Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng trên. Đầu của cậu giống như có một quả bom oanh tặc. Một cảm giác choáng váng tức thì xảy ra, chỉ vì điều trước mặt làm cho Lâm Thần không thể tin nổi.

Như Lan- một vị chủ tịch cực kỳ cao quý, lại đi quỳ chỉ vì một người bình thường như cậu. Nghe nó vô lý nhưng sự thật nó lại xảy ra trước mắt cậu. Điều này làm cho Lâm Thần giống như không chấp nhận chuyện này, cậu chạy thẳng đến trước mặt Như Lan để đỡ cô ấy dậy, mặt tỏ vẻ quan tâm nói:

-“Chủ tịch” làm cái gì vậy??? Hãy để tôi giúp chủ tịch ạ ! Tiểu Ngọc ở bên cạnh cũng không thể tin nổi, cô lấy tay che lại cái miệng đang há hốc vì bất ngờ. Cô không thể ngờ rằng anh trai cô lại có thể khiến cho vị chủ tịch như này phải quỳ. Tuy cô không hiểu tại sao Như Lan phải làm vậy nhưng có một điều cô tin chắc rằng, đó là Như Lan đã yêu anh trai cô một cách điên cuồng. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngọc trong lòng cũng bình tĩnh một phần, cô biết chỉ cần nhìn thấy dung mạo anh trai cô thì rất ít cô gái có thể cầm cự được, kể cả cô cũng vậy, vẻ đẹp làm cho thiên địa còn phải ghen tỵ thì một cô gái như Như Lan sẽ khó kìm nổi được trước vẻ đẹp đó.

Tiểu Ngọc nhìn thấy anh trai cô ra đỡ Như Lan, trong lòng cô trào ra một cỗ ghen tỵ mà cô không hề hay biết. Anh ấy chỉ có thể thuộc về cô, cô không muốn anh trai cô quen ai cả, chỉ cần có cô là đủ rồi. Vậy nên biểu cảm trên mặt Tiểu Ngọc tuy có vẻ lo lắng cho Như Lan nhưng sâu trong ánh mắt là một sự ghen tỵ khó ai nhận ra được.

Còn về phía Như Lan, bây giờ trong lòng cô không biết mình đang làm cái gì. Cô chỉ cảm thấy thế giới trước mắt cô như sụp đổ, chân cô không thế đứng vững được. Ngày trước cô cứ tưởng rằng mình sẽ không yếu đuối như vậy, cô còn chê mấy người con gái suốt ngày khóc lóc, vậy mà bây giờ chính cô rơi vào hoàn cảnh này. Nhìn thấy Lâm Thần đến đỡ cô, cảm giác xúc động tràn ngập trong đầu cô. Lâm Thần giống như một thiên thần chiếu rọi lại tâm hồn cô vậy, lạnh lùng nhưng cực kỳ ấm áp.

Tuy Lâm Thần có đến đỡ lấy cô, nhưng với trí tuệ của cô thì cô biết Lâm Thần cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm mà thôi. Vậy nên tuy rất muốn nghe theo Lâm Thần nhưng Như Lan vẫn cắn răng tỏ vẻ bất lực nói:

-Nếu cậu không tha thứ cho tôi thì tôi sẽ quỳ ở đây mãi mãi.

Lâm Thần nghe vậy thì cảm thấy cô nàng này thật là rắc rối. Như Lan trong ánh mắt Lâm Thần thực sự rất xinh đẹp, lại có hai ngọn đồi trước mắt khiến cho cậu cảm thấy nghẹn thở. Bây giờ cô ấy còn quỳ xuống, thêm với bộ đồ công sở càng làm cho hai ngọn đồi đó có thể bật tung cúc áo bất cứ lúc nào.

Lâm Thần thực sự không thể chịu được cảnh một cô gái như vậy quỳ xuống vì cậu. Rất may là hiện tại không có ai, nếu không chắc chắn cậu sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Lâm Thần nhìn Như Lan có vẻ tuyệt vọng cầu xin cậu. Cậu thở dài hỏi:

-Tại sao cô lại cố chấp như vậy, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người hơn tôi mà.

Như Lan nghe nói vậy. Cô nhìn thẳng ánh mắt Lâm Thần, kiên định nói:

-Tôi chưa bao giờ biết tình yêu là gì. Cho đến khi gặp cậu thì tôi mới nhận ra được thứ mà tôi tìm bấy lâu nay. Vậy nên xin cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi... Tôi không biết minh sẽ như thế nào nếu cậu không tha thứ cho tôi, huhu...

Giọt nước mắt lại bắt đầu chảy ra từ mắt Như Lan. Nhìn khuôn mặt đáng thương của Như Lan, Lâm Thần không còn cách nào khác, cậu đỡ Như Lan và nói:

-Được rồi, tôi tha thứ cho cô. Cô thân là chủ tịch mà làm như vậy thì không đáng chút nào.

Nghe Lâm Thần ân cần nói, cộng thêm hành động đỡ lấy cô dậy. Như Lan giống như được hồi sinh vậy, tuy điều này có chút vô liêm sỉ nhưng Như Lan đã rút ra được một bài học. Đó là Lâm Thần có tính thương mến vô cùng, chỉ cần cô tỏ ra đáng thương là chắc chắn Lâm Thần sẽ mềm lòng mà thôi. Như Lan bên ngoài tùy ý cho Lâm Thần đỡ nhưng trong lòng cười thầm.

Như Lan được Lâm Thần đỡ thì cô mới cảm nhận rõ được sự ấp áp của Lâm Thần. Cậu ấy làm rất từ từ, giống như sợ cô bị té vậy. Cô nhìn trộm ánh mắt Lâm Thần, cô chỉ nhìn thấy sự lo lắng từ ánh mắt Lâm Thần, giống như bác sĩ quan tâm bệnh nhân vậy.

Như Lan bây giờ có thể thoải mái hít hà mùi của Lâm Thần, cái mùi này cô nhất định phải nhỡ kỹ suốt đời. Tuy cô là một người cao quý, rất kén mùi, nhưng mùi của Lâm Thần làm cho cô có một cảm giác an toàn và cực kỳ thoải mái. Điều này làm cho Như Lan càng muốn “chiếm hữu” Lâm Thần hơn.

Lâm Thần bây giờ mới có thể dìu được Như Lan đi. Cậu cũng chẳng để ý Như Lan đang làm gì cả, cậu chỉ muốn nhanh chóng đưa như Lan đến phòng của cô ấy mà thôi. Nhưng thực sự cơ thể Như Lan quá đầy đặn, hai ngọn núi đó như muốn công phá sườn của cậu vậy, điều này làm Lâm Thần cười khổ. Mùi hương cao quý từ Như Lan làm cho cậu có vẻ không được tự nhiên, cậu cảm thấy nên nhanh chóng rời khỏi đây. Tránh cho tin đồn thất thiệt về Như Lan.

Tiểu Ngọc thấy anh trai cô dìu lấy Như Lan. Ánh mắt cô như muốn bốc hỏa. Tay Tiểu Ngọc nắm chặt, tại sao “ả ta” lại có thể được anh Lâm Thần dìu, thật là tức chết đi mà... Tiểu Ngọc trong lòng tức bấy nhiêu nhưng biểu hiện bên ngoài ôn hòa bấy nhiêu. Cô không muốn hình ảnh em gái ngoan ngoãn mà cô cố gắng xây dựng bị phá hủy.

Sau một hồi vật vã, cuối cùng Lâm Thần cũng dìu được Như Lan vào phòng. Lâm Thần cảm thấy hôm nay là một ngày rất dài, hết đánh nhau lại còn bị một cô nữ giám đốc dày vò như vậy. Lâm Thần bây giờ chỉ muốn về nhà mà thôi.

Như Lan đang say sưa ngửi mùi của Lâm Thần thì bị vỡ mộng. “Đáng ghét ! Tại sao mình không làm phòng của mình cách xa hơn. Mình ngửi còn chưa đã cơ mà.” Như Lan tuy có chút đáng tiếc nhưng cô vẫn cảm thấy vui khi Lâm Thần chấp nhận lời xin lỗi của cô. Tuy cô cũng cảm thấy xấu hổ khi thân là chủ tịch lại phải quỳ xuống van xin như vậy. Nhưng cô vẫn đạt được thành tựu to lớn là cô cảm thấy hời rồi.

Như Lan cầm lấy chiếc thẻ đen, đưa hai tay và cúi đầu nói:

-Cậu sẽ nhận chiếc thẻ này chứ.

Lâm Thần nhìn tư thế giống như nhân viên. Cậu cũng không dám từ chối, cậu sợ Như Lan sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ nữa. Vậy nên cậu cũng đưa tay ra nhận.

Sau khi nhận chiếc thẻ, cậu nói:

-Bây giờ tôi có việc bận. Vậy nên tôi xin phép đi trước...

Lần này thì Như Lan không hề ngăn cản Lâm Thần. Cô nhìn bóng Lâm Thần từ từ đi xa, xa đến khỏi tầm mắt cô. Cô hôm nay được Lâm Thần dìu cũng là một điều ước ao đối với cô rồi. Cô tưởng tượng cảnh Lâm Thần cho cô gối đùi rồi trao cho cô một nụ hôn thắm thiết, Như Lan chỉ cần nghĩ như vậy là đã khiến cô sướng như lên tiên rồi. Nếu chuyện này xảy ra thật thì như thế nào??? Như Lan không dám tưởng tượng. Cô nhất định sẽ cố gắng ngày càng ngày càng khiến cho cậu ấy yêu mình thật lòng, dù bằng bất cứ giá nào.

P/S: Mấy hôm nay không thấy ai nhắc viết nên làm biếng hehe. Chúc độc giả đọc truyện vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện