Cảnh tượng khiến cho tất cả khách bên ngoài đều dựng tóc gáy. Khi mà hai người mặc đồ cực kỳ sang trọng, quý phái lại bị lôi ra ngoài như hai con chuột chết vậy, và đương nhiên là trên mặt của họ không hề dễ chịu một tý nào. Đáng sợ là cô nhân viên đó, mặt giống như đang trải qua địa ngục trần gian vậy.
Tất cả khách hàng đều nhận ra sự khác lạ trên vẻ mặt của Như Lan. Như Lan vẻ mặt rất tức giận nhưng có một chút sự sợ hãi mà không thể che giấu được, điều này là một điều rất kỳ lạ. Kỳ lạ hơn là Lâm Thần vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không hề có một chút lay động nào, trong khi đó cô gái bên cạnh lại run run đứng đằng sau ôm chặt cậu ấy.
-Mong chủ tịch tha cho tôi đi, tôi biết tôi sai rồi..... huhu...
-Tôi xin cô tha cho tôi một lần đi mà...
Tiếng kêu của Tố Tố và cô nhân viên càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất, để lại ở đó một tình cảnh mà mọi người cảm thấy cực kỳ nghẹn thở.
Thư ký của Như Lan, cũng chính là người mà dẫn Lâm Thần gặp Như Lan lần đầu, cô nhận ra tình cảnh không thích hợp lắm nên cô đứng thay mặt cho Như Lan nói với khách hàng:
-Rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, hôm nay cửa hàng của chúng tôi xin phép được dừng bán sớm. Để đền bù cho mọi người thì tất cả mọi người đều có thể nhận được một mã giảm giá. Mọi người vui lòng đến quầy lễ tân để nhận mã ạ. Rất xin lỗi vì sự bất tiện.
Tiếng kêu không to nhưng đủ để mọi người nghe rõ được. Điều này khiến những người tỏ vẻ khó chịu đều ra vẻ hài lòng. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vui vẻ đi ra quầy lễ tân. Tất cả mọi người đều chẳng quan tâm lắm đến chuyện vừa nãy, vì mọi người đều cảm thấy Lâm Thần là người bị hại, bây giờ còn được đền bù thì tội gì mà không lấy.
Chỉ cần một việc nhỏ của thư ký cũng đã giải tán được đám đông. Lâm Thần nhìn cô thư ký ra vẻ khá bất ngờ, cậu không ngờ cái cô gái mà khóc trong lòng cậu bây giờ đã ra dáng trưởng thành như vậy. Điều này khiến Lâm Thần trong lòng cũng vui mừng cho cô thư ký trẻ tuổi này.
Đúng lúc cậu đang nghĩ thì một giọng run run từ Như Lan truyền đến. Vẻ mặt cô ấy bây giờ không còn sự tức giận nữa, bây giờ vẻ mặt cô ấy rất buồn. Tuy thân Như Lan là chủ tịch cộng thêm dáng người cao hơn Lâm Thần, nhưng cô vẫn cúi đầu nói:
-Tôi, tôi rất xin lỗi về chuyện này. Mong cậu có thể tha thứ cho tôi được không ạ.
Lâm Thần tỏ vẻ cực kỳ lạ lùng, nếu cô ấy không nhận ra được cậu thì tại sao lại phải tỏ vẻ khép nép như vậy. Mà kể cả là nhận ra thì cô ấy cũng đâu cần làm như vây.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng cậu cực kỳ bất mãn. Đơn giản là vì cô nhân viên kia làm cậu quá thất vọng rồi. Cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói:
-Cô nhận ra tôi rồi đúng không? Như Lan run run nói:
-Đúng ...đúng vậy...
Tiểu Ngọc đứng bên cạnh tỏ vẻ không thể tin được. Đây là ai??? Là một vị chủ tịch cực kỳ cao quý đó, cô thực sự nhìn cảnh này còn hoài nghi đây có phải chủ tịch thật hay không, vì cảnh tượng trước mặt cô làm cho cô không thể tin nổi. Vị chủ tịch cao quý đó lại cúi đầu khép nép với anh trai cô. Tiểu Ngọc càng ngày cảm thấy anh cô thần bí.
Lâm Thần thấy em gái mình tỏ vẻ khó hiểu. Cậu giả vờ không hiểu gì nói:
-Chủ tịch không cần phải như vậy đâu. Chuyện cũng đã qua rồi. Tôi có việc nên xin phép được đi trước.
Lâm Thần cảm thấy tốt nhất nên rời khỏi đây, miễn cho cô nàng này lại dây dưa không tha cho cậu. Tài năng cải trang của cậu còn không qua nổi mắt của Như Lan là cậu đủ hiểu cô nàng này tinh ý đến mức nào.
Như Lan nghe Lâm Thần nói như vậy. Trong tâm cô cực kỳ hoảng hốt, không xong rồi, nếu để cậu ấy đi mất tức là hảo cảm đã về số âm rồi. Vậy thì kế hoạch chinh phục cậu ấy sẽ tan vào mây khói tất. Như Lan từ khi biết Lâm Thần thì không một đêm nào là cô không nhớ đến cậu ấy hết. Đơn giản vì Lâm Thần quá hoàn hảo, vừa hoàn hảo lại rất tốt bụng, cô không muốn một người giống như tiên nhân như vậy lại tuột mất. Trong tâm trí của Như Lan thực sự cảm thấy bất lực, cô bây giờ mới biết cái cảm giác bất lực này. Cô có tiền, có quyền, có nhan sắc,... tất cả mọi thứ cần cô đều có đủ, ấy vậy mà cũng không thể làm gì khác được.
Như Lan chỉ đưa chiếc thẻ đen đó, dâng hai tay giống nhân viên đưa cho Lâm Thần, nói:
-Cậu... cậu có thể nhận lại chiếc thẻ này không ạ ?
Như Lan ôm lấy hi vọng cuối cùng, nếu cậu ấy còn giữ chiếc thẻ này. Cô nhất định sẽ tìm được cậu ấy. Nhưng một tiếng nói như sét đánh vào tâm của Như Lan :
-Chủ tịch không cần phải làm thế đâu. Chiếc thẻ đó tôi không dám nhận. Tôi xin phép được đi trước.
Chỉ một câu nói đã khiến tâm của Như Lan sụp đổ. Mất hết rồi, thế là mất rồi, cậu ấy muốn chấm dứt toàn bộ mối quan hệ của cô, tại sao, tại sao cô lại để mất cậu ấy một cách ngu si như vậy. Mặt của Như Lan bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, giọt nước mắt đó rơi xuống đất, Như Lan đã khóc, lần đầu cô khóc chỉ vì một người con trai. Thật buồn cười nhưng cũng thật bi đát.
Lâm Thần nhìn thấy Như Lan rơi nước mắt, cậu thực sự cảm thấy cực kỳ khó xử. Cậu chắc chắn biết chiếc thẻ này có vấn đề, nếu không thì Như Lan sẽ không thể đến đây nhanh như vậy được. Cậu rất ghét việc bị ai đó giám sát, mặc dù cậu biết là Như Lan không hề có ý như vậy, nhưng cậu vẫn muốn đề phòng. Cậu rất sợ mình chỉ cần sơ hở là sẽ bị Linh Nhi bắt gọn.
Nghĩ trong lòng nhưng nhìn Như Lan khóc làm cậu cũng thực sự cảm thấy nhói lòng. Một cô gái lớn tuổi hơn cậu, xinh đẹp cao quý, còn là một vị giám độc nổi tiếng, hiện tại lại rơi nước mắt vì cậu, điều này làm Lâm Thần cảm thấy rất đau nhói trong lòng. Nhưng nghĩ lại thì như thế cũng tốt, nếu để Linh Nhi biết được thì sẽ liên lụy đến Như Lan mất, cậu cũng không muốn điều đó xảy ra. Rất may là hiện tại không có ai, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ gặp rắc rối, chính vì vậy, cậu dắt tay Tiểu Ngọc đang ngơ ngác rời đi, cậu muốn cắt đứt tất cả từ đây.
Thấy Lâm Thần rời đi, tâm Như Lam càng ngày càng sụp đổ. Chân cô run rẩy, tuy cô là một người lạnh lùng nhưng đối mặt với việc này, tâm của cô không thể chịu nổi việc này. Một điều mà Lâm Thần không bao giờ có thể tin được, Như Lan quỳ xuống. Đúng vậy, cô ấy thực sự quỳ xuống hướng về Lâm Thần nói một cách cầu xin:
-Tôi xin cậu...xin cậu hãy tha thứ cho tôi.....
Bây giờ Như Lan đâu giống vị chủ tịch nữa, cô ấy bây giờ giống như một cô bé làm sai bị phạt vậy. Nếu điều này truyền ra thì chắc chắn tin này sẽ chấn động cả đất nước, thậm chí là cả thế giới, vì sự việc này không một ai có thể tin được, kể cả chính Như Lan.
P/S: Xin lỗi độc giả vì sự chậm trễ này.
Tất cả khách hàng đều nhận ra sự khác lạ trên vẻ mặt của Như Lan. Như Lan vẻ mặt rất tức giận nhưng có một chút sự sợ hãi mà không thể che giấu được, điều này là một điều rất kỳ lạ. Kỳ lạ hơn là Lâm Thần vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không hề có một chút lay động nào, trong khi đó cô gái bên cạnh lại run run đứng đằng sau ôm chặt cậu ấy.
-Mong chủ tịch tha cho tôi đi, tôi biết tôi sai rồi..... huhu...
-Tôi xin cô tha cho tôi một lần đi mà...
Tiếng kêu của Tố Tố và cô nhân viên càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất, để lại ở đó một tình cảnh mà mọi người cảm thấy cực kỳ nghẹn thở.
Thư ký của Như Lan, cũng chính là người mà dẫn Lâm Thần gặp Như Lan lần đầu, cô nhận ra tình cảnh không thích hợp lắm nên cô đứng thay mặt cho Như Lan nói với khách hàng:
-Rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, hôm nay cửa hàng của chúng tôi xin phép được dừng bán sớm. Để đền bù cho mọi người thì tất cả mọi người đều có thể nhận được một mã giảm giá. Mọi người vui lòng đến quầy lễ tân để nhận mã ạ. Rất xin lỗi vì sự bất tiện.
Tiếng kêu không to nhưng đủ để mọi người nghe rõ được. Điều này khiến những người tỏ vẻ khó chịu đều ra vẻ hài lòng. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vui vẻ đi ra quầy lễ tân. Tất cả mọi người đều chẳng quan tâm lắm đến chuyện vừa nãy, vì mọi người đều cảm thấy Lâm Thần là người bị hại, bây giờ còn được đền bù thì tội gì mà không lấy.
Chỉ cần một việc nhỏ của thư ký cũng đã giải tán được đám đông. Lâm Thần nhìn cô thư ký ra vẻ khá bất ngờ, cậu không ngờ cái cô gái mà khóc trong lòng cậu bây giờ đã ra dáng trưởng thành như vậy. Điều này khiến Lâm Thần trong lòng cũng vui mừng cho cô thư ký trẻ tuổi này.
Đúng lúc cậu đang nghĩ thì một giọng run run từ Như Lan truyền đến. Vẻ mặt cô ấy bây giờ không còn sự tức giận nữa, bây giờ vẻ mặt cô ấy rất buồn. Tuy thân Như Lan là chủ tịch cộng thêm dáng người cao hơn Lâm Thần, nhưng cô vẫn cúi đầu nói:
-Tôi, tôi rất xin lỗi về chuyện này. Mong cậu có thể tha thứ cho tôi được không ạ.
Lâm Thần tỏ vẻ cực kỳ lạ lùng, nếu cô ấy không nhận ra được cậu thì tại sao lại phải tỏ vẻ khép nép như vậy. Mà kể cả là nhận ra thì cô ấy cũng đâu cần làm như vây.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng cậu cực kỳ bất mãn. Đơn giản là vì cô nhân viên kia làm cậu quá thất vọng rồi. Cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói:
-Cô nhận ra tôi rồi đúng không? Như Lan run run nói:
-Đúng ...đúng vậy...
Tiểu Ngọc đứng bên cạnh tỏ vẻ không thể tin được. Đây là ai??? Là một vị chủ tịch cực kỳ cao quý đó, cô thực sự nhìn cảnh này còn hoài nghi đây có phải chủ tịch thật hay không, vì cảnh tượng trước mặt cô làm cho cô không thể tin nổi. Vị chủ tịch cao quý đó lại cúi đầu khép nép với anh trai cô. Tiểu Ngọc càng ngày cảm thấy anh cô thần bí.
Lâm Thần thấy em gái mình tỏ vẻ khó hiểu. Cậu giả vờ không hiểu gì nói:
-Chủ tịch không cần phải như vậy đâu. Chuyện cũng đã qua rồi. Tôi có việc nên xin phép được đi trước.
Lâm Thần cảm thấy tốt nhất nên rời khỏi đây, miễn cho cô nàng này lại dây dưa không tha cho cậu. Tài năng cải trang của cậu còn không qua nổi mắt của Như Lan là cậu đủ hiểu cô nàng này tinh ý đến mức nào.
Như Lan nghe Lâm Thần nói như vậy. Trong tâm cô cực kỳ hoảng hốt, không xong rồi, nếu để cậu ấy đi mất tức là hảo cảm đã về số âm rồi. Vậy thì kế hoạch chinh phục cậu ấy sẽ tan vào mây khói tất. Như Lan từ khi biết Lâm Thần thì không một đêm nào là cô không nhớ đến cậu ấy hết. Đơn giản vì Lâm Thần quá hoàn hảo, vừa hoàn hảo lại rất tốt bụng, cô không muốn một người giống như tiên nhân như vậy lại tuột mất. Trong tâm trí của Như Lan thực sự cảm thấy bất lực, cô bây giờ mới biết cái cảm giác bất lực này. Cô có tiền, có quyền, có nhan sắc,... tất cả mọi thứ cần cô đều có đủ, ấy vậy mà cũng không thể làm gì khác được.
Như Lan chỉ đưa chiếc thẻ đen đó, dâng hai tay giống nhân viên đưa cho Lâm Thần, nói:
-Cậu... cậu có thể nhận lại chiếc thẻ này không ạ ?
Như Lan ôm lấy hi vọng cuối cùng, nếu cậu ấy còn giữ chiếc thẻ này. Cô nhất định sẽ tìm được cậu ấy. Nhưng một tiếng nói như sét đánh vào tâm của Như Lan :
-Chủ tịch không cần phải làm thế đâu. Chiếc thẻ đó tôi không dám nhận. Tôi xin phép được đi trước.
Chỉ một câu nói đã khiến tâm của Như Lan sụp đổ. Mất hết rồi, thế là mất rồi, cậu ấy muốn chấm dứt toàn bộ mối quan hệ của cô, tại sao, tại sao cô lại để mất cậu ấy một cách ngu si như vậy. Mặt của Như Lan bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, giọt nước mắt đó rơi xuống đất, Như Lan đã khóc, lần đầu cô khóc chỉ vì một người con trai. Thật buồn cười nhưng cũng thật bi đát.
Lâm Thần nhìn thấy Như Lan rơi nước mắt, cậu thực sự cảm thấy cực kỳ khó xử. Cậu chắc chắn biết chiếc thẻ này có vấn đề, nếu không thì Như Lan sẽ không thể đến đây nhanh như vậy được. Cậu rất ghét việc bị ai đó giám sát, mặc dù cậu biết là Như Lan không hề có ý như vậy, nhưng cậu vẫn muốn đề phòng. Cậu rất sợ mình chỉ cần sơ hở là sẽ bị Linh Nhi bắt gọn.
Nghĩ trong lòng nhưng nhìn Như Lan khóc làm cậu cũng thực sự cảm thấy nhói lòng. Một cô gái lớn tuổi hơn cậu, xinh đẹp cao quý, còn là một vị giám độc nổi tiếng, hiện tại lại rơi nước mắt vì cậu, điều này làm Lâm Thần cảm thấy rất đau nhói trong lòng. Nhưng nghĩ lại thì như thế cũng tốt, nếu để Linh Nhi biết được thì sẽ liên lụy đến Như Lan mất, cậu cũng không muốn điều đó xảy ra. Rất may là hiện tại không có ai, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ gặp rắc rối, chính vì vậy, cậu dắt tay Tiểu Ngọc đang ngơ ngác rời đi, cậu muốn cắt đứt tất cả từ đây.
Thấy Lâm Thần rời đi, tâm Như Lam càng ngày càng sụp đổ. Chân cô run rẩy, tuy cô là một người lạnh lùng nhưng đối mặt với việc này, tâm của cô không thể chịu nổi việc này. Một điều mà Lâm Thần không bao giờ có thể tin được, Như Lan quỳ xuống. Đúng vậy, cô ấy thực sự quỳ xuống hướng về Lâm Thần nói một cách cầu xin:
-Tôi xin cậu...xin cậu hãy tha thứ cho tôi.....
Bây giờ Như Lan đâu giống vị chủ tịch nữa, cô ấy bây giờ giống như một cô bé làm sai bị phạt vậy. Nếu điều này truyền ra thì chắc chắn tin này sẽ chấn động cả đất nước, thậm chí là cả thế giới, vì sự việc này không một ai có thể tin được, kể cả chính Như Lan.
P/S: Xin lỗi độc giả vì sự chậm trễ này.
Danh sách chương