Lâm Thần đi một mình, hòa mình như bao người bình thường khác. Vì cậu mặc bộ đồ khá dày cộng thêm cậu đeo mặt nạ nên không ai thèm để ý tới cậu cả. Chính điều này làm Lâm Thần rất thoải mái, cậu quá chán cảnh bị người khác truy đến tận cùng ở phía sau rồi. Lâm Thần đang đi thì nghĩ đến em gái của mình, Lâm Thần tự nói:
-Chết! Mình phải mua cho em ấy một chiếc điện thoại mới được. Nhất định em ấy sẽ rất vui.
Lâm Thần nhớ lại lúc ở nhà, trong một lần đi dạo với em gái. Thấy em gái nhìn vào một chiếc điện thoại có vẻ khá đắt tiền, cậu lúc đó hỏi em gái có phải muốn mua chiếc điện thoại đó không. Nhưng em gái của cậu chỉ cười trừ phủ định kịch liệt:
-Không anh, em không thích mấy thứ đắt tiền như vậy. Em chỉ “thích” anh của em mà thôi!!! Cậu lúc đó không tin em gái mình không thích chiếc điện thoại đó. Nhìn nụ cười xinh đẹp dễ thương của em gái mình, lòng cậu đau như cắt. Ai trong lớp cũng sở hữu một cái, riêng em gái cậu chỉ sở hữu con điện thoại khá cổ hủ. Lúc đó cậu quyết tâm sẽ dành đủ tiền mua cho em gái mình một chiếc điện thoại. Và bây giờ cậu đã dành đủ tiền để thực hiện ước nguyện đó.
Cậu rút kinh nghiệm như lần trước, vì là mua điện thoại nên không ai bắt cậu phải lộ mặt cả. Rất nhanh cậu đã mua được một chiếc điện thoại. Điện thoại cậu cũng khá am hiểu vì cậu đã từng làm công việc này. Điện thoại khá to, màu hồng cá tính cộng thêm việc khắc tên cậu lên, Lâm Thần nghĩ chắc chắn em gái mình sẽ rất thích.
Cậu bây giờ mới biết cái tấm thẻ đen này nó quyền lực như nào, khi cậu giơ chiếc thẻ này ra thì nhân viên trong đó tỏ vẻ rất cung kính cậu, lại còn cho cậu ngồi phòng riêng, phục vụ nước uống và bữa ăn nhe... Thực sự cậu chưa nghĩ rằng Như Lan lại giao cho cậu chiếc thẻ này, Lâm Thần rất muốn trả lại chiếc thẻ này nhưng tiền của cậu ở trong đó nên cậu cũng không thể trả được. Thật là rắc rối.
Vì cậu đã biết được vị trí của mình nên cậu bây giờ chỉ việc đi về nhà của mình. Cậu chọn cách chạy bộ, vừa để rèn luyện sức khỏe, vừa tránh rắc rối không đáng có. Tốc độ của Lâm Thần khá nhanh, sức lực cậu lại rất khỏe nên cả một quãng đường khá dài mà cậu chẳng hề cảm thấy mệt tý nào. Thậm chí mấy vận động viên thấy Lâm Thần chạy vượt qua cũng cảm thấy khiếp sợ, không biết ai mà có thể kinh khủng như vậy được.
Sau một buổi sáng, Lâm Thần cũng đã đến khu phố của gia đình mình. Nhìn lại khung cảnh mà cậu đã từng gắn bó, trong lòng cậu cảm thấy xúc động, cứ tưởng là cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Từ việc Linh Nhi nhốt cậu rồi cưỡng hôn, đến cả Thanh Tuyết cũng “thâm độc” không kém gì Linh Nhi khi dám làm như vậy chỉ để giữ cậu ở lại, tất cả mọi chuyện cậu đã vượt qua êm đẹp. Bây giờ trong lòng cậu chỉ còn là gia đình, bố mẹ cậu chắc lo cho cậu lắm. Nhất là em gái nữa, cậu đã hứa là sẽ dẫn Tiểu Ngọc đi chơi, vậy mà người anh trai như cậu lại thất hứa như vậy.
Sau vài chục bước chân, cậu cũng đã đứng ở trước cửa chính của nhà mình. Lâm Thần đứng trước cửa tự lẩm bẩm:
-Thực sự mình đã quay trở về..
Bồi bồi, xao xuyến tràn ngập. Cảm giác như cậu đã xa vài chục năm vậy, nỗi nhớ da diết khiến cậu nặng bước chân hơn.
Lâm Thần cởi bỏ hóa trang. Một Lâm Thần với khuôn mặt đẹp ngút trời, mị lực kinh thiên với dáng người hoàn hảo xuất hiện .
Lấy lại tinh thần, Lâm Thần chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra. Một cô gái rất xinh đẹp nhưng dáng vẻ tều tụy, khuôn mặt u buồn xuất hiện.
Nhìn thấy em gái mình như vậy, trong lòng Lâm Thần chua xót. Em gái xinh đẹp đáng yêu của mình sao lại thành ra như vậy, chắc phải chịu nhiều khổ đau lắm. Lâm Thần phải dùng rất nhiều nghị lực mới cầm được nước mắt.
Lâm Thần định nói gì đó nhưng Tiểu Ngọc đã không thể kìm được xông thẳng ôm người cậu rồi. Tiểu Ngọc khóc bi thương nói:
-Huhu..... anh Lâm Thần đúng không vậy??? Có thật là anh không??? Trả lời em đi....??? huhu...
Nhìn dáng vẻ khóc bi thương của Tiểu Ngọc, Lâm Thần nghẹn họng. Cậu thực sự không biết mình phải nói gì. Lâm Thần chỉ biết xoa đầu em gái mình, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói:
-Đúng rồi, là anh đây! Anh rất xin lỗi...
Tiểu Ngọc nghe như vậy, cô khóc càng to, khóc như muốn trút hết mọi nỗi u sầu, buồn bức,... Lúc cô nghe tin anh trai cô biến mất, cô cảm giác như trái tim mình như vỡ nát, một người anh trai hết lòng yêu thương cô bây giờ lại đột nhiên biến mất. Tiểu Ngọc lúc đó không tin, lúc đó Tô Nhan đến trấn an gia đình cô qua lời nói:
-Hiện tại cậu ấy an toàn. Cô chú có thể không tin nhưng đó là sự thật. Cháu hứa là sẽ tìm bằng được cậu ấy về. Nhất định sẽ không làm cho cậu ấy chịu bất kỳ tốn thương nào.
Tô Nhan, một nhân vật truyền kỳ nói như vậy khiến bố mẹ cô cũng tin tưởng chuyện đó. Nhưng Tiểu Ngọc lúc đó không tin, cô gằn giọng nói thẳng mặt Tô Nhan:
-Cô là đồ lừa đảo, đồ dối trá. Cô mang anh của tôi đi, bây giờ anh trai tôi biến mất không một dấu vết. Cô thực sự làm tôi rất thất vọng, cô không xứng đáng làm thần tượng, càng không xứng đáng để thuê anh trai tôi. Tôi hận cô!
Nói xong, Tiểu Ngọc rời đi. Mặc cho bố mẹ cô có vẻ cáu giận về lời nói của cô. Nhưng Tiểu Ngọc không hề hối hận về lời nói cảu mình, thần tượng thì sao, doanh nhân chức cao thì sao, đối với cô người nào dám động đến anh trai của cô thì cô sẽ không quan tâm, cho dù người đó là ông trời đi chăng nữa.
Tô Nhan lúc đó không hề nói một câu nào, cô chỉ ủ rũ nghe lời của Tiểu Ngọc. Khi Tiểu Ngọc rời đi, bố mẹ Tiểu Ngọc muốn giải thích rằng Tiểu Ngọc không hiểu chuyện. Nhưng Tô Nhan lúc đó chỉ cúi chào tạm biệt rồi rời đi. Điều này khiến Tiểu Ngọc có vẻ khá bất ngờ.
Suốt hơn một tháng, cô đã tìm anh trai mình khắp nơi, mặc cho bố mẹ cô can ngăn như thế nào. Cô nhất quyết không chịu buông bỏ. Càng tìm anh trai, cô lại càng cảm thấy mình mơ hồ.
Thiếu anh trai cô, cuộc sống của cô trở nên tẻ nhạt. Vì được quá nuông chiều bởi anh ấy nên cô khá khó gia nhập cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài. Cô không còn được anh trai dẫn cô đi ăn, không được nghe anh trai cô kể chuyện khi ngủ, không được đi chơi cùng anh ấy... tất cả những thứ mà cô yêu thích nhất đều trước mặt cô biến mất.
Những ngày đầu, cô khóc rất nhiều, cô bỏ ăn bỏ uống chỉ để tìm anh ấy. Điều này làm cơ thể cô ngày một tiều tụy. Ba mẹ cô còn lo lắng muốn đưa cô đi khám nhưng đều bị cô thẳng thừng từ chối, anh Lâm Thần cũng là một bác sĩ, cô chỉ tin anh trai mình mà thôi....
Đến ngày hôm nay, cô cứ tưởng là sẽ phải bất lực đi kiếm tung tích anh trai cô, vậy mà anh trai cô xuất hiện ngay trước mặt cô. Điều này khiến Tiểu Ngọc không kìm được chạy đến ôm chặt anh trai của mình khóc nức nở...
P/S: Ta chuẩn bị có demo truyện về tu tiên.Nhân vật chính chắc là anh em song sinh với Lâm Thần mà thôi. Nếu các độc giả muốn đọc có thể coment nha. Cảm ơn rất nhiều. Đảm bảo truyện siêu bánh cuốn nha.
- Ta có anh em song sinh à. Đâu??? Đâu??? Tác giả đưa ta xem( Lâm Thần)
- Ta phải có độc giả ủng hộ đã mới có thể cho ngươi gặp được.
- Òooo tiếc thế... Rất mong các độc gỉa có thể ủng hộ ta nha, ta muốn gặp em trai của ta (Lâm Thần)
-Chết! Mình phải mua cho em ấy một chiếc điện thoại mới được. Nhất định em ấy sẽ rất vui.
Lâm Thần nhớ lại lúc ở nhà, trong một lần đi dạo với em gái. Thấy em gái nhìn vào một chiếc điện thoại có vẻ khá đắt tiền, cậu lúc đó hỏi em gái có phải muốn mua chiếc điện thoại đó không. Nhưng em gái của cậu chỉ cười trừ phủ định kịch liệt:
-Không anh, em không thích mấy thứ đắt tiền như vậy. Em chỉ “thích” anh của em mà thôi!!! Cậu lúc đó không tin em gái mình không thích chiếc điện thoại đó. Nhìn nụ cười xinh đẹp dễ thương của em gái mình, lòng cậu đau như cắt. Ai trong lớp cũng sở hữu một cái, riêng em gái cậu chỉ sở hữu con điện thoại khá cổ hủ. Lúc đó cậu quyết tâm sẽ dành đủ tiền mua cho em gái mình một chiếc điện thoại. Và bây giờ cậu đã dành đủ tiền để thực hiện ước nguyện đó.
Cậu rút kinh nghiệm như lần trước, vì là mua điện thoại nên không ai bắt cậu phải lộ mặt cả. Rất nhanh cậu đã mua được một chiếc điện thoại. Điện thoại cậu cũng khá am hiểu vì cậu đã từng làm công việc này. Điện thoại khá to, màu hồng cá tính cộng thêm việc khắc tên cậu lên, Lâm Thần nghĩ chắc chắn em gái mình sẽ rất thích.
Cậu bây giờ mới biết cái tấm thẻ đen này nó quyền lực như nào, khi cậu giơ chiếc thẻ này ra thì nhân viên trong đó tỏ vẻ rất cung kính cậu, lại còn cho cậu ngồi phòng riêng, phục vụ nước uống và bữa ăn nhe... Thực sự cậu chưa nghĩ rằng Như Lan lại giao cho cậu chiếc thẻ này, Lâm Thần rất muốn trả lại chiếc thẻ này nhưng tiền của cậu ở trong đó nên cậu cũng không thể trả được. Thật là rắc rối.
Vì cậu đã biết được vị trí của mình nên cậu bây giờ chỉ việc đi về nhà của mình. Cậu chọn cách chạy bộ, vừa để rèn luyện sức khỏe, vừa tránh rắc rối không đáng có. Tốc độ của Lâm Thần khá nhanh, sức lực cậu lại rất khỏe nên cả một quãng đường khá dài mà cậu chẳng hề cảm thấy mệt tý nào. Thậm chí mấy vận động viên thấy Lâm Thần chạy vượt qua cũng cảm thấy khiếp sợ, không biết ai mà có thể kinh khủng như vậy được.
Sau một buổi sáng, Lâm Thần cũng đã đến khu phố của gia đình mình. Nhìn lại khung cảnh mà cậu đã từng gắn bó, trong lòng cậu cảm thấy xúc động, cứ tưởng là cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Từ việc Linh Nhi nhốt cậu rồi cưỡng hôn, đến cả Thanh Tuyết cũng “thâm độc” không kém gì Linh Nhi khi dám làm như vậy chỉ để giữ cậu ở lại, tất cả mọi chuyện cậu đã vượt qua êm đẹp. Bây giờ trong lòng cậu chỉ còn là gia đình, bố mẹ cậu chắc lo cho cậu lắm. Nhất là em gái nữa, cậu đã hứa là sẽ dẫn Tiểu Ngọc đi chơi, vậy mà người anh trai như cậu lại thất hứa như vậy.
Sau vài chục bước chân, cậu cũng đã đứng ở trước cửa chính của nhà mình. Lâm Thần đứng trước cửa tự lẩm bẩm:
-Thực sự mình đã quay trở về..
Bồi bồi, xao xuyến tràn ngập. Cảm giác như cậu đã xa vài chục năm vậy, nỗi nhớ da diết khiến cậu nặng bước chân hơn.
Lâm Thần cởi bỏ hóa trang. Một Lâm Thần với khuôn mặt đẹp ngút trời, mị lực kinh thiên với dáng người hoàn hảo xuất hiện .
Lấy lại tinh thần, Lâm Thần chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra. Một cô gái rất xinh đẹp nhưng dáng vẻ tều tụy, khuôn mặt u buồn xuất hiện.
Nhìn thấy em gái mình như vậy, trong lòng Lâm Thần chua xót. Em gái xinh đẹp đáng yêu của mình sao lại thành ra như vậy, chắc phải chịu nhiều khổ đau lắm. Lâm Thần phải dùng rất nhiều nghị lực mới cầm được nước mắt.
Lâm Thần định nói gì đó nhưng Tiểu Ngọc đã không thể kìm được xông thẳng ôm người cậu rồi. Tiểu Ngọc khóc bi thương nói:
-Huhu..... anh Lâm Thần đúng không vậy??? Có thật là anh không??? Trả lời em đi....??? huhu...
Nhìn dáng vẻ khóc bi thương của Tiểu Ngọc, Lâm Thần nghẹn họng. Cậu thực sự không biết mình phải nói gì. Lâm Thần chỉ biết xoa đầu em gái mình, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói:
-Đúng rồi, là anh đây! Anh rất xin lỗi...
Tiểu Ngọc nghe như vậy, cô khóc càng to, khóc như muốn trút hết mọi nỗi u sầu, buồn bức,... Lúc cô nghe tin anh trai cô biến mất, cô cảm giác như trái tim mình như vỡ nát, một người anh trai hết lòng yêu thương cô bây giờ lại đột nhiên biến mất. Tiểu Ngọc lúc đó không tin, lúc đó Tô Nhan đến trấn an gia đình cô qua lời nói:
-Hiện tại cậu ấy an toàn. Cô chú có thể không tin nhưng đó là sự thật. Cháu hứa là sẽ tìm bằng được cậu ấy về. Nhất định sẽ không làm cho cậu ấy chịu bất kỳ tốn thương nào.
Tô Nhan, một nhân vật truyền kỳ nói như vậy khiến bố mẹ cô cũng tin tưởng chuyện đó. Nhưng Tiểu Ngọc lúc đó không tin, cô gằn giọng nói thẳng mặt Tô Nhan:
-Cô là đồ lừa đảo, đồ dối trá. Cô mang anh của tôi đi, bây giờ anh trai tôi biến mất không một dấu vết. Cô thực sự làm tôi rất thất vọng, cô không xứng đáng làm thần tượng, càng không xứng đáng để thuê anh trai tôi. Tôi hận cô!
Nói xong, Tiểu Ngọc rời đi. Mặc cho bố mẹ cô có vẻ cáu giận về lời nói của cô. Nhưng Tiểu Ngọc không hề hối hận về lời nói cảu mình, thần tượng thì sao, doanh nhân chức cao thì sao, đối với cô người nào dám động đến anh trai của cô thì cô sẽ không quan tâm, cho dù người đó là ông trời đi chăng nữa.
Tô Nhan lúc đó không hề nói một câu nào, cô chỉ ủ rũ nghe lời của Tiểu Ngọc. Khi Tiểu Ngọc rời đi, bố mẹ Tiểu Ngọc muốn giải thích rằng Tiểu Ngọc không hiểu chuyện. Nhưng Tô Nhan lúc đó chỉ cúi chào tạm biệt rồi rời đi. Điều này khiến Tiểu Ngọc có vẻ khá bất ngờ.
Suốt hơn một tháng, cô đã tìm anh trai mình khắp nơi, mặc cho bố mẹ cô can ngăn như thế nào. Cô nhất quyết không chịu buông bỏ. Càng tìm anh trai, cô lại càng cảm thấy mình mơ hồ.
Thiếu anh trai cô, cuộc sống của cô trở nên tẻ nhạt. Vì được quá nuông chiều bởi anh ấy nên cô khá khó gia nhập cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài. Cô không còn được anh trai dẫn cô đi ăn, không được nghe anh trai cô kể chuyện khi ngủ, không được đi chơi cùng anh ấy... tất cả những thứ mà cô yêu thích nhất đều trước mặt cô biến mất.
Những ngày đầu, cô khóc rất nhiều, cô bỏ ăn bỏ uống chỉ để tìm anh ấy. Điều này làm cơ thể cô ngày một tiều tụy. Ba mẹ cô còn lo lắng muốn đưa cô đi khám nhưng đều bị cô thẳng thừng từ chối, anh Lâm Thần cũng là một bác sĩ, cô chỉ tin anh trai mình mà thôi....
Đến ngày hôm nay, cô cứ tưởng là sẽ phải bất lực đi kiếm tung tích anh trai cô, vậy mà anh trai cô xuất hiện ngay trước mặt cô. Điều này khiến Tiểu Ngọc không kìm được chạy đến ôm chặt anh trai của mình khóc nức nở...
P/S: Ta chuẩn bị có demo truyện về tu tiên.Nhân vật chính chắc là anh em song sinh với Lâm Thần mà thôi. Nếu các độc giả muốn đọc có thể coment nha. Cảm ơn rất nhiều. Đảm bảo truyện siêu bánh cuốn nha.
- Ta có anh em song sinh à. Đâu??? Đâu??? Tác giả đưa ta xem( Lâm Thần)
- Ta phải có độc giả ủng hộ đã mới có thể cho ngươi gặp được.
- Òooo tiếc thế... Rất mong các độc gỉa có thể ủng hộ ta nha, ta muốn gặp em trai của ta (Lâm Thần)
Danh sách chương