“ Cô chủ, đừng xúc động, hiện tại cô đang rất yếu!” Tư Hạ lo lắng khuyên Linh Nhi.

Linh Nhi mặc dù khi này vẫn còn rất tức giận, thế nhưng cơ thể cô đúng là còn rất yếu, nếu không phải cơn giận chống đỡ thân thể này thì chính xác cô đã ngất từ lâu. Cô thở dốc, vẻ mặt căm thù nhìn Tô Nhan, giọng nói khàn khàn cùng với ánh mắt vô cùng khinh thường:

“ Tô… Tô Nhan… Cô thật ghê tởm. Chỉ cần nhìn cô là tôi đã thấy buồn nôn. Cô tốt nhất hãy cầu mong đừng để anh ấy xảy ra vấn đề gì, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không giữ được cái mạng chó này đâu!”

Lần đầu, Linh Nhi nói bậy và cũng là lần đầu, cô lại nói nặng lời như vậy. Có thể nói là ngang nhiên đe dọa Tô Nhan.

Tư Hạ giật mình hốt hoảng khi cô chủ nói như thế. Mặc dù không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì khiến cho cả hai người thê thảm như vậy nhưng cũng không thể nói thẳng mặt như vậy. Đây chính là tuyên chuyến với Tô Nhan, một hành động không khôn ngoan.

Hiện tại nguồn lực kinh tế đang đổ dồn vào cuộc chiến tranh, nếu như xảy ra xích mích với Tô Nhan thì chẳng khác nào đang đào hố tự chôn mình cả.

Cô đang chuẩn bị đứng ra giữa hòa giải thì Tô Nhan đã làm một hành động khiến cho tất cả mọi người lại thêm một lần ngạc nhiên.

Cô ấy cúi đầu, vẻ mặt vô cùng tội lỗi, mặc cho hai má sưng vù cùng, hai tay ôm bụng. Chỉ cần nhìn thôi là có thể thấy được Tô Nhan đang vô cùng hối hận.

“ Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” Từng giọt nước mắt chảy dài cùng với những câu nói dường như đã quá muộn màng.

Đây…đây có phải là Tô Nhan không vậy? Một vị chủ tịch cao quý lạnh lùng đây ư? Đầu óc Tư Hạ giống như bị nổ tung.

Nếu nói lúc trước hành động tìm đến cái chết của cô ấy đã khiến cho cô cảm thấy không thể tin nổi thì ngay giờ đây, cảm giác ấy lại một lần nữa xảy ra. Nếu không phải đằng sau có xe chuyên dụng của Tô Nhan cùng với khuôn mặt quen thuộc ấy thì cô cũng đang nghi ngờ người trước mặt.

Cả hiện trường lặng ngắt, chỉ còn lại tiếng nổ súng. Linh Nhi tức giận muốn nói gì đó thì đột nhiên, hàng chục tên lính đang dắt theo một người giống như đang dắt thú vật đi đến trước mặt Linh Nhi.

Đó là một tên trung niên, tuổi khoảng chừng 40, vẻ mặt khi này vô cùng sợ hãi, trên thân còn chẳng lành lặn, thậm chí còn mất một tay trông vô cùng thê thảm. Hắn khi này máu chảy đầm đìa nhưng lại không dám nói một câu nào to tiếng, ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn cô gái trước mắt với mong muốn cầu xin.

“ Thưa tiểu thư, đây chính là kẻ đầu xỏ đã tống cậu chủ vào trong. Kính mong cô chủ xử lý.” Một tên lính nghiêm nghị kính cẩn nói.

Khi này, Linh Nhi mới xoay đầu lại, vẻ mặt nhìn nam trung niên một cách căm thù. Ánh mắt Linh Nhi giống như tối đen lại, từng chữ từng câu lạnh giọng nói:

“ Nói!”

Dường như đang chờ câu này, tên nam trung niên vẻ mặt có chút câu nệ nói:

“ Thưa tiểu thư, tất cả chỉ là hiểu nhầm, tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Tôi thực ra…”

Không chờ hắn nói xong, Linh Nhi lạnh giọng ra lênh:

“ Đánh hắn, đánh đến khi nào hắn nói tiếng người thì tha cho tôi!”

Tên trung niên vừa định kêu xin thì từng cú đá, cú đánh hiểm đã liên tiếp tung thẳng vào thân thể của hắn. Nếu so về độ tàn nhẫn thì tất cả những cú đánh của Linh Nhi dành cho Tô Nhan chẳng khác nào đứa bé đang tập đi cả. Những tên đánh đều là binh lính, am hiểu những yếu điểm của con người, vậy nên ra tay hết sức ác độc, có thể nói là chỉ cần nhìn thôi cũng nổi cả da gà.

“ Xin tiểu thư…tha cho tôi!”

“ Tôi sẽ nói…tôi sẽ nói…đừng đánh…Aaaa”

“ Tôi chết mất, cầu xin các người!”

Từng tiếng thảm thiết cùng tiếng đánh đập hòa vào làm một, khung cảnh trở nên vô cùng quái dị. Tư Hạ cùng với Tô Nhan thì không dám nhìn, bởi vì nó quá man rợn, thậm chí nếu để ý kỹ thì có thể nghe được cả tiếng xương gãy răng rắc. Thử hỏi như vậy thì người bình thường đâu ai dám nhìn.

Thế nhưng, duy chỉ có Linh Nhi là nhìn chằm chằm, ánh mắt dõi theo từng động tác của những binh lính đang từ từ tra tấn tên kia. Cô vẻ mặt thậm chí còn không nhăn một chút nào, đối với cô, cho dù cả thế giới có hủy diệt trước mắt thì cô chắc chắn sẽ không nhíu mày một cái.

Cô nhớ như in hình ảnh anh ấy khi đó. Lúc cô biết tin tức, chạy một mạch đến đây, điều đầu tiên chính là thảm sát toàn bộ những kẻ dám ngăn cản. Lính canh, bảo vệ, thậm chí là tù nhân, chỉ cần có ý định ngăn cản cô thì sẽ đều phải chết dưới họng súng của binh lính dưới trướng cô.

Bọn họ cũng cố gắng chống trả, thế nhưng họ đâu có biết những vũ khí mà họ đang sử dụng một phần do chính công ty dưới trướng của cô kiểm soát.

Nghe thì có vẻ điên rồ thế nhưng nó lại là sự thật. Trong mỗi vũ khí đều sẽ ẩn dấu một con chip tự hủy. Nó có chức năng duy nhất đó là tránh cho kẻ thù ăn trộm rồi sau đó dùng chính vũ khí ấy phản công lại. Muốn khởi động chúng thì phải được sự cho phép của người tạo ra nó. Và tất nhiên là cô cũng có quyền tự hủy chúng. Vậy nên bình thường thì vũ khí sẽ hoạt động bình thường, thế nhưng trước mặt cô nó chỉ là đồ chơi chẳng hề có chút tác dụng gì. Đó cũng là lý do tại sao cô có thể ngang nhiên phá hủy toàn bộ nhà tù, khiến cho đây trở thành núi thây biển lửa.

Anh Lâm Thần được cô tìm thấy khi đang co giật rét lạnh trên một đống rơm đầy máu. Khi đó, cô cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Những gì bẩn thỉu, thối nát đều đang nằm trên người anh ấy. Rác, chuột, gián thậm chí là cả nước thải đều nằm ở bên cạnh.

Cô là người vô cùng ưa sạch sẽ, tắm cũng phải hai ba lần, thậm chí mỗi ngày cô đều ra lệnh cho bảo mẫu dọn vệ sinh vài lần. Bởi đối với cô, những thứ hôi hám đó đều không tồn tại trên cuộc đời. Ấy thế mà lần đầu tiên, cô chẳng hề sợ chiếc váy bị bẩn hay hôi hám mà một mực chạy đến ôm anh ấy.

Mùi hôi thối từ người anh ấy bốc lên khiến cho cô càng đau xót. Cô khóc, khóc rất nhiều, cố gắng gọi anh ấy nhưng đáp lại cô chỉ là một ánh mắt nhắm chặt, không hề cử động của anh ấy.

Tại sao, bọn họ lại đối xử với anh như vậy? Anh ấy đã làm gì sai? Anh ấy chưa làm gì sai cả, tại sao lại ông trời lại đối xử với anh ấy như thế?

Chiếc váy nhuốm màu bùn đất, chất thải, tạo ra mùi hôi thối vô cùng khó ngửi, thế nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, một mình ôm chặt anh ấy chạy thẳng ra ngoài.

Và tất nhiên, sau đó cô ra lệnh thảm sát toàn bộ tù nhân trong căn tù này. Nếu có bất kỳ ai chống đối, dù cho đó là cảnh sát hay gì thì đều giết hết bọn chúng. Đó cũng chính là lý do tại sao khung cảnh trở nên như bây giờ.

Không hiểu sao, khi nhìn tên trước mắt này bị hành hạ, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu, có thể nói là không hề có chút thỏa mãn.

“ Quá nhẹ nhàng, hắn ta chết như vậy là quá nhẹ cho hắn ta.” Cô bắt đầu lẩm bẩm.

Sau một hồi, sau khi ăn đòn no nê, tên trung niên giống như con chuột bị đập gần chết, bủn rủn chân tay, quần ướt do quá sợ hãi ngồi đó run rẩy.

“ Tôi…tôi nói hết…xin …xin cô đừng đánh nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện