Vì sự kiện chấn động này mà sáng hôm sau, đích thân tổng thống đã cầu cứu tới Tô Nhan. Đơn giản là vì Tô Nhan chính là một người có thể sánh ngang vai với Linh Nhi, nếu có được sự trợ giúp của cô ấy thì Linh Nhi sẽ không thể tác quai tác quái như hiện giờ.

Nguồn lực của đất nước đang dần hao kiệt vì cuộc chiến tranh vô nghĩa này, thế nhưng việc Linh Nhi giết bộ trưởng cảnh sát chính là một chuyện không thể tha thứ. Hơn nữa, tên viên cảnh sát đó có cha nằm trong quốc hội, vậy nên tên đó đã dùng đủ mọi biện pháp để khơi mào cuộc chiến này.

Vậy nên, để tránh tổn thất quá to lớn, tất cả mọi người đều biểu quyết xin sự hỗ trợ tài chính đến từ Tô Nhan.

Đúng là như vậy, từ xưa đến giờ, chính cô cùng với Linh Nhi đã hợp tác không biết bao nhiêu hạng mục, xâm chiếm không biết bao nhiêu nguồn tài lực của thế giới. Bản thân cô mặc dù trong tay không thể có quân đội hùng hậu như Linh Nhi nhưng so về tiền bạc thì cô chắc chắn hơn chứ không hề thua kém. Vậy nên hai người mới sống hòa thuận, không ai đụng chạm đến lợi ích của nhau.

Nếu như dồn toàn lực áp chế Linh Nhi thì chắc chắn chiến thắng sẽ về tay chính phủ, đúng như những gì mọi người đồn đoán. Thế nhưng, có một chuyện mà bọn họ không thể ngờ tới đã xảy ra.

Trước mặt rất nhiều người, kể cả có vị tổng thống, trong khi mọi người đang mong chờ Tô Nhan sẽ tức giận, dùng những câu từ chửi rủa bẩn thỉu nhất dành cho ả điên Linh Nhi, cô ấy lại chọn cách đứng dậy, vẻ mặt vô cùng thất vọng, nói cao giọng:

“ Tại sao tôi phải giúp các người chứ? Các người là kẻ đã khiêu khích Linh Nhi trước, đừng có kiểu giả vờ ngây ngốc như vậy. Các người có biết cô ấy đã đau lòng như thế nào không? Các người có thật sự nghĩ cho cô ấy không? Hay là các người chỉ muốn cô ấy giống như một con robot đẻ ra tiền cho các người.”

Mọi người khi nghe xong lời trình bày của Tô Nhan thì đều không khỏi trợn mắt há mồm. Một vị chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh từng đấu tranh gay gắt với Linh Nhi nay lại nói đỡ hộ cho chính kẻ thù của mình. Chuyện này sao có thể? Thế nhưng, tin hay không thì những gì xảy ra trước mặt đều là sự thật, Tô Nhan vẫn đứng một cách vô cùng ngạo nghễ, ánh mắt kiên định nhìn tất cả mọi người ở đây. Điều này khiến cho một phần trong số những ông lớn ở dưới đều tức giận.

Vô số tiếng nói bất mãn, thậm chí là tức giận nói nặng lời cũng được tuôn ra từ những kẻ quá khích. Bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, người người đau khổ, ai mà chẳng muốn được trợ giúp, Tô Nhan nói như vậy tức là không muốn nhúng tay vào, điều này chẳng khác nào là đang cắt đứt nguồn tiếp trợ của bọn họ.

Con người là như vậy, bạn quá tốt với họ thì bọn họ sẽ coi điều bạn làm là nghĩa vụ. Thậm chí bọn họ cũng sẽ chửi rủa chỉ vì bạn không giúp đỡ họ.

Thật là bi ai, nhìn từng người ở dưới chửi rủa chỉ khi mà còn chưa hiểu hết mọi chuyện, cô mới cảm thấy lòng người ghê tởm đến mức nào. Chính cô hiện tại cũng bắt đầu hiểu tại sao Linh Nhi lại trở nên điên cuồng như vậy. Giá như... người bạn đời của cô là Lâm Thần thì tốt biết mấy.

Chỉ có cậu ấy mới là chỗ dựa vững tin nhất trên thế gian. Cậu ấy là người duy nhất nâng niu, chăm sóc, lắng nghe toàn bộ những gì cô nói. Thậm chí, cô cảm tưởng tình thương mà cậu ấy dành cho cô còn sánh ngang với mẹ cô hồi bé. Một người như vậy ấy thế mà lại có số phận bi ai. Ông trời thật không công bằng.

Cô lẽ ra còn định giải thích một chút, dù sao thì một vài đồng bạc để hỗ trợ lương thực và nhu yếu phẩm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng nhìn từng người đứng lên trỉ trích cô. Nào thì nói cô phản quốc, rồi còn nói cô vô nhân đạo, độc ác gì đó... càng ngày những từ càng nặng nề và khó nghe. Nó khiến cho cô càng thất vọng. Rốt cuộc, cô đang mong chờ cái gì vào những người này, đất nước này.

Vậy nên, cô chọn cách rời đi, cùng với một câu nói:

“ Với danh dự của một công dân, tôi chỉ mong các người hãy tự suy nghĩ lại những việc đã làm.”

Nói xong, cô rời đi trong sự chửi rủa của người dân cùng với những lời chất vấn của rất nhiều bộ trưởng chức cao.

Tại một siêu cường quốc nào đó, trong một căn biệt thự nằm ngay sát trung tâm thành phố...

“ Anh nói be bé thôi! Con bé Linh Nhi hiện tại mới chìm vào giấc ngủ!” Một quý bà ăn mặc có chút giản dị đang từ từ vuốt ve mái tóc của Linh Nhi một cách vô cùng chậm rãi, ánh mắt chứa chan tình cảm yêu thương.

Đối diện chính là chồng của quý bà ấy, mặc dù tuổi tác đã cao, thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông trung niên ấy vẫn toát lên vẻ soái khí. Thậm chí khuôn mặt này có thể làm gục ngã trái tim của rất nhiều nữ sinh thì cũng là chuyện rất bình thường. Ông vỗ trán, vẻ mặt hối hận nói nhỏ:

“ Xin lỗi em, quên mất là con dâu của chúng ta đang ở đây!”

Nghe đến đây, chắc chắn ai cũng biết hai người này chính là ba mẹ của Lâm Thần. Đến bây giờ, bọn họ cũng khó có thể tin là con trai yêu quý của bọn họ lại có thể cưa đổ một thiếu nữ đẹp và đáng sợ đến mức này.

Thế nhưng, mặc cho địa vị cực kỳ chênh lệch, có thể nói là như trời với đất, thế nhưng lần đầu gặp, Linh Nhi lại để cho hai người họ phải bất ngờ khi ôm chặt hai người, khóc giống như một đứa trẻ.

Điều này làm kích phát tình thương của người mẹ, Ngọc Thư( Tức mẹ của Lâm Thần) ôm chặt Linh Nhi, từ từ dỗ dành.

Suốt một đêm, nhìn Linh Nhi tự dày vò bản thân mình, cộng thêm thân thể yếu đuối khiến cho Ngọc Thư không khỏi xót xa. Rốt cuộc, con bé đã yêu con trai của bọn họ đến mức nào, thậm chí vì thế mà khơi mào cuộc chiến tranh đáng sợ như vậy.

Con bé chỉ mới tròn mười tám tuổi, tại sao trên vai lại gánh vác trọng trách đáng sợ như vậy. Cô thật sự vô cùng thương xót, thậm chí dùng hết tất cả những gì mình có để có thể dỗ dành con bé.

Nếu Tiểu Ngọc ở đây, chắc chắn cô sẽ giận dỗi và ghen tỵ, đơn giản là vì mẹ của cô quá ư là thiên vị. Linh Nhi có đặc quyền thậm chí còn nhiều hơn cả cô.

Hơn nữa, con bé cũng rất ngoan, không giống như những gì trên mạng hay nói về sự khó tính của các vị tiểu thư. Vậy nên, cô luôn luôn hứa là sẽ ủng hộ hết mực mối quan hệ này.

Đùa gì chứ, Linh Nhi ngoan ngoãn và đáng yêu, hơn nữa lại còn hiểu chuyện như vậy, tại sao cô lại không muốn chứ?

( Dịch giả: Chắc thế! )

Mặc dù đang ngủ, thế nhưng thỉnh thoảng con bé vẫn sẽ rơi lệ, thậm chí còn không tự chủ run rẩy kêu:

“ Anh Lâm Thần...đừng...đừng bỏ em...em sợ!”

Tận mắt chứng kiến điều này, cô không thể nào không một mực ngồi lại chăm sóc cho con bé. Hiện tại, trong mắt cô chỉ còn lại Linh Nhi, không một ai khác có thể làm phiền con bé vào lúc này, kể cả đó là con gái Tiểu Ngọc của cô đi chăng nữa.

Lâm Thần mất tích, cô cũng rất lo lắng, thế nhưng cô càng lo hơn cho sức khỏe của Linh Nhi, hiện tại theo lời của Tư Hạ thì cô chủ rất lâu chưa ăn. Một đứa trẻ đang trong tuổi lớn mà không ăn như vậy làm sao có thể chịu nổi chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện