“ Đây là...đây là có chuyện gì? Tại...tại sao???” Tô Nhan rơi lệ, vẻ mặt hối hận nhìn đoạn quay bên trong chiếc điện thoại.
Không chỉ mình cô, Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương đều vô cùng ngạc nhiên khi mà người cứu Tô Nhan trong tình thế dầu sôi lửa bỏng lại chính là anh ấy.
Không chỉ thế, cách mà anh ấy hành động vô cùng dứt khoát, tàn nhẫn. Thế nhưng chính vì thế mà làm cho các cô mê mẩn không thôi.
Trong mắt của Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc tràn ngập hàn quang, các cô cảm thấy vô cùng tự hào. Nhìn tên Lương Tuấn Khải bẩn thỉu bị anh ấy hành hạ, cảm giác thỏa mãn lại tràn ngập trong lòng các cô.
Hơn nữa, trong đầu các cô đã trút được cảm giác lo lắng, nhìn anh ấy khỏe mạnh như kia, điều này chứng tỏ Tô Nhan không phải là kẻ bắt cóc anh ấy.
Nguyệt Sương trong lòng áy náy, vẻ mặt hối hận muốn quay sang cho Tô Nhan một lời xin lỗi. Tuy nhiên khi cô quay sang, thứ đập vào mắt cô lại là hình ảnh Tô Nhan đang rơi lệ.
Điều này như một tiếng sét vang thẳng vào trong đầu cô. Đây là có chuyện gì xảy ra? Tô Nhan, một cô gái nổi tiếng lạnh lùng, sắt đá lại rơi lệ. Điều này nói ra sẽ chẳng có ai tin? Ấy thế mà ngay lúc này, cô lại nhìn thấy cảnh tượng có một không hai trên.
Rất nhanh, cô đã để ý tới tình tiết quan trọng. Anh Lâm Thần bị rất nhiều cảnh sát bắt giữ, sau đó anh ấy bị lôi đi một cách nhanh chóng.
Cô nhíu mày nghi hoặc. Cảnh sát tại sao lại làm việc một cách gấp gáp như vậy? Nếu như là đánh người thì cho dù muốn bắt anh ấy thì cũng phải điều tra rõ ràng chứ? Một cảm giác bất an ngập tràn trong lòng cô, càng ngày, cô càng thấy chuyện này đầy dấu hiệu bất thường.
Đột nhiên, Tô Nhan bỏ chiếc điện thoại xuống, vẻ mặt giống như một con rối, từ từ đứng dậy đi ra khỏi giường. Điều này làm cho Nguyệt Sương không khỏi hoảng sợ, mũi tiêm vẫn đang ở trên tay cô ấy, hành động như vậy chẳng khác nào đang tự gây nguy hiểm cho bản thân mình.
Cô ngay lập tức cùng với y tá giữ chặt Tô Nhan lại. Tuy nhiên, Tô Nhan dường như muốn tránh thoát, vừa giãy giụa vừa bất lực nói:
“ Là tôi...là tôi hại Lâm Thần. Tránh ra, các người tránh ra... hãy để tôi đi tìm cậu ta!”
Khuôn mặt Tô Nhan như già đi vài tuổi, ánh mắt cô tràn đầy hối hận, bất lực cùng với đau khổ. Đến khi này, Tô Nhan mới biết cái gì mới là đau đớn nhất.
Hình ảnh này đã cách hơn một ngày, tức là trong một ngày đó, chính cô đã bỏ rơi Lâm Thần. Vì cô quá ngu ngốc, Lâm Thần đã gặp nguy hiểm. Cậu ta đã cứu cô cơ mà? Chính Tô Nhan bắt đầu cảm nhận được bản thân vô cùng khốn nạn.
Cô sợ hãi, cô sợ Lâm Thần xảy ra mệnh hệ gì. Từng câu nói của Lâm Thần đều luôn luôn tôn trọng cô. Ấy thế mà, chính cô, người mà cậu ta luôn tôn trọng lại là kẻ khốn nạn. Cô cảm thấy giận chính bản thân mình, cô thà đi chết chứ không muốn Lâm Thần chết vì cô.
Cảm giác bản thân không bằng con súc sinh đã khiến cho cô nổi điên. Cô điên cuồng giãy giụa, sự kích động của cô khiến cho mũi tiêm bị chệch hướng, làm rất nhiều máu phun ra, nhuộm đỏ cả cổ tay. Thế nhưng cô không quan tâm, cô muốn cứu Lâm Thần, cô muốn tìm kiếm cậu ấy và gửi lời xin lỗi tới cậu ta.
Hành động quá khích của Tô Nhan làm cho Nguyệt Sương và nữ ý tá vô cùng khổ sở để khống chế. Cảm nhận được máu của Tô Nhan chảy càng ngày càng nhiều, nữ ý tá không còn cách nào khác ngoài việc tiêm một liều thuốc an thần lên Tô Nhan.
Dược lực đến rất nhanh, Tô Nhan chìm vào giấc ngủ ngay sau đó. Khi này, Nguyệt Sương mới lau mồ hôi trên trán, từ từ đưa Tô Nhan về giường.
Sau khi chữa trị cho Tô Nhan, y tá thở dài một hơi, cũng may cô ấy không làm mũi kim đi chệch hướng quá nhiều, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Tiểu Ngọc khi này chạy một mạch đến Nguyệt Sương, dùng chiếc khăn của mình lau trán giúp Nguyệt Sương, vẻ mặt lo lắng nói:
“ Chị...chị...bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy, vẻ mặt cô nhíu mày chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách dứt khoát:
“ Chuyện này vô cùng rắc rối. Tên cảnh sát này rất bí ẩn. Nếu chúng ta không tìm được thì chỉ còn cách đó thôi!”
Thấy Nguyệt Sương nói có vẻ nghiêm trọng, Tiểu Ngọc tỏ vẻ lo sợ hỏi:
“ Cách...cách đó là gì vậy?”
Nguyệt Sương thở dài, vẻ mặt không cam lòng:
“ Nhờ một người... một người có thể khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi!”
...
“ Cô chủ, cô còn rất yếu...” Tư Hạ lo lắng, hai tay luống cuống nhìn Linh Nhi đang tự sắp xếp đồ dùng cá nhân.
Việc một đại tiểu thư lại phải tự tay sắp xếp những món đồ nhỏ nhặt làm cho Tư Hạ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Thế nhưng, khi cô muốn làm giúp thì bị chính cô chủ ngăn cản :
“ Tư Hạ, nếu cô muốn chăm sóc một người đàn ông khác. Chẳng lẽ bản thân cô lại ỷ lại vào anh ấy cả đời. Chẳng lẽ cô không biết làm bất cứ thứ gì cả sao? Cô nghĩ tôi là con người như vậy?”
Một lời nói đã làm cho Tư Hạ hiểu ra. Ánh mắt cô từ lo lắng trở nên sùng bái lạ thường. Cô không thể ngờ được, vì cậu chủ, cô chủ sẽ tự thân làm những hành động như vậy. Đây là cô chủ lạnh lùng, đáng sợ mà trước kia cô từng biết sao.
Càng ngày, cô càng cảm thấy cô chủ đáng yêu, dễ thương. Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu đi. Chính cô cũng quyết tâm là phải khiến cho cậu chủ và cô chủ đến với nhau một cách trọn vẹn.
Vậy là, Tư Hạ không còn ngăn cản Linh Nhi, thay vào đó, cô động viên cô chủ của mình:
“ Cô chủ, cô làm như vậy nhất định cậu chủ sẽ rất thích!!!”
“ Cô chủ, cô thật là tài giỏi, chiếc chăn cô chủ xếp còn đẹp hơn cả tôi...”
...
Thậm chí, sau đó, Linh Nhi còn tự thân nói chuyện với cha mẹ cô ấy. Một điều làm cho cha mẹ Linh Nhi vô cùng sốc.
Điều càng làm cho bọn họ sốc hơn chính là tin tức cô con gái lạnh lùng của hai người lại sắp có bạn đời. Mà người bạn đời lại chính là chàng trai ngày xưa cứu lấy đứa con gái của cô.
Và tất nhiên, điều này không khỏi làm cho hai người vui mừng. Quan hệ giữa hai người và Linh Nhi lúc trước có thể nói là hỏng bét, thế nhưng nhờ cú điện thoại này, quan hệ giữa hai bên đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Mặc dù giọng nói của Linh Nhi còn khá lạnh lùng, không cảm xúc nhưng chỉ cần như vậy là hai người cảm thấy vui sướng rồi.
Và tất nhiên rồi, bọn họ vận dụng hết nơ ron của não để chúc phúc cho hai người. Dù sao bọn họ đều đã từng gặp qua Lâm Thần, và tất nhiên cũng biết cô con gái của mình yêu cậu ta đến mức nào.
Phản đối ư? Bọn họ còn chẳng dám có suy nghĩ đó. Thật sự bọn họ cũng đã tìm hiểu qua Lâm Thần và chẳng có chỗ nào để chê cả. Nhan sắc tuyệt vời, học vấn cao, lại còn vô cùng tốt bụng, giúp đỡ người khác. Quan trọng nhất, cậu ta không hề bị chi phối bởi tiền bạc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ba Linh Nhi nhìn bà xã của mình bằng ánh mắt tràn đầy ước mong, hào hứng:
“ Bà ơi, chúng ta cuối cùng cũng có thể có một ngày trông thấy con gái của chúng ta hạnh phúc rồi!”
Phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh mỉm cười, vui vẻ nói:
“ Đúng vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Dù cho chúng ta không thể đền bù đầy đủ những gì con chúng ta mất mát, thế nhưng khi này thì chúng ta không thể để con bé thất vọng được.”
Không chỉ mình cô, Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương đều vô cùng ngạc nhiên khi mà người cứu Tô Nhan trong tình thế dầu sôi lửa bỏng lại chính là anh ấy.
Không chỉ thế, cách mà anh ấy hành động vô cùng dứt khoát, tàn nhẫn. Thế nhưng chính vì thế mà làm cho các cô mê mẩn không thôi.
Trong mắt của Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc tràn ngập hàn quang, các cô cảm thấy vô cùng tự hào. Nhìn tên Lương Tuấn Khải bẩn thỉu bị anh ấy hành hạ, cảm giác thỏa mãn lại tràn ngập trong lòng các cô.
Hơn nữa, trong đầu các cô đã trút được cảm giác lo lắng, nhìn anh ấy khỏe mạnh như kia, điều này chứng tỏ Tô Nhan không phải là kẻ bắt cóc anh ấy.
Nguyệt Sương trong lòng áy náy, vẻ mặt hối hận muốn quay sang cho Tô Nhan một lời xin lỗi. Tuy nhiên khi cô quay sang, thứ đập vào mắt cô lại là hình ảnh Tô Nhan đang rơi lệ.
Điều này như một tiếng sét vang thẳng vào trong đầu cô. Đây là có chuyện gì xảy ra? Tô Nhan, một cô gái nổi tiếng lạnh lùng, sắt đá lại rơi lệ. Điều này nói ra sẽ chẳng có ai tin? Ấy thế mà ngay lúc này, cô lại nhìn thấy cảnh tượng có một không hai trên.
Rất nhanh, cô đã để ý tới tình tiết quan trọng. Anh Lâm Thần bị rất nhiều cảnh sát bắt giữ, sau đó anh ấy bị lôi đi một cách nhanh chóng.
Cô nhíu mày nghi hoặc. Cảnh sát tại sao lại làm việc một cách gấp gáp như vậy? Nếu như là đánh người thì cho dù muốn bắt anh ấy thì cũng phải điều tra rõ ràng chứ? Một cảm giác bất an ngập tràn trong lòng cô, càng ngày, cô càng thấy chuyện này đầy dấu hiệu bất thường.
Đột nhiên, Tô Nhan bỏ chiếc điện thoại xuống, vẻ mặt giống như một con rối, từ từ đứng dậy đi ra khỏi giường. Điều này làm cho Nguyệt Sương không khỏi hoảng sợ, mũi tiêm vẫn đang ở trên tay cô ấy, hành động như vậy chẳng khác nào đang tự gây nguy hiểm cho bản thân mình.
Cô ngay lập tức cùng với y tá giữ chặt Tô Nhan lại. Tuy nhiên, Tô Nhan dường như muốn tránh thoát, vừa giãy giụa vừa bất lực nói:
“ Là tôi...là tôi hại Lâm Thần. Tránh ra, các người tránh ra... hãy để tôi đi tìm cậu ta!”
Khuôn mặt Tô Nhan như già đi vài tuổi, ánh mắt cô tràn đầy hối hận, bất lực cùng với đau khổ. Đến khi này, Tô Nhan mới biết cái gì mới là đau đớn nhất.
Hình ảnh này đã cách hơn một ngày, tức là trong một ngày đó, chính cô đã bỏ rơi Lâm Thần. Vì cô quá ngu ngốc, Lâm Thần đã gặp nguy hiểm. Cậu ta đã cứu cô cơ mà? Chính Tô Nhan bắt đầu cảm nhận được bản thân vô cùng khốn nạn.
Cô sợ hãi, cô sợ Lâm Thần xảy ra mệnh hệ gì. Từng câu nói của Lâm Thần đều luôn luôn tôn trọng cô. Ấy thế mà, chính cô, người mà cậu ta luôn tôn trọng lại là kẻ khốn nạn. Cô cảm thấy giận chính bản thân mình, cô thà đi chết chứ không muốn Lâm Thần chết vì cô.
Cảm giác bản thân không bằng con súc sinh đã khiến cho cô nổi điên. Cô điên cuồng giãy giụa, sự kích động của cô khiến cho mũi tiêm bị chệch hướng, làm rất nhiều máu phun ra, nhuộm đỏ cả cổ tay. Thế nhưng cô không quan tâm, cô muốn cứu Lâm Thần, cô muốn tìm kiếm cậu ấy và gửi lời xin lỗi tới cậu ta.
Hành động quá khích của Tô Nhan làm cho Nguyệt Sương và nữ ý tá vô cùng khổ sở để khống chế. Cảm nhận được máu của Tô Nhan chảy càng ngày càng nhiều, nữ ý tá không còn cách nào khác ngoài việc tiêm một liều thuốc an thần lên Tô Nhan.
Dược lực đến rất nhanh, Tô Nhan chìm vào giấc ngủ ngay sau đó. Khi này, Nguyệt Sương mới lau mồ hôi trên trán, từ từ đưa Tô Nhan về giường.
Sau khi chữa trị cho Tô Nhan, y tá thở dài một hơi, cũng may cô ấy không làm mũi kim đi chệch hướng quá nhiều, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Tiểu Ngọc khi này chạy một mạch đến Nguyệt Sương, dùng chiếc khăn của mình lau trán giúp Nguyệt Sương, vẻ mặt lo lắng nói:
“ Chị...chị...bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy, vẻ mặt cô nhíu mày chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách dứt khoát:
“ Chuyện này vô cùng rắc rối. Tên cảnh sát này rất bí ẩn. Nếu chúng ta không tìm được thì chỉ còn cách đó thôi!”
Thấy Nguyệt Sương nói có vẻ nghiêm trọng, Tiểu Ngọc tỏ vẻ lo sợ hỏi:
“ Cách...cách đó là gì vậy?”
Nguyệt Sương thở dài, vẻ mặt không cam lòng:
“ Nhờ một người... một người có thể khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi!”
...
“ Cô chủ, cô còn rất yếu...” Tư Hạ lo lắng, hai tay luống cuống nhìn Linh Nhi đang tự sắp xếp đồ dùng cá nhân.
Việc một đại tiểu thư lại phải tự tay sắp xếp những món đồ nhỏ nhặt làm cho Tư Hạ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Thế nhưng, khi cô muốn làm giúp thì bị chính cô chủ ngăn cản :
“ Tư Hạ, nếu cô muốn chăm sóc một người đàn ông khác. Chẳng lẽ bản thân cô lại ỷ lại vào anh ấy cả đời. Chẳng lẽ cô không biết làm bất cứ thứ gì cả sao? Cô nghĩ tôi là con người như vậy?”
Một lời nói đã làm cho Tư Hạ hiểu ra. Ánh mắt cô từ lo lắng trở nên sùng bái lạ thường. Cô không thể ngờ được, vì cậu chủ, cô chủ sẽ tự thân làm những hành động như vậy. Đây là cô chủ lạnh lùng, đáng sợ mà trước kia cô từng biết sao.
Càng ngày, cô càng cảm thấy cô chủ đáng yêu, dễ thương. Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu đi. Chính cô cũng quyết tâm là phải khiến cho cậu chủ và cô chủ đến với nhau một cách trọn vẹn.
Vậy là, Tư Hạ không còn ngăn cản Linh Nhi, thay vào đó, cô động viên cô chủ của mình:
“ Cô chủ, cô làm như vậy nhất định cậu chủ sẽ rất thích!!!”
“ Cô chủ, cô thật là tài giỏi, chiếc chăn cô chủ xếp còn đẹp hơn cả tôi...”
...
Thậm chí, sau đó, Linh Nhi còn tự thân nói chuyện với cha mẹ cô ấy. Một điều làm cho cha mẹ Linh Nhi vô cùng sốc.
Điều càng làm cho bọn họ sốc hơn chính là tin tức cô con gái lạnh lùng của hai người lại sắp có bạn đời. Mà người bạn đời lại chính là chàng trai ngày xưa cứu lấy đứa con gái của cô.
Và tất nhiên, điều này không khỏi làm cho hai người vui mừng. Quan hệ giữa hai người và Linh Nhi lúc trước có thể nói là hỏng bét, thế nhưng nhờ cú điện thoại này, quan hệ giữa hai bên đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Mặc dù giọng nói của Linh Nhi còn khá lạnh lùng, không cảm xúc nhưng chỉ cần như vậy là hai người cảm thấy vui sướng rồi.
Và tất nhiên rồi, bọn họ vận dụng hết nơ ron của não để chúc phúc cho hai người. Dù sao bọn họ đều đã từng gặp qua Lâm Thần, và tất nhiên cũng biết cô con gái của mình yêu cậu ta đến mức nào.
Phản đối ư? Bọn họ còn chẳng dám có suy nghĩ đó. Thật sự bọn họ cũng đã tìm hiểu qua Lâm Thần và chẳng có chỗ nào để chê cả. Nhan sắc tuyệt vời, học vấn cao, lại còn vô cùng tốt bụng, giúp đỡ người khác. Quan trọng nhất, cậu ta không hề bị chi phối bởi tiền bạc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ba Linh Nhi nhìn bà xã của mình bằng ánh mắt tràn đầy ước mong, hào hứng:
“ Bà ơi, chúng ta cuối cùng cũng có thể có một ngày trông thấy con gái của chúng ta hạnh phúc rồi!”
Phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh mỉm cười, vui vẻ nói:
“ Đúng vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Dù cho chúng ta không thể đền bù đầy đủ những gì con chúng ta mất mát, thế nhưng khi này thì chúng ta không thể để con bé thất vọng được.”
Danh sách chương