Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Thần cắn răng tự bịt mắt, còng tay bản thân mình. Vẻ mặt đầy kiên cường nói lớn:

“ Tôi đã làm theo những gì cô nói! Cô có thể dẫn tôi đến gặp Tuyết Tuyết!”

Một tràng pháo tay vang lên, khi này bên ngoài xuất hiện hai thân hình xinh đẹp. Trên thân tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, có vẻ như họ cũng đã từng lăn lộn trong giới giang hồ. Tuy nhiên, họ lại nhìn Lăng Thần bằng ánh mắt tôn kính.

Một cô gái trong đó cố gắng ra vẻ hứng thú, cười lạnh:

“ Rất dũng cảm! Tôi thích sự ngay thẳng của cậu! Người đâu, dẫn cậu ta lên gặp chủ nhân!”

Nói xong, Lăng Thần ngay lập tức bị hai cô gái dí chặt vai và lôi đi, tình cảnh giống như cảnh sát bắt được tội phạm vậy.

Lăng Thần cũng rất ngoan ngoãn, mặc cho hai người lôi đi, cậu vẫn không hề phản kháng một chút nào.

Dù vậy, cậu vẫn không hiểu bọn họ muốn bắt Tuyết Tuyết là vì điều gì? Vì tống tiền? Cậu chỉ cần nhìn những món đồ trong căn biệt thự xa hoa trên thì cũng là một số tiền vô cùng khủng khiếp. Vì cậu? Điều này càng không thể, đơn giản là cậu gần như chỉ mới quay về trái đất được một ngày, làm sao có một kẻ nào khác biết đến cậu được.

Trăm ngàn câu hỏi cũng không có câu trả lời, cậu cũng chỉ biết im lặng chờ đợi. Dù sao thì cậu cũng không sợ bọn họ, điều quan trọng nhất hiện tại chính là bảo đảm an toàn mạng sống của Tuyết Tuyết.

Vòng qua rất nhiều căn phòng, cậu được dẫn vào một căn phòng tối đen như mực. Hai tên người dẫn giải cũng tự động rời đi, một giọng nói đầy quen thuộc ngọt ngào muốn làm người ta tan chảy truyền vào tai cậu:

“ Anh...anh trai... Em sợ...em sợ lắm!!!”

Nói xong, một thân hình mềm mại cùng với mùi hương thơm quyến rũ tràn ngập khứu giác ôm chặt ngực cậu.

Cậu bây giờ mới kịp phản ứng, hai tay cố gắng xoa đầu em ấy, cố gắng dỗ dành:

“ Có anh ở đây, em đừng sợ... chúng ta nhất định sẽ trở về nhà!”

Cậu cảm giác đến trang phục em ấy có chút mát mẻ, khi mà sức nóng từ cơ thể em ấy rất dễ dàng truyền sang cậu. Nhất là thứ to mềm đó, tại sao em ấy lại không bao che cho nó như vậy.

Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào thì Tuyết Tuyết đột nhiên đẩy ngã người cậu. Bản thân cậu ngã xuống một chiếc giường bông kỳ lạ. Tiếp theo, một cảm giác mềm mại xâm lược đầu lưỡi cậu.

“Đây...đây là...” Lăng Thần hốt hoảng nhưng đã không kịp. Lưỡi của em ấy đã xâm lược toàn bộ miệng của cậu.

Cậu kịch liệt giãy giụa, cố gắng tránh thoát hành động đầy điên rồ của Tuyết Tuyết. Thế nhưng không hiểu sao, em ấy giống như một con bạch tuộc, quấn chặt lấy người cậu rồi từ từ hút hết tất cả chất dịch trong miệng cậu.

Cảm giác cơ thể bị mất sức lực. Cậu dù cũng là tiên đế nhưng cái cảm giác này vẫn khiến cho cậu có chút động rung. Hai tay cậu bị khóa chặt, vậy nên cũng không thể đẩy em ấy một cách bình thường được.

Cả hai vật lộn với nhau suốt ba mươi phút, chiếc giường đẹp đẽ bị cả hai xé rách một cách tơi tả. Lăng Thần khi này mới tìm được cơ hội tránh thoát.

Chiếc khăn cũng đã bị giải khai, tuy nhiên căn phòng tối đen như mực làm cho cậu không thể nhìn thấy Tuyết Tuyết trước mặt. Cậu chỉ đành bất lực, thở dốc nói một cách khó hiểu:

“ Tuyết Tuyết...em đang làm gì vậy? Em có biết em vừa làm chuyện động trời gì không?”

Cậu không biết tại sao Tuyết Tuyết bị sao nữa? Tại sao em ấy lại thành ra nông nỗi này. Chỉ mới vài tiếng trước, em ấy ngoan ngoãn, e thẹn lắm cơ mà. Chẳng lẽ bọn cướp đã động chân động tay với em ấy sao.

Không ngoài sở liệu, Tuyết Tuyết khóc lên, nghẹn ngào nói ra với giọng vô cùng đáng thương:

“ Huhu... Bọn họ bắt em phải hôn anh thì mới tha cho cha mẹ em! Em...em xin lỗi! Anh đừng giận em nha! Em chỉ sợ...”

Mặc dù Tuyết Tuyết nói với giọng vô cùng đáng thương, kết hợp với tiếng khóc như muốn làm cho người ta não lòng. Thế nhưng Lăng Thần cũng không phải kẻ ngu, cậu ngay lập tức đề phòng, nói một cách dè chừng:

“ Tuyết Tuyết, em đừng lừa anh. Ban nãy khi em làm chuyện đó, anh có thể biết rõ là em không hề bị dính thuốc hay bị ép buộc nào cả. Vậy nên đừng có dối trá, mau nói thật cho anh biết, tất cả chuyện này là do em làm phải không?”

Lăng Thần càng nghĩ càng rùng mình. Rốt cuộc cô gái Tuyết Tuyết trước mặt cậu là ai? Tại sao lại có thể có thâm cơ sâu xa như vậy? Nếu không phải cậu đã có kinh nghiệm từ trước thì chắc chắn sẽ tin lời nói quái quỷ của cô ấy rồi.

Còn về phía Tuyết Tuyết, dường như đã không thể che giấu bản thân, cô cười một cách điên cuồng, nụ cười làm cho những hộ vệ bên ngoài run rẩy tay chân, vẻ mặt sợ hãi tự lẩm bẩm:

“ Tiếng...tiếng cười của cô chủ đáng sợ quá!”

Còn về phía Lăng Thần, cậu bàng hoàng, vẻ mặt khiếp sợ lùi lại phía sau, ánh mắt không dám tin nhìn trước mắt:

“ Cô....cô... tại sao cô lại ở đây!”

“ Anh yêu... nụ hôn ban nãy có ngọt không? Em rất...rất là nhớ anh đó nha&LT3” Ánh đèn bật lên, một khuôn mặt xinh đẹp cùng với thân hình đầy đặn hiện ra trước mặt cậu.

“ Tuyết...Tuyết Ngọc!!!” Lăng Thần hoảng sợ, cả thân thể run rẩy không thể nói thành lời.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp động rung lòng người, từng cử chỉ cho người ta cảm giác quyền quý, cao đến mức không thể chạm tới được. Tại sao khi này cậu lại có thể gặp được cô ấy? Trái đất rộng như vậy cơ mà!

Điều khiến cậu sốc hơn nữa đó chính là tại sao em ấy phải cải trang thành Tuyết Tuyết. Chẳng lẽ ngay từ đầu, em ấy đã biết bản thân cậu sẽ đi tới đó sao? Không chờ cậu suy nghĩ tiếp, bàn tay mềm mại của Tuyết Ngọc đã nâng cằm cậu lên, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy ý định xấu xa, ánh mắt nhìn cậu một cách đắm đuối, đôi môi gần cậu chỉ cách một li, ngọt ngào nói từng chữ:

“ Tuyết Tuyết chính là do em cải trang đó! Anh thích không nào? Chỉ cần anh về với em, anh thích hình tượng con gái nào thì em cũng sẽ chiều!”

Trong lòng cô khi này đang ấp ủ một âm mưu to lớn. Làm gì có chuyện cô sẽ chấp nhận điều vô lý đó. Cô sẽ chỉ dùng khuôn mặt này, hình dáng thân thể này để từ từ “thuần phục” anh ấy. Rồi cô tin chỉ một thời gian nữa thôi, con thú dữ trong người anh ấy sẽ luôn trỗi dậy mỗi khi cô muốn.

Cô không chỉ muốn anh ấy thuộc về mình, mà hơn nữa cô còn bản thân anh ấy phải tự tìm đến cô. Lúc đó, cô mới thật sự yên tâm.

Còn đối với Lăng Thần, lời nói có vẻ vô cùng mê mị đến từ Tuyết Ngọc làm cho cậu càng trở nên sợ hãi. Nữ nhân này lại muốn làm trò gì nữa đây. Chẳng lẽ mấy tháng nhốt cậu trong nhà cũng chưa làm cho cô ấy chán ư.

Cậu cố gắng giãy giụa, thế nhưng có vẻ chiếc còng tay này được tích hợp chức năng phóng dòng điện. Cậu vận sức một chút, ngay lập tức dòng điện phát ra làm cho cả thân thể tê liệt. Khi này, cậu mới biết rằng bản thân mình dù cho có qua luyện thể cũng chẳng là cái thá gì so với cô gái mưu mô quỷ kế trước mặt.

“ Cô... cô có thể thả tôi ra được không? Chúng ta cần nói chuyện!”

Cậu vừa ớn lạnh vừa cố gắng bình tĩnh nói. Nhìn Tuyết Ngọc gần trong gang tấc mà cậu chỉ muốn nín thở. Thật sự từ góc độ nào đi chăng nữa thì cô ấy đẹp như tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng đằng sau sự xinh đẹp đó lại là một tâm hồn ác độc, sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để muốn chiếm lấy cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện