Không còn là cái dáng vẻ nhu thuận, đáng yêu muốn làm người ta tan chảy như ban nãy. Cả Tiểu Ngọc và Nguyệt Sương đều trừng ra vẻ mặt giận dữ, giống như các cô ấy bị ai đó ăn trộm một món đồ vô cùng trọng yếu.
Lâm Thần sững sờ, hai tay siết chặt không dám thở mạnh. Nhìn ánh mắt sắc bén cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hai em ấy, cậu cố gắng bình tĩnh hòa giải:
“ Các em hiểu sai ý anh rồi. Ý anh là như này...”
Nói xong, cậu kể lại toàn bộ sự việc từ lúc ngẫu nhiên gặp Lăng Thần, sau đó được cậu ấy cứu, rồi cả hai đi đến khách sạn, nói về nhiệm vụ bí ẩn của cậu ấy.
Mọi chuyện vô cùng ly kì, sắc mặt hai em ấy biến đổi liên tục, có lúc ngạc nhiên, có lúc trầm ngâm không nói gì...
Nói xong xuôi, Lâm Thần mới nhìn hai em ấy bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thở dài nói:
“ Cậu ấy có công cứu anh, là người bạn tốt, anh không thể để người bạn này chịu khổ vì anh được. Mong các em hiểu cho anh!”
Lâm Thần trong lòng cũng có chút run sợ nhiệm vụ này. Ba ngày sau, cũng chính là ở trường, cậu phải cùng với Lăng Thần đứng cạnh trong ngôi trường, khi đó nhiệm vụ mới chính thức hoàn thành. Thật sự nó rất nguy hiểm, bởi đơn giản là bây giờ Linh Nhi đang truy lùng ráo riết cậu, hơn nữa, tính cách của Linh Nhi là có thù tất báo, nếu như em ấy biết được là do Lăng Thần giúp cậu chạy trốn thì rất có thể, Lăng Thần sẽ gặp nguy hiểm.
Không chờ cậu nói xong, một tin tức khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh xuất hiện trên ti vi.
Không ai khác, người trong ti vi chính là Hoàng Đông, kẻ lúc trước muốn động tay động chân với cậu. Ấy thế mà khi này, các đài báo đưa tin là có một ai đó đã ám sát hắn ta, điều kỳ lạ là ngay giữa ban ngày, cảnh sát không thể tra được ai làm. Hơn nữa, toàn bộ người nhà của hắn cũng bị truy tố bởi rất nhiều tội danh như buôn ma túy, hối lộ, trốn thuế..., hình phạt cao nhất cũng có thể đến tử hình.
Nhìn bình thường thì mọi người sẽ cho rằng vụ án này rất kỳ lạ, khi mà ngay trong phòng bệnh nhân cùng với toàn bộ camera giám sát lại không tìm được bất cứ dấu vết nào. Thế nhưng, cậu biết rõ ai làm.
Đúng vậy, ngoại trừ cô gái Linh Nhi đáng sợ đó thì còn có ai! Cũng may là trước khi đi, cậu đã cùng Nguyệt Sương xóa toàn bộ dấu vết, nếu không thì...
Nghĩ đến đây, Lâm Thần nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc mặc dù choáng váng nhưng vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương đang cắn răng suy nghĩ, dặn dò:
“ Các em hãy nghe anh một lần, có thể các em không muốn anh quay về, thế nhưng đây cũng là trách nhiệm, là nghĩa vụ anh nên làm. Vậy nên...”
Lâm Thần trong lòng rõ ràng, các em ấy khó chịu như thế cũng là có ý tốt dành cho cậu. Chính cậu còn không đảm bảo có thể an toàn khi ở đó thì các em ấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng, cậu đâu có nghĩ rằng, các em ấy yêu cậu đến mức nào? Nhất là khi rất lâu rồi các em ấy mới có thể đàng hoàng tiếp xúc thân mật với cậu.
Hơn nữa, việc Lăng Thần nói đối với hai người giống như một trò cười vậy. Các cô đâu có ngốc, chuyện vớ vẩn như vậy các cô làm sao có thể tin được.
Vậy nên, trong đầu của Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều chắc chắn rằng Lâm Thần chỉ là đang lấy cái cớ để trốn khỏi hai cô. Ngay khi nghĩ đến đây, cả hai cô đều tức giận, trong lòng như có một đoàn lửa đang bùng cháy.
Tại sao, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Các cô có gì thiếu ả Linh Nhi đó? Tài sắc các cô có, thân thể cũng vậy, tiền bạc không thiếu... chẳng lẽ... cô gái Linh Nhi đó đã mê hoặc được anh ấy bằng thân thể đó.
Lâm Thần cũng không thể ngờ rằng toàn bộ lời nói thật ban nãy lại bị hai em ấy nghĩ sai như vậy. Thậm chí, chính cậu còn không biết bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
Ngay lập tức, Nguyệt Sương cười lạnh, nhân lúc Lâm Thần không chú ý, thân hình linh hoạt vòng ra đằng sau, ra hiệu cho Tiểu Ngọc giữ chặt Lâm Thần. Bản thân cô không chần chừ, hai tay nhanh như chớp dùng chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê chụp lấy miệng và mũi của Lâm Thần.
Lâm Thần không kịp đề phòng, cả thân thể đã say vì rượu nay bị tấn công bởi thuốc, tình cảnh càng trở nên nguy hiểm hơn.
Không chần chừ, ngay khi cảm giác thân thể mất sức, cậu dùng lực muốn đẩy Nguyệt Sương ra. Cả thân thể dãy dụa, muốn tránh thoát khỏi hai em ấy để chạy trốn.
Khi này, trong đầu cậu chỉ muốn ngủ, thậm chí cơn buồn ngủ làm cho cậu mất sức rất nhanh, hai chân hai tay run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó muốn chống lại nhưng không thể được.
Thế nhưng, cậu muốn chạy đâu có dễ đến vậy, Nguyệt Sương ngay lập tức đánh nhẹ vào điểm huyệt của cậu, cả thân thể cậu ngay lập tức mềm yếu, ngã trong lòng Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc.
Trước khi Lâm Thần nhắm mắt, cậu chỉ nhìn thấy được nụ cười đầy âm mưu của cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc. Trong lòng cậu chỉ có một mảnh u ám. Sau đó, giấc ngủ đã bao trọn lấy tâm trí cậu.
Mỗi người một tay, cả hai đều vuốt ve nhẹ lấy má của Lâm Thần. Trong ánh mắt của mỗi người đều lộ rõ vẻ cưng chiều, ấm áp mà ai nhìn cũng sẽ bị tan chảy.
Sau đó, cả hai giống như cùng nhau mà hôn hai bên má của Lâm Thần, miệng ngọt ngào đồng thanh nói nhỏ:
“ Em yêu anh!”
Ánh nắng ban mai cũng đã dần dịu mát, thay vào đó là những cơn gió chiều mang theo những hơi ẩm khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu, thư thái.
Ngay lúc này, trong một căn khách sạn, một cô gái thân hình xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, trên thân bận một bộ đầm được khắc họa tỷ mỷ. Dáng người tuyệt đẹp cùng với vẻ mặt hoàn hảo, kết hợp cùng với dáng đi cao quý đến cực điểm làm cho cô chẳng khác gì một ngôi sao, một tiểu thư cao quý.
Mà xác thực, cô ấy cũng chính là đại tiểu thư, khi này, cô ấy không chút ngại ngùng lấy chiếc áo mà chính Lăng Thần từng mặc, đưa lên mũi hít lấy hít để giống như sợ mùi bay đi mất.
Đó không ai khác chính là Tuyết Ngọc, khi cô nghe tin Lăng Thần từng đến đây, trong lòng cô mừng như điên, thậm chí cô còn bỏ cả bữa trưa để chạy đến đây.
Mặc dù Lăng Thần đã rời đi, thế nhưng chính cô cũng biết, chỉ cần truy theo dấu vết của anh ấy, không sớm hay muộn thì cô cũng sẽ gặp được mà thôi.
Còn về chiếc áo cầm trên tay, đó chính là chiếc áo mà Lăng Thần đã quên vứt chúng, cũng may là thư ký của cô nhặt được, vậy nên mới có tràng cảnh “bổ mắt” trên.
Cô không hề quan ngại người khác nhìn, Lăng Thần là của cô, mọi thứ đều thuộc về cô, mùi hương, thân thể cho đến linh hồn, toàn bộ đều thuộc về cô. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc này, trong đầu cô lại nhớ về những “khoảnh khắc” âu yếm nhau kịch liệt ấy.
Không, cô không chờ được lâu, nhất định trong nay mai, cô phải lục tung bằng được thành phố, tìm cho ra bằng được anh ấy. Anh ấy ở bên ngoài bơ vơ một mình, nhất định rất nguy hiểm...
Còn về Linh Nhi, sau khi giết chết Hoàng Đông, cô vẫn lạnh lùng truy tìm Lâm Thần. Có vẻ như biết Lâm Thần an toàn, cô ấy cũng đã có chút thả lỏng tâm tình, vẻ mặt không còn tiều tụy như trước, thế nhưng thư ký Tư Hạ cũng cảm thấy áp lực đầy mình.
Lâm Thần sững sờ, hai tay siết chặt không dám thở mạnh. Nhìn ánh mắt sắc bén cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hai em ấy, cậu cố gắng bình tĩnh hòa giải:
“ Các em hiểu sai ý anh rồi. Ý anh là như này...”
Nói xong, cậu kể lại toàn bộ sự việc từ lúc ngẫu nhiên gặp Lăng Thần, sau đó được cậu ấy cứu, rồi cả hai đi đến khách sạn, nói về nhiệm vụ bí ẩn của cậu ấy.
Mọi chuyện vô cùng ly kì, sắc mặt hai em ấy biến đổi liên tục, có lúc ngạc nhiên, có lúc trầm ngâm không nói gì...
Nói xong xuôi, Lâm Thần mới nhìn hai em ấy bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thở dài nói:
“ Cậu ấy có công cứu anh, là người bạn tốt, anh không thể để người bạn này chịu khổ vì anh được. Mong các em hiểu cho anh!”
Lâm Thần trong lòng cũng có chút run sợ nhiệm vụ này. Ba ngày sau, cũng chính là ở trường, cậu phải cùng với Lăng Thần đứng cạnh trong ngôi trường, khi đó nhiệm vụ mới chính thức hoàn thành. Thật sự nó rất nguy hiểm, bởi đơn giản là bây giờ Linh Nhi đang truy lùng ráo riết cậu, hơn nữa, tính cách của Linh Nhi là có thù tất báo, nếu như em ấy biết được là do Lăng Thần giúp cậu chạy trốn thì rất có thể, Lăng Thần sẽ gặp nguy hiểm.
Không chờ cậu nói xong, một tin tức khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh xuất hiện trên ti vi.
Không ai khác, người trong ti vi chính là Hoàng Đông, kẻ lúc trước muốn động tay động chân với cậu. Ấy thế mà khi này, các đài báo đưa tin là có một ai đó đã ám sát hắn ta, điều kỳ lạ là ngay giữa ban ngày, cảnh sát không thể tra được ai làm. Hơn nữa, toàn bộ người nhà của hắn cũng bị truy tố bởi rất nhiều tội danh như buôn ma túy, hối lộ, trốn thuế..., hình phạt cao nhất cũng có thể đến tử hình.
Nhìn bình thường thì mọi người sẽ cho rằng vụ án này rất kỳ lạ, khi mà ngay trong phòng bệnh nhân cùng với toàn bộ camera giám sát lại không tìm được bất cứ dấu vết nào. Thế nhưng, cậu biết rõ ai làm.
Đúng vậy, ngoại trừ cô gái Linh Nhi đáng sợ đó thì còn có ai! Cũng may là trước khi đi, cậu đã cùng Nguyệt Sương xóa toàn bộ dấu vết, nếu không thì...
Nghĩ đến đây, Lâm Thần nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc mặc dù choáng váng nhưng vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương đang cắn răng suy nghĩ, dặn dò:
“ Các em hãy nghe anh một lần, có thể các em không muốn anh quay về, thế nhưng đây cũng là trách nhiệm, là nghĩa vụ anh nên làm. Vậy nên...”
Lâm Thần trong lòng rõ ràng, các em ấy khó chịu như thế cũng là có ý tốt dành cho cậu. Chính cậu còn không đảm bảo có thể an toàn khi ở đó thì các em ấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng, cậu đâu có nghĩ rằng, các em ấy yêu cậu đến mức nào? Nhất là khi rất lâu rồi các em ấy mới có thể đàng hoàng tiếp xúc thân mật với cậu.
Hơn nữa, việc Lăng Thần nói đối với hai người giống như một trò cười vậy. Các cô đâu có ngốc, chuyện vớ vẩn như vậy các cô làm sao có thể tin được.
Vậy nên, trong đầu của Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều chắc chắn rằng Lâm Thần chỉ là đang lấy cái cớ để trốn khỏi hai cô. Ngay khi nghĩ đến đây, cả hai cô đều tức giận, trong lòng như có một đoàn lửa đang bùng cháy.
Tại sao, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Các cô có gì thiếu ả Linh Nhi đó? Tài sắc các cô có, thân thể cũng vậy, tiền bạc không thiếu... chẳng lẽ... cô gái Linh Nhi đó đã mê hoặc được anh ấy bằng thân thể đó.
Lâm Thần cũng không thể ngờ rằng toàn bộ lời nói thật ban nãy lại bị hai em ấy nghĩ sai như vậy. Thậm chí, chính cậu còn không biết bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
Ngay lập tức, Nguyệt Sương cười lạnh, nhân lúc Lâm Thần không chú ý, thân hình linh hoạt vòng ra đằng sau, ra hiệu cho Tiểu Ngọc giữ chặt Lâm Thần. Bản thân cô không chần chừ, hai tay nhanh như chớp dùng chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê chụp lấy miệng và mũi của Lâm Thần.
Lâm Thần không kịp đề phòng, cả thân thể đã say vì rượu nay bị tấn công bởi thuốc, tình cảnh càng trở nên nguy hiểm hơn.
Không chần chừ, ngay khi cảm giác thân thể mất sức, cậu dùng lực muốn đẩy Nguyệt Sương ra. Cả thân thể dãy dụa, muốn tránh thoát khỏi hai em ấy để chạy trốn.
Khi này, trong đầu cậu chỉ muốn ngủ, thậm chí cơn buồn ngủ làm cho cậu mất sức rất nhanh, hai chân hai tay run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó muốn chống lại nhưng không thể được.
Thế nhưng, cậu muốn chạy đâu có dễ đến vậy, Nguyệt Sương ngay lập tức đánh nhẹ vào điểm huyệt của cậu, cả thân thể cậu ngay lập tức mềm yếu, ngã trong lòng Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc.
Trước khi Lâm Thần nhắm mắt, cậu chỉ nhìn thấy được nụ cười đầy âm mưu của cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc. Trong lòng cậu chỉ có một mảnh u ám. Sau đó, giấc ngủ đã bao trọn lấy tâm trí cậu.
Mỗi người một tay, cả hai đều vuốt ve nhẹ lấy má của Lâm Thần. Trong ánh mắt của mỗi người đều lộ rõ vẻ cưng chiều, ấm áp mà ai nhìn cũng sẽ bị tan chảy.
Sau đó, cả hai giống như cùng nhau mà hôn hai bên má của Lâm Thần, miệng ngọt ngào đồng thanh nói nhỏ:
“ Em yêu anh!”
Ánh nắng ban mai cũng đã dần dịu mát, thay vào đó là những cơn gió chiều mang theo những hơi ẩm khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu, thư thái.
Ngay lúc này, trong một căn khách sạn, một cô gái thân hình xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, trên thân bận một bộ đầm được khắc họa tỷ mỷ. Dáng người tuyệt đẹp cùng với vẻ mặt hoàn hảo, kết hợp cùng với dáng đi cao quý đến cực điểm làm cho cô chẳng khác gì một ngôi sao, một tiểu thư cao quý.
Mà xác thực, cô ấy cũng chính là đại tiểu thư, khi này, cô ấy không chút ngại ngùng lấy chiếc áo mà chính Lăng Thần từng mặc, đưa lên mũi hít lấy hít để giống như sợ mùi bay đi mất.
Đó không ai khác chính là Tuyết Ngọc, khi cô nghe tin Lăng Thần từng đến đây, trong lòng cô mừng như điên, thậm chí cô còn bỏ cả bữa trưa để chạy đến đây.
Mặc dù Lăng Thần đã rời đi, thế nhưng chính cô cũng biết, chỉ cần truy theo dấu vết của anh ấy, không sớm hay muộn thì cô cũng sẽ gặp được mà thôi.
Còn về chiếc áo cầm trên tay, đó chính là chiếc áo mà Lăng Thần đã quên vứt chúng, cũng may là thư ký của cô nhặt được, vậy nên mới có tràng cảnh “bổ mắt” trên.
Cô không hề quan ngại người khác nhìn, Lăng Thần là của cô, mọi thứ đều thuộc về cô, mùi hương, thân thể cho đến linh hồn, toàn bộ đều thuộc về cô. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc này, trong đầu cô lại nhớ về những “khoảnh khắc” âu yếm nhau kịch liệt ấy.
Không, cô không chờ được lâu, nhất định trong nay mai, cô phải lục tung bằng được thành phố, tìm cho ra bằng được anh ấy. Anh ấy ở bên ngoài bơ vơ một mình, nhất định rất nguy hiểm...
Còn về Linh Nhi, sau khi giết chết Hoàng Đông, cô vẫn lạnh lùng truy tìm Lâm Thần. Có vẻ như biết Lâm Thần an toàn, cô ấy cũng đã có chút thả lỏng tâm tình, vẻ mặt không còn tiều tụy như trước, thế nhưng thư ký Tư Hạ cũng cảm thấy áp lực đầy mình.
Danh sách chương