Cảnh tượng quỷ dị bất ngờ làm cho toàn bộ mọi người đều chú ý. Năm người đàn ông to béo đi đằng sau đều không khỏi nhíu mày. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ đều là những đại gia có số có má trong xã hội, lý do bọn họ ở đây chính là đang muốn tận hưởng ngày nghỉ tuyệt vời này.
Tất nhiên rồi, mấy căn phòng “tâm thường” như kia đâu thể là nơi ở của bọn họ được. Thứ bọn họ cần chính là căn phòng xa xỉ nhất. Mà ở đây vừa thông báo là có căn phòng VIP dành cho giới thượng lưu. Vậy nên làm sao bọn họ có thể bỏ qua được.
Cứ tưởng là chỉ có bọn họ mới được quyền thuê căn phòng này, ai dè ngay khi họ đến thì lễ tân báo căn phòng đã có hai người thuê. Nó như một cú tát giáng thẳng vào lòng tự trọng của bọn họ. Bọn họ là ai? Căn phòng này bọn họ đã đặt trước một tuần, tại sao lại có người ngang nhiên chiếm lấy căn phòng này.
Đó cũng là lý do tại sao xảy ra sự việc trên, cô gái trung niên ăn mặc sang trọng kia chính là bà chủ của khách sạn này. Và tất nhiên, bọn họ càng tức giận hơn khi biết chính lễ tân là kẻ dám tự ý cho người khác thuê.
Tự ý cho thuê thì cũng thôi đi, đây nữ lễ tân giống như muốn bảo vệ kịch liệt cho hai kẻ đó vậy. Thậm chí, cô ta còn sẵn sàng chấp nhận mất việc, dùng toàn bộ số lương để trả toàn bộ chi phí cho căn phòng đó. Điều này càng làm cho bọn họ coi thường hai tên nam nhân đó hơn.
Cứ tưởng là hai tên nam nhân đó sẽ bị bà chủ đuổi ra ngoài, ấy thế nhưng không, ngay khi bà chủ dừng lại tiếng nói, một hành động làm cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.
“ Xin lỗi các vị, căn phòng này chúng tôi đã có người thuê rồi ạ.”
Lời nói lạnh lùng nhẹ nhàng đến từ miệng bà chủ như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu năm người bọn họ. Ban nãy, bà chủ còn dõng dạc đảm bảo với bọn họ là sẽ đòi lại công đạo cơ mà, thậm chí còn tức giận đập vỡ ly thủy tinh.
“ Chuyện này là như thế nào?” Một kẻ đầu trọc, vẻ mặt già nua cùng chiếc bụng bự làm nên hàng hiệu đứng ra chất vấn với giọng điệu khó chịu.
Hắn là Hoàng Đông, một đại gia ăn chơi trác táng nổi tiếng ở cái vùng này. Có thể nói, hắn không tiếc tay chi tiền vào những món xa xỉ để đánh bóng bản thân. Do đó, lòng tự tôn của hắn rất là cao. Thậm chí, chỉ cần một kẻ khác nhìn hắn với ánh mắt lạ kỳ, hắn cũng sẽ giận người đó, chỉ vì hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Mà ngay ngày hôm nay, hắn là kẻ dẫn đám bạn đi vào khách sạn sang trọng này, ấy thế mà phòng hắn đặt trước bị cướp trắng trợn, bây giờ thì đến cả bà chủ cũng muốn đuổi hắn, tất nhiên điều này làm hắn vô cùng tức giận.
Nếu là người bình thường thì hắn đã sớm làm loạn, đáng tiếc là bà chủ này hắn không chọc nổi. Bà ta nhìn như vậy thôi thế nhưng lại là kẻ máu mặt trong giới kinh doanh, động vào bà ta thì thật không khôn ngoan.
Dù vậy, hắn vẫn nhất quyết đòi lại công đạo cho bản thân, hắn cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, không thể tự dưng bị người khác muốn giữ là giữ, muốn đuổi là đuổi như vậy được.
Trước lời chất vấn của Hoàng Đông, bà chủ vẫn bình tĩnh xoay người lại, làm một ánh mắt vô cùng ngọt ngào dành cho Lăng Thần với Lâm Thần, ánh mắt đó làm cho hai người thân là nam tử nhưng cũng không khỏi nổi da gà, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn bà.
“ Hai cục cưng của chị cứ ở đây nhé! Có chị bảo kê, để xem ai dám động vào hai em!!!”
Nghe thấy câu nói đầy sến súa cùng với nụ cười cố ra vẻ yêu kiểu của bà chủ, cả hai người đều không tự chủ nhíu mày. Tự dưng mở cửa phòng của bọn họ thì thôi đi, đây cô gái này lại còn xưng hai người giống như là tình nhân của bà ta vậy.
Hoàng Đông nghe thấy lời nói đầy ngọt ngào đó, vẻ mặt hắn không tự chủ đỏ lên. Thật sự hai tên nhãi con đó ngoài cái vẻ mặt đẹp ra thì có cái gì mà khiến cho cô ta phải say lòng như vậy.
Con người thì luôn đố kỵ nhau, nhất là khi bản thân mình cảm thấy áp đảo người khác như Hoàng Đông. Khi hắn nhìn thấy bà chủ lần đầu, trong lòng hắn đang luôn thầm nghĩ sẽ tìm mọi cách khiến cho cô ta ngoan ngoãn lên giường với hắn, ấy thế mà ngay trước mặt hắn, cô ta lại ra vẻ yêu kiều, trái ngược với cái khuôn mặt lạnh lùng khi đón tiếp bọn hắn. Là một kẻ ngang ngược không coi ai ra gì, nhìn thấy cảnh này thì ai mà chịu được chứ.
“ Bà chủ, chúng tôi đã đặt căn phòng này, bà không thể để hai tên oắt con đó...” Hoàng Đông tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt không vui nói.
Ấy thế, hắn chưa kịp nói xong, bà chủ - Người mà Hoàng Đông cho rằng là người sẽ bảo vệ hắn lại nổi giận hơn cả hắn. Vẻ mặt bà ta trở nên đỏ ửng vì tức giận, ánh mắt nhìn Hoàng Đông giống như một kẻ dơ bẩn, gằn giọng nói:
“ Hoàng Đông, anh đừng tưởng là anh muốn nói gì thì nói. Nếu anh còn dám nói câu gì không hay trước mặt tôi thì tôi thề sẽ sống mái với anh.”
Tất nhiên rồi, mấy căn phòng “tâm thường” như kia đâu thể là nơi ở của bọn họ được. Thứ bọn họ cần chính là căn phòng xa xỉ nhất. Mà ở đây vừa thông báo là có căn phòng VIP dành cho giới thượng lưu. Vậy nên làm sao bọn họ có thể bỏ qua được.
Cứ tưởng là chỉ có bọn họ mới được quyền thuê căn phòng này, ai dè ngay khi họ đến thì lễ tân báo căn phòng đã có hai người thuê. Nó như một cú tát giáng thẳng vào lòng tự trọng của bọn họ. Bọn họ là ai? Căn phòng này bọn họ đã đặt trước một tuần, tại sao lại có người ngang nhiên chiếm lấy căn phòng này.
Đó cũng là lý do tại sao xảy ra sự việc trên, cô gái trung niên ăn mặc sang trọng kia chính là bà chủ của khách sạn này. Và tất nhiên, bọn họ càng tức giận hơn khi biết chính lễ tân là kẻ dám tự ý cho người khác thuê.
Tự ý cho thuê thì cũng thôi đi, đây nữ lễ tân giống như muốn bảo vệ kịch liệt cho hai kẻ đó vậy. Thậm chí, cô ta còn sẵn sàng chấp nhận mất việc, dùng toàn bộ số lương để trả toàn bộ chi phí cho căn phòng đó. Điều này càng làm cho bọn họ coi thường hai tên nam nhân đó hơn.
Cứ tưởng là hai tên nam nhân đó sẽ bị bà chủ đuổi ra ngoài, ấy thế nhưng không, ngay khi bà chủ dừng lại tiếng nói, một hành động làm cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.
“ Xin lỗi các vị, căn phòng này chúng tôi đã có người thuê rồi ạ.”
Lời nói lạnh lùng nhẹ nhàng đến từ miệng bà chủ như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu năm người bọn họ. Ban nãy, bà chủ còn dõng dạc đảm bảo với bọn họ là sẽ đòi lại công đạo cơ mà, thậm chí còn tức giận đập vỡ ly thủy tinh.
“ Chuyện này là như thế nào?” Một kẻ đầu trọc, vẻ mặt già nua cùng chiếc bụng bự làm nên hàng hiệu đứng ra chất vấn với giọng điệu khó chịu.
Hắn là Hoàng Đông, một đại gia ăn chơi trác táng nổi tiếng ở cái vùng này. Có thể nói, hắn không tiếc tay chi tiền vào những món xa xỉ để đánh bóng bản thân. Do đó, lòng tự tôn của hắn rất là cao. Thậm chí, chỉ cần một kẻ khác nhìn hắn với ánh mắt lạ kỳ, hắn cũng sẽ giận người đó, chỉ vì hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Mà ngay ngày hôm nay, hắn là kẻ dẫn đám bạn đi vào khách sạn sang trọng này, ấy thế mà phòng hắn đặt trước bị cướp trắng trợn, bây giờ thì đến cả bà chủ cũng muốn đuổi hắn, tất nhiên điều này làm hắn vô cùng tức giận.
Nếu là người bình thường thì hắn đã sớm làm loạn, đáng tiếc là bà chủ này hắn không chọc nổi. Bà ta nhìn như vậy thôi thế nhưng lại là kẻ máu mặt trong giới kinh doanh, động vào bà ta thì thật không khôn ngoan.
Dù vậy, hắn vẫn nhất quyết đòi lại công đạo cho bản thân, hắn cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, không thể tự dưng bị người khác muốn giữ là giữ, muốn đuổi là đuổi như vậy được.
Trước lời chất vấn của Hoàng Đông, bà chủ vẫn bình tĩnh xoay người lại, làm một ánh mắt vô cùng ngọt ngào dành cho Lăng Thần với Lâm Thần, ánh mắt đó làm cho hai người thân là nam tử nhưng cũng không khỏi nổi da gà, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn bà.
“ Hai cục cưng của chị cứ ở đây nhé! Có chị bảo kê, để xem ai dám động vào hai em!!!”
Nghe thấy câu nói đầy sến súa cùng với nụ cười cố ra vẻ yêu kiểu của bà chủ, cả hai người đều không tự chủ nhíu mày. Tự dưng mở cửa phòng của bọn họ thì thôi đi, đây cô gái này lại còn xưng hai người giống như là tình nhân của bà ta vậy.
Hoàng Đông nghe thấy lời nói đầy ngọt ngào đó, vẻ mặt hắn không tự chủ đỏ lên. Thật sự hai tên nhãi con đó ngoài cái vẻ mặt đẹp ra thì có cái gì mà khiến cho cô ta phải say lòng như vậy.
Con người thì luôn đố kỵ nhau, nhất là khi bản thân mình cảm thấy áp đảo người khác như Hoàng Đông. Khi hắn nhìn thấy bà chủ lần đầu, trong lòng hắn đang luôn thầm nghĩ sẽ tìm mọi cách khiến cho cô ta ngoan ngoãn lên giường với hắn, ấy thế mà ngay trước mặt hắn, cô ta lại ra vẻ yêu kiều, trái ngược với cái khuôn mặt lạnh lùng khi đón tiếp bọn hắn. Là một kẻ ngang ngược không coi ai ra gì, nhìn thấy cảnh này thì ai mà chịu được chứ.
“ Bà chủ, chúng tôi đã đặt căn phòng này, bà không thể để hai tên oắt con đó...” Hoàng Đông tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt không vui nói.
Ấy thế, hắn chưa kịp nói xong, bà chủ - Người mà Hoàng Đông cho rằng là người sẽ bảo vệ hắn lại nổi giận hơn cả hắn. Vẻ mặt bà ta trở nên đỏ ửng vì tức giận, ánh mắt nhìn Hoàng Đông giống như một kẻ dơ bẩn, gằn giọng nói:
“ Hoàng Đông, anh đừng tưởng là anh muốn nói gì thì nói. Nếu anh còn dám nói câu gì không hay trước mặt tôi thì tôi thề sẽ sống mái với anh.”
Danh sách chương