Lăng Thần sau khi tắm một cách sảng khoái, cậu từ từ bước ra phòng với vẻ mặt đầy thoải mái.
Không có gì tuyệt hơn khi được gột dội hết bụi bẩn trên người. Lăng Thần không nhanh không chậm khoác cho mình một bộ đồ đơn giản.
Thấy Lâm Thần đã tỉnh, cậu cũng không ngần ngại hỏi:
“ Cậu cảm thấy cơ thể như thế nào?”
Lâm Thần mặc dù khá mệt mỏi nhưng cậu cũng chẳng hề có chút hoảng sợ nào. Từ tất cả những gì xung quanh, có vẻ như cậu ấy cũng đã đoán được sơ sơ mọi chuyện.
Nhìn mình qua gương với vô số dấu hôn trên cổ và mặt, cậu chỉ thở dài, nhìn Lăng Thần rồi nói với giọng đầy bất lực:
“ Để cậu phải chê cười rồi! Rất xin lỗi vì đã khiến cậu lâm vào tình cảnh này!!!”
Thấy Lâm Thần còn lo lắng cho cậu, Lăng Thần trong lòng có chút buồn cười. Đúng là người anh em chí cốt, bị nữ nhân hành hạ đến mức độ này thế mà vẫn lo cho cậu.
“ Cậu có một cô bạn gái rất tốt nha!!!” Cậu nhẹ nhàng buông lời trêu đùa.
Vừa nói đến đây, nụ cười của cậu chợt cứng ngắc. Cảm giác giống như câu nói vừa nãy đang ám chỉ luôn cả cậu. Không những thế, cậu còn “thảm hơn” người anh em này rất nhiều. Từ trái đất cho đến tu tiên giới... từ lúc cậu là phàm nhân cho đến khi thành thần, cậu có bao giờ thoát khỏi sự đeo bám của các cô nàng đó? Lâm Thần tất nhiên cũng không thể biết được suy nghĩ của cậu, vậy nên, khi nghe thấy câu nói đó, Lâm Thần cũng chỉ lắc đầu cười:
“ Cô ấy tốt thì tốt thật, chỉ tiếc là suy nghĩ của cô ấy khá kỳ lạ!”
Vừa nói xong, Lâm Thần chợt nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người lại hỏi Lăng Thần:
“ À mà khoan, tại sao cậu lại có thể giúp tôi trốn thoát khỏi ngôi trường đó. Phải biết camera cùng với vô số bảo vệ tại trường vô cùng dày đặc, chẳng lẽ cậu là thần tiên hay sao?”
Lăng Thần nghe vậy, cậu cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì, cậu từ từ ngồi xuống giường bên, kể hết toàn bộ những thứ nên kể.
Thời gian thấm thoát trôi, khi cậu kể xong thì cũng đã đến trưa. Dù vậy, sau khi cậu kể xong, Lâm Thần cũng không thể tin được mà ngạc nhiên nói:
“ Vậy là... cậu không thuộc thế giới này?”
Lăng Thần gật đầu, vẻ mặt đầy tâm sự, thở dài nói:
“ Đúng vậy, có vẻ như nhờ cơ duyên của hệ thống, tôi mới có thể gặp cậu. Thật trớ trêu phải không, chính tôi cũng không thể ngờ một người như cậu lại tồn tại đó.”
Nói xong, cậu tiện tay bật chiếc ti vi lên, một tin tức thông báo khiến cho Lâm Thần chú ý:
“ Bản tin thời sự: Hôm nay, vô số người chen chúc đi đến tòa biệt thự X để có thể chào đón vị tiểu thư Tuyết Ngọc vô cùng danh tiếng. Theo một số nguồn tin chúng tôi thu thập được, dường như chuyến đi của vị tiểu thư là để tìm một người. Điều này đã khơi gợi sự tò mò của tất cả mọi người. Rốt cuộc, người nào đã làm cho vị tiểu thư ấy nhớ nhung tới mức này?”
Lâm Thần nghe thấy tin tức trên, cộng thêm toàn bộ những gì Lăng Thần nói, cậu hít một hơi khí lạnh, chỉ chiếc ti vi đó, hỏi:
“ Chẳng lẽ...chẳng lẽ... cô gái Tuyết Ngọc đó...”
Không cần nói hết nhưng cậu cũng hiểu hết câu nói của Lâm Thần. Vậy nên cậu cũng nói một cách đầy bất lực:
“ Đúng vậy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Nói là bạn gái chứ thật ra, cô ấy sớm đã coi tôi là đồ vật của riêng mình, nếu không phải tôi may mắn thì chẳng biết bao giờ tôi mới nhìn thấy ánh sáng. Vậy nên nếu như cậu gặp cô ấy thì tốt nhất hãy tránh xa.”
Nói xong, không hiểu sao đôi bàn tay của cậu run rẩy kịch liệt, có vẻ như chính nó cũng sợ những gì Tuyết Ngọc làm.
Lâm Thần bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, cảm giác bản thân với cậu ấy có vô cùng nhiều điểm chung khiến cho cậu bất ngờ. Không ngờ, cậu ấy lại bị một cô gái khác giam giữ giống như cậu.
Hai người nhìn nhau rồi cười một cách đầy chua chát. Mặc dù là người của hai thế giới nhưng điều này cũng chẳng thể ngăn cản được sự đồng cảm.
Đến bây giờ, cậu mới hiểu câu nói : “ Tôi chỉ muốn được tự do” từ miệng cậu ấy. Đối với Lăng Thần, có lẽ việc được nhìn thấy bầu trời hay có thể tự do như vậy cũng là một điều xa xỉ chăng?
Nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa, cậu cũng không ngần ngại hỏi Lăng Thần:
“ Cũng muộn rồi, để tôi gọi đồ ăn đến.”
Lăng Thần nghe vậy, cậu sờ sờ túi mình, sau đó xấu hổ lắc đầu nói một cách đầy tội lỗi:
“ Tôi không mang theo tiền mặt, cậu cứ đi ăn trước đi. Tôi cũng không đói!!!”
Vừa nói câu đó, một cánh tay đã khoác lên vai của cậu, vẻ mặt Lâm Thần đầy sảng khoái nói:
“ Cái gì mà tiền nong. Cậu cứu tôi chẳng lẽ tôi lại tiếc vài đồng đó hả. Đi, hôm nay chúng ta không say không về...”
Bị lời nói kích động của Lâm Thần tác động, hơn nữa, cảm giác thân thiết như người thân khiến cho cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu đồng ý:
“ Được... từ hôm nay... cậu sẽ là anh em của tôi!!!”
“ Haha... được...” Lâm Thần sảng khoái đáp.
Thế nhưng, ngay khi hai người vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một tiếng lạch cạch vang lên. Cánh cửa đã bật ra trước khi hai người đến.
“ Cô làm ăn kiểu gì vậy? Căn phòng vip này đâu có thể cho ai vào...” Một giọng nói nữ vô cùng tức giận vang lên.
Đó là một nhóm gồm tầm bảy người. Trong đó, nếu Lăng Thần nhìn thì sẽ thấy cô lễ tân ban nãy. Tuy nhiên, lúc này, cô ấy đang ủ rũ nghe một cô gái khác ra sức chửi.
Người chửi là một cô gái trông cũng khá xinh đẹp. Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng nhờ chăm sóc da dẻ tốt nên trông cô ấy cũng không đến nỗi nào. Trên người cô ấy mặc dạ phục, tay đeo đồng hồ, cổ có dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn qua là biết đây chính là phú bà.
Đằng sau có năm người đang tỏ rõ vẻ khó chịu, dường như căn phòng của bọn họ là dành cho năm người đó.
Thế nhưng, ngay khi “phú bà” nhìn thấy hai người khoác vai nhau, mắt bà ta như ngơ ra, toàn bộ câu nói ban nãy đều tan biến...
Không có gì tuyệt hơn khi được gột dội hết bụi bẩn trên người. Lăng Thần không nhanh không chậm khoác cho mình một bộ đồ đơn giản.
Thấy Lâm Thần đã tỉnh, cậu cũng không ngần ngại hỏi:
“ Cậu cảm thấy cơ thể như thế nào?”
Lâm Thần mặc dù khá mệt mỏi nhưng cậu cũng chẳng hề có chút hoảng sợ nào. Từ tất cả những gì xung quanh, có vẻ như cậu ấy cũng đã đoán được sơ sơ mọi chuyện.
Nhìn mình qua gương với vô số dấu hôn trên cổ và mặt, cậu chỉ thở dài, nhìn Lăng Thần rồi nói với giọng đầy bất lực:
“ Để cậu phải chê cười rồi! Rất xin lỗi vì đã khiến cậu lâm vào tình cảnh này!!!”
Thấy Lâm Thần còn lo lắng cho cậu, Lăng Thần trong lòng có chút buồn cười. Đúng là người anh em chí cốt, bị nữ nhân hành hạ đến mức độ này thế mà vẫn lo cho cậu.
“ Cậu có một cô bạn gái rất tốt nha!!!” Cậu nhẹ nhàng buông lời trêu đùa.
Vừa nói đến đây, nụ cười của cậu chợt cứng ngắc. Cảm giác giống như câu nói vừa nãy đang ám chỉ luôn cả cậu. Không những thế, cậu còn “thảm hơn” người anh em này rất nhiều. Từ trái đất cho đến tu tiên giới... từ lúc cậu là phàm nhân cho đến khi thành thần, cậu có bao giờ thoát khỏi sự đeo bám của các cô nàng đó? Lâm Thần tất nhiên cũng không thể biết được suy nghĩ của cậu, vậy nên, khi nghe thấy câu nói đó, Lâm Thần cũng chỉ lắc đầu cười:
“ Cô ấy tốt thì tốt thật, chỉ tiếc là suy nghĩ của cô ấy khá kỳ lạ!”
Vừa nói xong, Lâm Thần chợt nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người lại hỏi Lăng Thần:
“ À mà khoan, tại sao cậu lại có thể giúp tôi trốn thoát khỏi ngôi trường đó. Phải biết camera cùng với vô số bảo vệ tại trường vô cùng dày đặc, chẳng lẽ cậu là thần tiên hay sao?”
Lăng Thần nghe vậy, cậu cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì, cậu từ từ ngồi xuống giường bên, kể hết toàn bộ những thứ nên kể.
Thời gian thấm thoát trôi, khi cậu kể xong thì cũng đã đến trưa. Dù vậy, sau khi cậu kể xong, Lâm Thần cũng không thể tin được mà ngạc nhiên nói:
“ Vậy là... cậu không thuộc thế giới này?”
Lăng Thần gật đầu, vẻ mặt đầy tâm sự, thở dài nói:
“ Đúng vậy, có vẻ như nhờ cơ duyên của hệ thống, tôi mới có thể gặp cậu. Thật trớ trêu phải không, chính tôi cũng không thể ngờ một người như cậu lại tồn tại đó.”
Nói xong, cậu tiện tay bật chiếc ti vi lên, một tin tức thông báo khiến cho Lâm Thần chú ý:
“ Bản tin thời sự: Hôm nay, vô số người chen chúc đi đến tòa biệt thự X để có thể chào đón vị tiểu thư Tuyết Ngọc vô cùng danh tiếng. Theo một số nguồn tin chúng tôi thu thập được, dường như chuyến đi của vị tiểu thư là để tìm một người. Điều này đã khơi gợi sự tò mò của tất cả mọi người. Rốt cuộc, người nào đã làm cho vị tiểu thư ấy nhớ nhung tới mức này?”
Lâm Thần nghe thấy tin tức trên, cộng thêm toàn bộ những gì Lăng Thần nói, cậu hít một hơi khí lạnh, chỉ chiếc ti vi đó, hỏi:
“ Chẳng lẽ...chẳng lẽ... cô gái Tuyết Ngọc đó...”
Không cần nói hết nhưng cậu cũng hiểu hết câu nói của Lâm Thần. Vậy nên cậu cũng nói một cách đầy bất lực:
“ Đúng vậy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Nói là bạn gái chứ thật ra, cô ấy sớm đã coi tôi là đồ vật của riêng mình, nếu không phải tôi may mắn thì chẳng biết bao giờ tôi mới nhìn thấy ánh sáng. Vậy nên nếu như cậu gặp cô ấy thì tốt nhất hãy tránh xa.”
Nói xong, không hiểu sao đôi bàn tay của cậu run rẩy kịch liệt, có vẻ như chính nó cũng sợ những gì Tuyết Ngọc làm.
Lâm Thần bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, cảm giác bản thân với cậu ấy có vô cùng nhiều điểm chung khiến cho cậu bất ngờ. Không ngờ, cậu ấy lại bị một cô gái khác giam giữ giống như cậu.
Hai người nhìn nhau rồi cười một cách đầy chua chát. Mặc dù là người của hai thế giới nhưng điều này cũng chẳng thể ngăn cản được sự đồng cảm.
Đến bây giờ, cậu mới hiểu câu nói : “ Tôi chỉ muốn được tự do” từ miệng cậu ấy. Đối với Lăng Thần, có lẽ việc được nhìn thấy bầu trời hay có thể tự do như vậy cũng là một điều xa xỉ chăng?
Nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa, cậu cũng không ngần ngại hỏi Lăng Thần:
“ Cũng muộn rồi, để tôi gọi đồ ăn đến.”
Lăng Thần nghe vậy, cậu sờ sờ túi mình, sau đó xấu hổ lắc đầu nói một cách đầy tội lỗi:
“ Tôi không mang theo tiền mặt, cậu cứ đi ăn trước đi. Tôi cũng không đói!!!”
Vừa nói câu đó, một cánh tay đã khoác lên vai của cậu, vẻ mặt Lâm Thần đầy sảng khoái nói:
“ Cái gì mà tiền nong. Cậu cứu tôi chẳng lẽ tôi lại tiếc vài đồng đó hả. Đi, hôm nay chúng ta không say không về...”
Bị lời nói kích động của Lâm Thần tác động, hơn nữa, cảm giác thân thiết như người thân khiến cho cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu đồng ý:
“ Được... từ hôm nay... cậu sẽ là anh em của tôi!!!”
“ Haha... được...” Lâm Thần sảng khoái đáp.
Thế nhưng, ngay khi hai người vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một tiếng lạch cạch vang lên. Cánh cửa đã bật ra trước khi hai người đến.
“ Cô làm ăn kiểu gì vậy? Căn phòng vip này đâu có thể cho ai vào...” Một giọng nói nữ vô cùng tức giận vang lên.
Đó là một nhóm gồm tầm bảy người. Trong đó, nếu Lăng Thần nhìn thì sẽ thấy cô lễ tân ban nãy. Tuy nhiên, lúc này, cô ấy đang ủ rũ nghe một cô gái khác ra sức chửi.
Người chửi là một cô gái trông cũng khá xinh đẹp. Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng nhờ chăm sóc da dẻ tốt nên trông cô ấy cũng không đến nỗi nào. Trên người cô ấy mặc dạ phục, tay đeo đồng hồ, cổ có dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn qua là biết đây chính là phú bà.
Đằng sau có năm người đang tỏ rõ vẻ khó chịu, dường như căn phòng của bọn họ là dành cho năm người đó.
Thế nhưng, ngay khi “phú bà” nhìn thấy hai người khoác vai nhau, mắt bà ta như ngơ ra, toàn bộ câu nói ban nãy đều tan biến...
Danh sách chương