Những lời mà Lâm Thần nói như một chiếc chùy gõ vang đại não, cậu muốn chửi thề cái hệ thống chết tiệt này, tại sao lại để Tuyết Ngọc xuất hiện. Chẳng lẽ Lâm Thần cùng với cậu xuất phát cùng một thế giới? Chuyện này làm sao có thể ? Cậu nhớ rõ là chưa từng biết tới Lâm Thần cơ mà.
Là một người cũng vì nhan sắc của bản thân mà điên đầu, cậu chắc chắn rằng nếu khi cậu ở trái đất, Lâm Thần ở nơi này thì chẳng thể nào thoát khỏi tai mắt của cậu. Thậm chí, mặc dù cậu được xưng là tiên thiên chi thể, đến cả nữ đế cũng thích thú nhưng cậu vẫn thấy nhan sắc Lâm Thần cũng chẳng khác cậu là mấy.
Để hiểu rõ vấn đề này, cậu hỏi Lâm Thần tất cả thông tin về Tuyết Ngọc. Tất nhiên, Lâm Thần cũng chẳng hề có chút khó chịu, bình tĩnh cùng với cậu trao đổi toàn bộ thông tin về Tuyết Ngọc.
Sau một hồi hỏi, cậu mới thở dài một hơi. Từ những gì Lâm Thần nói, cậu đoán chắc đây chính là trò quỷ của cái hệ thống chết tiệt, làm gì có chuyện Tuyết Ngọc tự thân một mình đi tới nơi này được. Phải biết, cậu từng ở với cô nàng này rất lâu, ngoài trừ cậu ra, chưa một ai có thể biết được danh tính thật sự của cô ấy cả. Hơn nữa, Lâm Thần cũng chỉ mới biết được, điều này chứng tỏ hệ thống chỉ mới nạp dữ liệu vào đầu cậu ta mà thôi.
“ Hệ thống, ngươi được lắm!!!” Cậu cắn răng nói thầm.
Thấy Lăng Thần cau màu khó chịu, cùng với hàng tá câu hỏi ban nãy, Lâm Thần có chút tò mò. Vậy nên cậu chờ khi Lăng Thần bớt căng thẳng, lúc này mới hỏi:
“ Tuyết Ngọc rất đáng sợ sao?”
Không phải tự nhiên cậu lại hỏi như vậy. Điều làm cậu tò mò chính là phản ứng của Lăng Thần, có vẻ như chỉ cần nghe tên thôi, cậu ta đã tỏ ra sợ hãi, run rẩy chân tay. Tuyết Ngọc thật sự đáng sợ đến mức đó sao.
Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngần ngại chia sẻ, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, biểu cảm vô cùng thận trọng nói nhỏ:
“ Đúng vậy, cô ấy rất rất đáng sợ. Cậu nhất định không được chọc vào cô ả đó.”
Lời nói có vẻ nặng nề nhưng thật sự đối với Lăng Thần, điều này chính là lời cảnh tỉnh cho Lâm Thần. Không chỉ Tuyết Ngọc bá đạo, không coi ai ra gì, điều quan trọng nhất chính là cô ấy có tính cách sạch sẽ cùng với sự chiếm hữu một cách vô cùng đáng sợ.
Ngoài cậu ra, bất kỳ nam nhân nào khác chạm vào cô ấy đều sẽ có kết cục rất bi thảm. Không chỉ thế, bất kỳ đồ dùng của cô ấy đều phải do những cô gái có lý lịch trong sạch làm ra, từng cô gái đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Tất nhiên, cậu cũng không thể nào quên được “kết cục” bi thảm của những tên cướp khi mà cậu cứu cô ấy. Toàn bộ đều trở thành đống thịt vụn ngay trước mặt cậu. Nếu không phải cậu ngăn cản, dùng “thân thể” mình để dỗ dành cô ấy thì có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng hề kết thúc đơn giản như vậy.
Mặc dù cậu biết Lâm Thần không đơn giản, nhất là cô gái tên Linh Nhi đó cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng cậu cũng không muốn anh em tốt của mình lại vì chuyện như vậy gây ra một đại họa.
Ngay lúc này, Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt trở nên lo lắng đứng dậy, dáng vẻ đầy bối rối khiến cho cậu nhíu mày nghi hoặc.
Không chờ mở miệng hỏi, Lâm Thần đã lôi cậu vào trong chiếc tủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt hốt hoảng chạy đến ném tách trà của cậu vào sọt rác.
Động tác rất nhanh, cậu cũng không dám làm càn, một mình ở yên trong chiếc tủ, áp chế hơi thở, ánh mắt nhìn qua khe hở nhỏ của chiếc tủ. Có vẻ như ai đó rất nguy hiểm sắp đến gần.
Khi cậu vừa nghĩ xong, cảm giác rét lạnh sống lưng bao trùm cơ thể cậu, thật sự người sắp đến có uy lực khủng khiếp như vậy sao. Chưa cần nhìn mà linh hồn trong cơ thể cậu đã run rẩy.
Đúng như những gì cậu đoán, cánh cửa phòng mở ra, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên giáng trần, mặc trên mình bộ đầm trắng đẹp đến khó tin đang bày ra tư thế lạnh như băng nhìn xung quanh.
Lăng Thần còn chưa kịp cảm thán, cô ấy nhanh chóng đi đến Lâm Thần, hai tay ôm chặt lấy eo cậu, ánh mắt long lanh nhìn cậu ấy, nói một cách lạnh lùng:
“ Tại sao anh lại ở nơi này???”
Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô ấy, ngọt ngào nói:
“ Anh đến nơi đây để ngắm cảnh thôi em!!!”
Lăng Thần nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào như vậy, trong lòng cậu cũng thoải mái hơn đôi chút, thế nhưng không hiểu sao cái cảm giác đáng sợ đó vẫn còn. Chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác chăng??? Rất nhanh, một tiếng uỵch khiến cho cậu giật mình, ánh mắt cậu ngay lập tức nhìn qua, một cảnh tượng làm cho cậu vô cùng sững sờ.
“ Anh nói dối, anh không yêu em!!!” Linh Nhi đẩy Lâm Thần xuống, cả thân thể dán chặt lên Lâm Thần, lạnh lùng từng chữ nói.
Là một người cũng vì nhan sắc của bản thân mà điên đầu, cậu chắc chắn rằng nếu khi cậu ở trái đất, Lâm Thần ở nơi này thì chẳng thể nào thoát khỏi tai mắt của cậu. Thậm chí, mặc dù cậu được xưng là tiên thiên chi thể, đến cả nữ đế cũng thích thú nhưng cậu vẫn thấy nhan sắc Lâm Thần cũng chẳng khác cậu là mấy.
Để hiểu rõ vấn đề này, cậu hỏi Lâm Thần tất cả thông tin về Tuyết Ngọc. Tất nhiên, Lâm Thần cũng chẳng hề có chút khó chịu, bình tĩnh cùng với cậu trao đổi toàn bộ thông tin về Tuyết Ngọc.
Sau một hồi hỏi, cậu mới thở dài một hơi. Từ những gì Lâm Thần nói, cậu đoán chắc đây chính là trò quỷ của cái hệ thống chết tiệt, làm gì có chuyện Tuyết Ngọc tự thân một mình đi tới nơi này được. Phải biết, cậu từng ở với cô nàng này rất lâu, ngoài trừ cậu ra, chưa một ai có thể biết được danh tính thật sự của cô ấy cả. Hơn nữa, Lâm Thần cũng chỉ mới biết được, điều này chứng tỏ hệ thống chỉ mới nạp dữ liệu vào đầu cậu ta mà thôi.
“ Hệ thống, ngươi được lắm!!!” Cậu cắn răng nói thầm.
Thấy Lăng Thần cau màu khó chịu, cùng với hàng tá câu hỏi ban nãy, Lâm Thần có chút tò mò. Vậy nên cậu chờ khi Lăng Thần bớt căng thẳng, lúc này mới hỏi:
“ Tuyết Ngọc rất đáng sợ sao?”
Không phải tự nhiên cậu lại hỏi như vậy. Điều làm cậu tò mò chính là phản ứng của Lăng Thần, có vẻ như chỉ cần nghe tên thôi, cậu ta đã tỏ ra sợ hãi, run rẩy chân tay. Tuyết Ngọc thật sự đáng sợ đến mức đó sao.
Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngần ngại chia sẻ, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, biểu cảm vô cùng thận trọng nói nhỏ:
“ Đúng vậy, cô ấy rất rất đáng sợ. Cậu nhất định không được chọc vào cô ả đó.”
Lời nói có vẻ nặng nề nhưng thật sự đối với Lăng Thần, điều này chính là lời cảnh tỉnh cho Lâm Thần. Không chỉ Tuyết Ngọc bá đạo, không coi ai ra gì, điều quan trọng nhất chính là cô ấy có tính cách sạch sẽ cùng với sự chiếm hữu một cách vô cùng đáng sợ.
Ngoài cậu ra, bất kỳ nam nhân nào khác chạm vào cô ấy đều sẽ có kết cục rất bi thảm. Không chỉ thế, bất kỳ đồ dùng của cô ấy đều phải do những cô gái có lý lịch trong sạch làm ra, từng cô gái đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Tất nhiên, cậu cũng không thể nào quên được “kết cục” bi thảm của những tên cướp khi mà cậu cứu cô ấy. Toàn bộ đều trở thành đống thịt vụn ngay trước mặt cậu. Nếu không phải cậu ngăn cản, dùng “thân thể” mình để dỗ dành cô ấy thì có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng hề kết thúc đơn giản như vậy.
Mặc dù cậu biết Lâm Thần không đơn giản, nhất là cô gái tên Linh Nhi đó cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng cậu cũng không muốn anh em tốt của mình lại vì chuyện như vậy gây ra một đại họa.
Ngay lúc này, Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt trở nên lo lắng đứng dậy, dáng vẻ đầy bối rối khiến cho cậu nhíu mày nghi hoặc.
Không chờ mở miệng hỏi, Lâm Thần đã lôi cậu vào trong chiếc tủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt hốt hoảng chạy đến ném tách trà của cậu vào sọt rác.
Động tác rất nhanh, cậu cũng không dám làm càn, một mình ở yên trong chiếc tủ, áp chế hơi thở, ánh mắt nhìn qua khe hở nhỏ của chiếc tủ. Có vẻ như ai đó rất nguy hiểm sắp đến gần.
Khi cậu vừa nghĩ xong, cảm giác rét lạnh sống lưng bao trùm cơ thể cậu, thật sự người sắp đến có uy lực khủng khiếp như vậy sao. Chưa cần nhìn mà linh hồn trong cơ thể cậu đã run rẩy.
Đúng như những gì cậu đoán, cánh cửa phòng mở ra, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên giáng trần, mặc trên mình bộ đầm trắng đẹp đến khó tin đang bày ra tư thế lạnh như băng nhìn xung quanh.
Lăng Thần còn chưa kịp cảm thán, cô ấy nhanh chóng đi đến Lâm Thần, hai tay ôm chặt lấy eo cậu, ánh mắt long lanh nhìn cậu ấy, nói một cách lạnh lùng:
“ Tại sao anh lại ở nơi này???”
Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô ấy, ngọt ngào nói:
“ Anh đến nơi đây để ngắm cảnh thôi em!!!”
Lăng Thần nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào như vậy, trong lòng cậu cũng thoải mái hơn đôi chút, thế nhưng không hiểu sao cái cảm giác đáng sợ đó vẫn còn. Chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác chăng??? Rất nhanh, một tiếng uỵch khiến cho cậu giật mình, ánh mắt cậu ngay lập tức nhìn qua, một cảnh tượng làm cho cậu vô cùng sững sờ.
“ Anh nói dối, anh không yêu em!!!” Linh Nhi đẩy Lâm Thần xuống, cả thân thể dán chặt lên Lâm Thần, lạnh lùng từng chữ nói.
Danh sách chương