“ Tự do...” Lâm Thần dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Khi mà cả hai người đều hiểu nhau thì cho dù không nói gì nhiều, bọn họ cũng sẽ biết ý nói của người đối diện bên cạnh đang nghĩ như thế nào.

Không hiểu sao, Lâm Thần lại có cảm giác Lăng Thần rất đáng thương. Ánh mắt khao khát đó, nó giống như một chú chim nhỏ đang bị giam giữ trong chiếc lồng, chỉ có thể nhìn bên ngoài chứ không thể thoát ra được.

Lâm Thần cũng không ngần ngại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ân cần nói:

“ Mặc dù chúng ta chỉ mới gặp mặt, thế nhưng tôi cảm thấy cậu là người tốt. Vậy nên nếu có khó khăn gì thì cậu có thể tìm được tôi, tôi có lẽ sẽ giúp được cậu đó!!!”

Có lẽ, trên cả thế giới này chỉ có Lâm Thần là sẵn sàng giúp người khác ngay từ lần gặp đầu tiên, tuy nhiên, chính Lâm Thần cũng không nghĩ rằng, người mà cậu giúp lại chẳng hề khó khăn về mặt tài chính như cậu nghĩ.

Sống ở trái đất một thời gian, cộng thêm việc cậu cũng từng là chủ tịch một công ty nên khi nhìn ánh mắt Lâm Thần, cậu đã nhận ra ngay sự hiểu lầm về cậu.

Tiền bạc... Haha... cậu thật sự thiếu tiền hay sao? Đúng thật là cậu từng có một khoảng thời gian túng thiếu, kiếm tiền để có thể gây dựng công ty. Tuy nhiên không vì thế mà cậu lại bất lực đến nỗi phải than thở như bây giờ.

Vậy nên, để giải oan cho mình, cậu cười nhẹ, lắc đầu nói với Lâm Thần:

“ Tôi không thiếu tiền, cậu đừng hiểu lầm!!!”

Nói xong, cậu lại quay lại ngắm khung cảnh, uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy ao ước nói:

“ Có lẽ, điều tôi muốn hiện tại chính là có một căn nhà nhỏ, ở cạnh chăm sóc người thân, sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàng hôn, vui vẻ sống qua ngày mà thôi! “

“ Không danh lợi tiền bạc, không lo nghĩ bộn bề, quả thật rất mệt mỏi!!!”

Lâm Thần lại một lần nữa phải sững người khi nghe được câu nói này. Nhìn ánh mắt đầy ước mong của Lăng Thần, cậu tin chắc rằng cậu ấy không nói dối, mà kể cả cậu ấy có nói dối đi chăng nữa thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Hơn nữa, nhan sắc của cậu ấy cũng không phải dạng vừa, thậm chí là có chút hư ảo rất kỳ lạ. Chỉ cần nhìn là cậu đã sinh ra hảo cảm, có lẽ cậu ta cũng là một diễn viên hay ngôi sao nổi tiếng chăng? Nếu là ngôi sao nổi tiếng thì sao cậu ấy lại buồn bã đến mức này, chẳng lẽ do áp lực hay sao? Nếu áp lực thì có thể rời đi cơ mà!!! Rất nhiều câu hỏi được Lâm Thần tự đặt ra nhưng lại chẳng hề có câu trả lời. Có lẽ, cậu cũng không thể tin được bản thân cậu cũng đang “vướng” phải chính vấn đề của Lăng Thần, chỉ khác là mức độ của cậu nhẹ nhàng hơn đôi chút mà thôi.

Hai kiếp người, cậu chưa bao giờ được sống một phút giây yên ổn. Từ khi bị Tuyết Ngọc giam cầm, có lẽ số lần cậu được ngắm mặt trời chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đáng sợ hơn, đôi khi cậu còn không nhận biết được mùi gì khác ngoài mùi thơm từ cô ấy. Kể cả cho khi lúc cậu thành tiên, tu vi cao cường thì cũng bị giam cầm bởi chính đệ tử của mình, hơn nữa, kể cả nữ đế Nguyệt Thanh mà cậu chưa dám nghĩ tới lại điên cuồng đến mức này.

Nếu Lăng Thần có thể đọc được suy nghĩ của Lâm Thần, chắc chắn cậu sẽ cười một cách chua chát, sau đó nói:

“ Nếu tôi có thể rời đi như cậu nói thì tôi đã chẳng phải khổ sở đến mức này. Các cô gái đó chắc chắn sẽ truy lùng tôi, sẽ giết hại những người vô tội và quan trọng hơn, nếu tôi để bị bắt thì mọi chuyện sẽ rất chi là đáng sợ.”

Không chờ cậu ổn định tinh thần, hệ thống lại giáng cho cậu một điều khủng khiếp:

“ Vì ký chủ đã sử dụng quyền trợ giúp lần trước, vì vậy độ khó nhiệm vụ đã được tăng lên.

Nhiệm vụ mới: Trong ba ngày, ký chủ cùng với Lâm Thần phải cùng nhau tập hợp tại sân trường.

Độ khó tăng: Tuyết Ngọc cũng sẽ xuất hiện, ký chủ có thể hỏi Lâm Thần để biết thêm chi tiết.

Chúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!!!”

Chiếc ly trên tay rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe khiến Lâm Thần giật nảy mình. Như một thói quen, cậu nhanh chóng dọn dẹp thay cho Lăng Thần, vừa dọn, cậu vừa hỏi:

“ Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Lăng Thần chỉ còn lại sự sợ hãi, ánh mắt lo lắng không dám nhìn đi đâu, giọng nói lắp bắp:

“ Lâm...Lâm Thần... Tôi...tôi hỏi cậu một điều được không?”

Mặc dù cảm thấy Lăng Thần khá kỳ lạ, tuy nhiên cậu vẫn không ngần ngại gật đầu:

“ Cậu cứ nói đi, biết tôi sẽ trả lời!!!”

Nghe được câu trả lời dứt khoát của Lâm Thần, cậu run sợ hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:

“ Vậy...vậy cậu có biết... Tuyết Ngọc không?”

Đây chính là điểm mấu chốt, ánh mắt cậu khi này dõi theo từng cử chỉ của Lâm Thần, cầu mong một điều kỳ diệu.

Lâm Thần nghe thấy cái tên đó, cậu nhíu mày tự nói:

“ Tên này nghe sao lạ vậy ta!!!”

Lăng Thần thả lỏng một hơi, rốt cuộc thì hệ thống chắc chỉ đang muốn trêu đùa cậu, ở thế giới này làm sao...

“ À, tôi nhớ ra rồi, Tuyết Ngọc chính là vị tiểu thư nổi danh độc ác phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện