Đã đâm lao là phải theo, đây chính là tình cảnh hiện tại của Lâm Thần khi mà chính cậu là người đã thêm dầu vào lửa.
Ban đầu, ý định của cậu là chỉ dùng câu nói đó khiến cho Linh Nhi bình tĩnh lại mà thôi. Dù sao thì phản ứng của cô ấy cũng là do tình yêu “méo mó” của cô dành cho cậu mà ra. Kết quả thì vẫn tốt, chỉ đâu biết rằng cô ấy lại “tham lam” tới mức này.
Và đương nhiên, cậu biết hậu quả của việc kích phát sự “tham lam” của cô ấy. Hai chân cô ấy vòng qua giữ chặt eo cậu, ánh mắt long lanh như muốn hóa nước nhìn cậu, dụ hoặc:
“ Cửa kính đã được bật bảo vệ, không ai nhìn được chúng ta đâu, hơn nữa còn có ngăn cách âm thanh. Vậy nên anh làm gì cũng sẽ chẳng có ai để ý cả!!!”
Lời nói nghe có vẻ đang giải thích cho Lâm Thần hiểu, thế nhưng ai cũng thừa hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó.
Lâm Thần hận không thể đánh mình một cái, tự dưng bật chức năng đó làm gì, để rồi chính bản thân cậu rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cậu bối rối, lo lắng nhìn Linh Nhi, thật sự cậu không muốn làm trò “ biến thái” ở ngay đối diện lớp đang học, dù cho căn phòng này rất an toàn.
Cậu không ra tay khiến cho Linh Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, cô nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu biểu hiện rõ trên khuôn mặt, hai tay ôm chặt Lâm Thần, đôi môi chạm vào nhau tạo ra những âm thanh đường mật.
Ở một bên khác, sân sau trường học, một hố đen kỳ dị xuất hiện, điều kỳ lạ là bên trong hố đen lại là một nam nhân với cách ăn mặc kỳ dị. Một âm thanh vô cùng khó chịu vang lên:
“ Hệ thống, ngươi dịch chuyển thì đừng ném ta như ném mớ rau như vậy?”
Nói xong, nam thanh niên đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Cậu nhẹ nhàng hất tay trên không, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tuy nhiên, rất nhanh vẻ mặt cậu đã biến sắc:
“ Tu vi...tu vi của ta đâu???”
Người kỳ lạ trên chính xác là Lăng Thần. Cậu vừa hoàn thành dịch chuyển đến một nơi bí ẩn, thế nhưng, hiện tại cậu lại chẳng hề cảm nhận được chút linh khí nào.
Đáng sợ hơn, cậu không thể thi triển bất cứ pháp lực nào. Toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật của cậu cùng với vô số pháp bảo đều không thể lấy ra được. Cậu giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy tiếng lạch cạch vang vọng bên cạnh, một dự cảm không lành, vẻ mặt cậu lo lắng ngoảnh đằng sau.
“ Đẹp... đẹp quá...cậu...cậu” Một nữ sinh ánh mắt long lanh nhìn Lăng Thần một cách đắm đuối không rời.
“Thôi chết, thuật dịch dung của mình cũng bị hủy rồi sao???” Lăng Thần hốt hoảng che đi dung mạo của mình, một đường chạy thẳng tiến.
Tuy nhiên, nữ sinh đó có vẻ không chịu buông tha, ánh mắt tràn ngập sự thèm khát, đứng dậy chạy theo Lăng Thần.
“ Bạn gì đó ơi!!! Tớ muốn kết hôn với cậu.”
Mặc dù không thể phi hành, tuy nhiên nhờ luyện thể, cậu vẫn có thể chạy vô cùng nhanh, bỏ qua toàn bộ những nữ sinh điên cuồng theo đuổi đằng sau để trốn vào nhà kho dụng cụ.
Thở hồng hộc, cậu trốn trong một xó nhỏ, vẻ mặt đầy mồ hôi vừa thở vừa nói:
“ Hình...hình như mình mới trở về trái đất!!!”
Mang ký ức của cả hai kiếp, cậu cũng vô cùng nhớ ngôi nhà thứ hai này của mình. Dù cho những ký ức về cô gái ấy vẫn chưa thể xóa nhòa đi trong tâm trí cậu.
Vì cô ấy, cậu ám ảnh với nữ sinh, không dám tiến lại gần bất cứ ai!!! Cậu rất nhờ hình ảnh Tuyết Ngọc cầm con dao, chém từng bộ phận của một cô gái trước mặt cậu... Thật sự quá là rùng rợn...
Cả cơ thể cậu run rẩy, chờ đợi hệ thống trả lời.
Cũng không phụ lòng cậu, sau vài phút, một âm thanh máy móc hiện trong đầu:
“ Chào mừng ký chủ đến với nhiệm vụ đặc biệt. Để ăn mừng các fan đã cố gắng ủng hộ, ký chủ sẽ phải:
Nhiệm vụ: Hợp sức cùng với Lâm Thần trốn tránh sự truy đuổi của yandere.
Thời gian: Ba ngày
Thất bại: Cưỡng ép ký chủ quay trở về thế giới cũ, Hành động của ký chủ sẽ bị hạn chế trong ba ngày.
Thành công: Kết thúc ngoại truyện...”
Nghe đến đây, Lăng Thần há hốc mồm ngơ ngác, nhiệm vụ kỳ cục gì vậy. Chẳng lẽ Nguyệt Thanh không đủ đáng sợ sao??? Hơn nữa, ba ngày bị hạn chế hành động... Hình phạt gì đáng sợ vậy??? Nghĩ đến cảnh bản thân như một con chim bị Nguyệt Thanh “chơi đùa”, cậu lại cảm thấy rùng mình. Thật là đáng sợ.
Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cậu không muốn mình rơi lại vào tay của nàng nữ đế đó nữa...
Ban đầu, ý định của cậu là chỉ dùng câu nói đó khiến cho Linh Nhi bình tĩnh lại mà thôi. Dù sao thì phản ứng của cô ấy cũng là do tình yêu “méo mó” của cô dành cho cậu mà ra. Kết quả thì vẫn tốt, chỉ đâu biết rằng cô ấy lại “tham lam” tới mức này.
Và đương nhiên, cậu biết hậu quả của việc kích phát sự “tham lam” của cô ấy. Hai chân cô ấy vòng qua giữ chặt eo cậu, ánh mắt long lanh như muốn hóa nước nhìn cậu, dụ hoặc:
“ Cửa kính đã được bật bảo vệ, không ai nhìn được chúng ta đâu, hơn nữa còn có ngăn cách âm thanh. Vậy nên anh làm gì cũng sẽ chẳng có ai để ý cả!!!”
Lời nói nghe có vẻ đang giải thích cho Lâm Thần hiểu, thế nhưng ai cũng thừa hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó.
Lâm Thần hận không thể đánh mình một cái, tự dưng bật chức năng đó làm gì, để rồi chính bản thân cậu rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cậu bối rối, lo lắng nhìn Linh Nhi, thật sự cậu không muốn làm trò “ biến thái” ở ngay đối diện lớp đang học, dù cho căn phòng này rất an toàn.
Cậu không ra tay khiến cho Linh Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, cô nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu biểu hiện rõ trên khuôn mặt, hai tay ôm chặt Lâm Thần, đôi môi chạm vào nhau tạo ra những âm thanh đường mật.
Ở một bên khác, sân sau trường học, một hố đen kỳ dị xuất hiện, điều kỳ lạ là bên trong hố đen lại là một nam nhân với cách ăn mặc kỳ dị. Một âm thanh vô cùng khó chịu vang lên:
“ Hệ thống, ngươi dịch chuyển thì đừng ném ta như ném mớ rau như vậy?”
Nói xong, nam thanh niên đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Cậu nhẹ nhàng hất tay trên không, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tuy nhiên, rất nhanh vẻ mặt cậu đã biến sắc:
“ Tu vi...tu vi của ta đâu???”
Người kỳ lạ trên chính xác là Lăng Thần. Cậu vừa hoàn thành dịch chuyển đến một nơi bí ẩn, thế nhưng, hiện tại cậu lại chẳng hề cảm nhận được chút linh khí nào.
Đáng sợ hơn, cậu không thể thi triển bất cứ pháp lực nào. Toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật của cậu cùng với vô số pháp bảo đều không thể lấy ra được. Cậu giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy tiếng lạch cạch vang vọng bên cạnh, một dự cảm không lành, vẻ mặt cậu lo lắng ngoảnh đằng sau.
“ Đẹp... đẹp quá...cậu...cậu” Một nữ sinh ánh mắt long lanh nhìn Lăng Thần một cách đắm đuối không rời.
“Thôi chết, thuật dịch dung của mình cũng bị hủy rồi sao???” Lăng Thần hốt hoảng che đi dung mạo của mình, một đường chạy thẳng tiến.
Tuy nhiên, nữ sinh đó có vẻ không chịu buông tha, ánh mắt tràn ngập sự thèm khát, đứng dậy chạy theo Lăng Thần.
“ Bạn gì đó ơi!!! Tớ muốn kết hôn với cậu.”
Mặc dù không thể phi hành, tuy nhiên nhờ luyện thể, cậu vẫn có thể chạy vô cùng nhanh, bỏ qua toàn bộ những nữ sinh điên cuồng theo đuổi đằng sau để trốn vào nhà kho dụng cụ.
Thở hồng hộc, cậu trốn trong một xó nhỏ, vẻ mặt đầy mồ hôi vừa thở vừa nói:
“ Hình...hình như mình mới trở về trái đất!!!”
Mang ký ức của cả hai kiếp, cậu cũng vô cùng nhớ ngôi nhà thứ hai này của mình. Dù cho những ký ức về cô gái ấy vẫn chưa thể xóa nhòa đi trong tâm trí cậu.
Vì cô ấy, cậu ám ảnh với nữ sinh, không dám tiến lại gần bất cứ ai!!! Cậu rất nhờ hình ảnh Tuyết Ngọc cầm con dao, chém từng bộ phận của một cô gái trước mặt cậu... Thật sự quá là rùng rợn...
Cả cơ thể cậu run rẩy, chờ đợi hệ thống trả lời.
Cũng không phụ lòng cậu, sau vài phút, một âm thanh máy móc hiện trong đầu:
“ Chào mừng ký chủ đến với nhiệm vụ đặc biệt. Để ăn mừng các fan đã cố gắng ủng hộ, ký chủ sẽ phải:
Nhiệm vụ: Hợp sức cùng với Lâm Thần trốn tránh sự truy đuổi của yandere.
Thời gian: Ba ngày
Thất bại: Cưỡng ép ký chủ quay trở về thế giới cũ, Hành động của ký chủ sẽ bị hạn chế trong ba ngày.
Thành công: Kết thúc ngoại truyện...”
Nghe đến đây, Lăng Thần há hốc mồm ngơ ngác, nhiệm vụ kỳ cục gì vậy. Chẳng lẽ Nguyệt Thanh không đủ đáng sợ sao??? Hơn nữa, ba ngày bị hạn chế hành động... Hình phạt gì đáng sợ vậy??? Nghĩ đến cảnh bản thân như một con chim bị Nguyệt Thanh “chơi đùa”, cậu lại cảm thấy rùng mình. Thật là đáng sợ.
Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cậu không muốn mình rơi lại vào tay của nàng nữ đế đó nữa...
Danh sách chương