Nguyệt Sương bước từng bước, dáng vẻ cao quý như hoa như ngọc khiến tim cậu đập loạn thình thịch. Nguyệt Sương giống như một cô công chúa cao quý, từng bước từng bước đi trên chiếc thảm đỏ sang trọng.

Ánh mắt cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, Nguyệt Sương từ từ tiến đến gần cậu. Điều này khiến cho cậu cảm thấy hoảng sợ, hai chân thủ thế sẵn sàng chạy trốn.

Đùa gì chứ, cậu thừa biết Nguyệt Sương lại muốn làm chuyện xấu hổ, cái trò này cậu đâu còn xa lạ gì. Nếu ở nhà thì cậu còn có thể chịu đựng, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, Nguyệt Lan vẫn còn trong nhà, làm chuyện này chẳng khác nào đang treo một trái bom trên đầu cả.

Cậu nghĩ thế là đúng, tuy vậy cơ hội này làm sao Nguyệt Sương có thể bỏ qua. Ngay khi chân Lâm Thần cử động, cô lấy tốc độ nhanh nhất dùng thứ thuốc bí mật trong tay.

Tốc độ nhanh cùng với sự chủ quan của Lâm Thần đã khiến cho cậu phải trả giá, cả thân thể mềm nhũn không còn sức, bộ dạng yếu đuối đến đáng thương.

Khi này, cậu mới giật mình nhận ra là Nguyệt Sương vẫn còn thứ thuốc đáng sợ đó, thế nhưng đã quá muộn. Cô ấy đã thành công đạt được mục đích.

“ Nguyệt Sương, em đừng nghịch ngợm nữa. Ở bên ngoài còn có mẹ của em đó, chúng ta không thể làm...” Lâm Thần cố gắng khuyên nhủ Nguyệt Sương.

Cậu cũng có ý tốt khi mà nhắc nhở, thế nhưng cũng xin chia buồn với cậu, Nguyệt Sương chẳng hề nghe lọt câu nào. Thậm chí, cô ấy còn làm hành động khiến cho bất kỳ ai nhìn cũng phải đỏ mặt.

“ Anh thích ngửi quần lót sao? Để em thỏa mãn anh.”

Nguyệt Sương đưa đầu của Lâm Thần vào trong chiếc váy, ánh mắt cô trở nên thích thú, khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua trông vô cùng đáng yêu.

Bị Nguyệt Sương chơi một vố lớn, cả bầu trời trước mắt bỗng dưng hóa tối thui. Ký ức ban nãy cậu còn nhớ rõ đó là một chiếc quần màu trắng tinh xảo.

Điên rồi! Nguyệt Sương thật sự điên rồi, em ấy thế mà lại dám làm chuyện như vậy. Cậu cố gắng loại bỏ hết những suy nghĩ đen tối, cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Tuy nhiên, cậu càng cố gắng thì chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Cả thân thể Nguyệt Sương run rẩy, hai chân khép chặt lại, miệng lắp bắp thở dốc:

“ Anh...anh... đừng thở mạnh...”

Khuôn mặt Nguyệt Sương mê đắm đến cực điểm. Ánh mắt nhu tình nhìn xuống dưới. Không hiểu sao, cô lại làm ra cái hành động đáng xấu hổ như vậy.

Mặc dù biết điều này không được nhưng cô lại rất muốn làm như thế, không vì lý do gì cả, chỉ vì Tiểu Ngọc đã từng làm trò này khi anh ấy ngủ.

Đến bây giờ, cô mới hiểu tại sao Tiểu Ngọc khuyên là phải có nghị lực mạnh mẽ mới được thực hiện hành động này. Cả cơ thể cô mất sức, bên dưới cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy khiến cho cô cảm giác vô cùng ngứa ngáy nhưng lại rất thích thú...

“Anh...anh cứ thoải mái thưởng thức...em...em sẽ không chạy đâu!” Nguyệt Sương thở dốc, giọng nói ngắt ngứ vô cùng mê mị.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận nhưng vô cùng đáng yêu:

“ Ch-chị... sao chị dám ăn anh ấy một mình!”

Nguyệt Sương ngoảnh lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng cũng không giấu nổi sự xấu hổ, thở dốc nói:

“Tiểu...Tiểu Ngọc... tại sao em lại ở đây vậy?”

Mặc dù Tiểu Ngọc hiện tại chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thế nhưng sự dễ thương của em ấy vẫn khiến cho tim cô đập thình thịch. Thật sự đúng là một con tiểu yêu ma, luôn luôn dùng sự dễ thương để lấn áp tất cả kẻ khác.

Không kịp chờ cô suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã vội vàng chạy đến, lôi kéo Lâm Thần từ “thánh địa” quay trở về.

Động tác nhanh gọn tới nỗi Nguyệt Sương không kịp chuẩn bị, cả cơ thể mất thăng bằng ngã xuống sàn.

Lâm Thần giống như quay trở về từ cõi chết, vẻ mặt đỏ ửng thở hồng hộc. Ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi đến mức Tiểu Ngọc còn không tự chủ ôm chặt lấy thân thể cậu ấy, vẻ mặt trìu mến dỗ dành:

“ Có em ở đây rồi. Em sẽ không để chị ấy muốn làm gì thì làm đâu!”

Tiểu Ngọc vuốt ve mái tóc của Lâm Thần, hai chân nhẹ nhàng dựa vào đầu Lâm Thần, khung cảnh yên bình lạ thường.

Mà thường thì trước khung cảnh bình thường thì là dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến. Lâm Thần cảm nhận được hơi ấm đến từ Tiểu Ngọc, cậu cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt mệt mỏi nói:

“ Cảm..cảm ơn em!!!”

Nói xong, Lâm Thần nhờ Tiểu Ngọc dìu hộ lên chiếc giường. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, cậu nằm trên chiếc đệm ấm áp, cảm giác thoải mái khiến cho cậu chỉ muốn ngủ.

Trải qua cảm giác đáng sợ ban nãy, cả thân thể cậu bây giờ mới được thư thái một chút, cộng thêm hiệu lực của thuốc vẫn còn khiến cho cơ thể cậu hiện tại rất yếu.

Chưa bao giờ, cậu lại cảm giác thoải mái đến như vậy, sự mềm mại từ chiếc nệm khiến cho cậu chỉ muốn nằm trong đó mãi mãi. Hóa ra, cậu bây giờ mới biết người giàu lại có cảm giác như vậy.

Nhìn Tiểu Ngọc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, cậu cứ tưởng em ấy đang chờ đợi lời tiếp theo của mình. Vậy nên cậu cười nhẹ, nói với Tiểu Ngọc:

“ Thế này là được rồi, em với Nguyệt Sương mau đi về phòng ngủ đi. Mẹ của Nguyệt Sương mà nhìn thấy chúng ta như vậy thì sẽ rất khó nói đó.”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi này, cậu cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ qua êm đềm, hai em ấy sẽ ngoan ngoãn về phòng.

Tuy nhiên...một cảm giác mềm mềm ấm ấm đang chui vào chăn của cậu. Điều này khiến cho cậu giật mình tỉnh giấc.

“ Nguyệt...Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc...sao hai em lại chui vào chăn của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện