Không thử thì thôi, mà đã thử thì nó lại là một chuyện khác. Nguyệt Sương vô cùng ngạc nhiên khi cảm nhận được độ đàn hồi của chúng.
Bảo sao đến cả em gái cũng không tha, hóa ra tất cả là do cái thứ mềm mại này. Độ mềm mại, vừa tay đến hoản hảo, không bé cũng không to quá, tất cả đều vô cùng cân bằng... Lâm Thần mê mẩn cũng là điều dễ hiểu phải không? Hơn nữa, thân thể em ấy bắt đầu run rẩy, vẻ mặt đỏ ửng ngây thơ dễ thương. Thật sự, cô mới biết tại sao em ấy lại được Lâm Thần nói là “ Một quả bom về sự dễ thương”.
Từng động tác, biểu cảm cho đến cả hơi thở, tất cả chúng đều dễ thương. Đây không phải là cố ý mà nó chính xác là bản năng tự nhiên của em ấy.
Không thể chịu nổi trước đòn tấn công oanh liệt này, cô liên ôm chặt Tiểu Ngọc, dùng má mình cọ sát má của em ấy, không tự chủ được kêu lên:
“ Tiểu Ngọc, sao em dễ thương như vậy? Em muốn chiếm hết độ dễ thương của cả trái đất này hay sao?”
Nói xong, Nguyệt Sương còn giở trò ma quỷ, lấy lưỡi liếm lấy tai Tiểu Ngọc. Chính hành động này lại càng khiến cho Tiểu Ngọc trở nên dễ thương hết bao giờ hết.
Đến cả chính Tiểu Ngọc cũng không thể tin được là kỹ năng mình luyện tập để đối phó với anh Lâm Thần khi này lại đang dụ hoặc chị ấy. Từ gương trước mặt, cô có thể cảm nhận được chị Nguyệt Sương đang muốn làm trò xấu hổ với cô.
Không được, cô không có hứng thú với nữ giới, thứ cô hứng thú duy nhất chỉ có anh trai cô mà thôi ( Thảm họa côn trùng). Cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm.
“ Chị...đợi em mặc đồ đã rồi chúng ta nói chuyện được không?” Cô cố gắng chuyển chủ đề để tìm ra lối giải thoát cho mình.
Thế nhưng, đã quá muộn, Nguyệt Sương đã bị chính sự dễ thương của cô làm cho say đắm, hai tay cô ôm chặt hai thứ mềm mại ấy, vẻ mặt đỏ ửng như say rượu bắt đầu nói nhẹ:
“ Em ban nãy trêu chọc chị cơ mà! Thậm chí còn lấy luôn thứ đó nữa chứ! Sao hiện tại em lại sợ sệt với chị như vậy?”
Lời nói nhẹ nhàng êm dịu nhưng lại khiến cho Tiểu Ngọc nổi cả da gà.
Đúng là cô có trêu chọc, thế nhưng đó chỉ thuần túy là cho chị ấy một bài học mà thôi. Ai bảo chị ấy dám lướt mắt đưa tình với anh ấy khi ở cạnh cô.
Thế nhưng, hiện tại, khi đối mặt với “trò đùa” của chị ấy, cô có cảm giác mình giống như một con cừu sắp bị làm thịt. Cô không muốn, cô chỉ muốn làm “con cừu non” của anh Lâm Thần mà thôi.
Hai tay cố gắng đẩy ra, cô nhìn Nguyệt Sương đang ôm chặt, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh nói:
“ Em...em muốn đi ra ngoài, chị mau thả em ra...”
Tuy nhiên, cô lúc này mới nhận ra, sức lực của Nguyệt Sương mạnh hơn cô rất nhiều. Cô không thể nào chống lại, toàn bộ thân thể cô bị áp chế gắt gao.
Cô xấu hổ không dám nhìn bản thân, trong đầu toàn là lời xin lỗi dành cho Lâm Thần.
“ Em xin lỗi anh... thân thể này em đã không giữ được.”
( Lược bỏ 1000 chữ, anh em muốn đọc có thể vô nhóm nha...)
Lâm Thần ở phòng bên cạnh đang từ từ suy nghĩ về kế hoạch sắp tới. Trên bàn cậu đang có một cuốn sổ nhỏ, động tác ưu nhã nhẹ nhàng viết từng dòng chữ nắn nót.
Cậu cũng đã hỏi mẹ của Nguyệt Sương, toàn bộ kế hoạch tổ chức lễ cưới đều sẽ do cậu đảm nhiệm. Cũng phải thôi, nếu như tổ chức ở nơi này thì sẽ là một sai lầm chết người. Linh Nhi đáng sợ như thế nào? Cậu với Nguyệt Sương đều hiểu rõ nhất.
Không tổ chức cũng không được, em ấy xứng đáng nhận được điều này, kể cả Tiểu Ngọc nữa. Dù cho điều này sẽ khiến cho ba mẹ nổi giận, thậm chí nổi trận lôi đình... Tuy nhiên, cậu cũng không thể để hai em ấy phải chịu thêm tủi nhục nữa.
Ý định ban đầu của cậu chính là sẽ tổ chức tại gần nhà cậu. Nơi đó vừa kín kẽ, lại cách xa thành phố nên nó cũng sẽ an toàn chút. Hơn nữa, đó cũng là nơi kỷ niệm của cả ba, là thứ rất quan trọng của cậu,...
Thế nhưng, liệu hai em ấy có chấp nhận? Một câu hỏi khá là khó, bởi Nguyệt Sương là tiểu thư, việc em ấy phải chạy đến nơi xa xôi đó thì cũng không phải là nơi tốt. Còn Tiểu Ngọc, cậu cũng không biết liệu em ấy có thích không nữa???
Cậu lắc đầu, bỏ qua chuyện đó, hiện tại cậu cứ lên kế hoạch chuẩn bị, ngày mai sẽ hỏi hai em ấy sau.
Quyết định dứt khoát, cậu bắt đầu tập trung ghi hết toàn bộ những việc cần làm. Thậm chí, cậu còn muốn tự tay trang trí, một việc mà ít “chú rể” nào để ý.
Tỷ mỷ như vậy, thế nên sau hai tiếng, cậu mới hoàn thành xong. Nhìn bản kế hoạch chi tiết trước mặt, cậu hài lòng gật đầu.
Khi này, cảm giác cơ thể uể oải, cậu đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Thế nhưng, khi cậu đi qua chiếc gương, khi này cậu mới nhận ra một điều, đó là túi trái của cậu có chút căng phồng.
Nếu không phải cậu để ý thì cũng sẽ chẳng nhận ra, như thường lệ, cậu cho tay vào túi. Một cảm giác như cậu sờ vào một tấm vải, khá mịn màng và hơi ấm ấm.
Cậu nhíu mày lôi ra xem, ngay khi cầm trên tay, cậu giật mình suýt chút té ngã, bởi vì thứ cậu rút ra lại là một chiếc quần... lót???
Là ai??? Ai để thứ đáng sợ này vào trong túi áo cậu. Hơn nữa, nó còn hơi ấm ấm... trò đùa này thật là quá đáng.
Trong lúc cậu tức giận muốn ném nó lên bàn, một mùi hương quen thuộc từ nó khiến cho cậu nhíu mày.
Cậu không phải là tên biến thái thích ngửi quần lót, thứ cậu nhíu mày chính là mùi này chính là mùi của Nguyệt Sương. Chẳng lẽ...
Ngay khi nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó, một âm thanh vô cảm, lạnh lùng đến cực điểm truyền ra từ ngoài cửa:
“ Tại sao??? Tại sao chiếc quần lót của em lại nằm trong tay anh???”
Giọng nói không hề có chút cảm xúc nào khiến cho Lâm Thần giật mình hoảng hốt. Cậu ngay lập tức xoay mặt lại nhìn, Nguyệt Sương từ lúc nào đã xuất hiện tại nơi đây.
Khoác trên mình bộ đồ ngủ, trên tay cầm một ly sữa nóng, có vẻ như cô ấy chỉ là vừa mới ghé qua. Thế nhưng trớ trêu thay là cô ấy vào đúng thời điểm này.
Lâm Thần tất nhiên không dám nói dối, trên tay cầm thứ nguy hiểm đó cố gắng giải thích:
“ Nguyệt Sương, em phải tin anh. Anh thật sự không phải con người như vậy?”
Nguyệt Sương vẻ mặt thờ ơ, từ từ đi nhẹ tới trước mặt cậu, vừa đi vừa lạnh lùng nói:
“ Em rất ghét những ai nói dối. Anh là biến thái thích cầm quần lót hay sao? Tại sao anh lại không nhớ tới em, em có thể giúp anh cơ mà!”
Lâm Thần trong lòng chỉ muốn khóc, tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu.
“ Anh...anh thật sự không có ý đó. Anh không hề biết chiếc quần này lại xuất hiện ở đây!??”
“ Nói dối, anh lại nói dối với em. Không được rồi, em phải dạy dỗ lại “chồng tương lai” của em, nếu không sau này anh sẽ thành một tên biến thái.”
Lâm Thần ú ớ không trả lời được, toàn bộ kiến thức uyên thâm khi này chẳng hề sử dụng được. Hai chân cậu không tự chủ run rẩy, nếu như không xử lý nhanh vụ này, chắc chắn nó sẽ là vết nhơ cuộc đời dành cho cậu.
Thế nhưng, cậu nên giải thích như thế nào? Chẳng lẽ lại nói rằng nó tự xuất hiện trong túi của cậu, điều này nghe thật là vô lý...
Nguyệt Sương thấy Lâm Thần bối rối như vậy, cô bí mật nở nụ cười lạnh, miệng lẩm bẩm:
“ Rất cảm ơn em đã cho chị cái cớ để có thể ăn anh ấy.”
Bảo sao đến cả em gái cũng không tha, hóa ra tất cả là do cái thứ mềm mại này. Độ mềm mại, vừa tay đến hoản hảo, không bé cũng không to quá, tất cả đều vô cùng cân bằng... Lâm Thần mê mẩn cũng là điều dễ hiểu phải không? Hơn nữa, thân thể em ấy bắt đầu run rẩy, vẻ mặt đỏ ửng ngây thơ dễ thương. Thật sự, cô mới biết tại sao em ấy lại được Lâm Thần nói là “ Một quả bom về sự dễ thương”.
Từng động tác, biểu cảm cho đến cả hơi thở, tất cả chúng đều dễ thương. Đây không phải là cố ý mà nó chính xác là bản năng tự nhiên của em ấy.
Không thể chịu nổi trước đòn tấn công oanh liệt này, cô liên ôm chặt Tiểu Ngọc, dùng má mình cọ sát má của em ấy, không tự chủ được kêu lên:
“ Tiểu Ngọc, sao em dễ thương như vậy? Em muốn chiếm hết độ dễ thương của cả trái đất này hay sao?”
Nói xong, Nguyệt Sương còn giở trò ma quỷ, lấy lưỡi liếm lấy tai Tiểu Ngọc. Chính hành động này lại càng khiến cho Tiểu Ngọc trở nên dễ thương hết bao giờ hết.
Đến cả chính Tiểu Ngọc cũng không thể tin được là kỹ năng mình luyện tập để đối phó với anh Lâm Thần khi này lại đang dụ hoặc chị ấy. Từ gương trước mặt, cô có thể cảm nhận được chị Nguyệt Sương đang muốn làm trò xấu hổ với cô.
Không được, cô không có hứng thú với nữ giới, thứ cô hứng thú duy nhất chỉ có anh trai cô mà thôi ( Thảm họa côn trùng). Cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm.
“ Chị...đợi em mặc đồ đã rồi chúng ta nói chuyện được không?” Cô cố gắng chuyển chủ đề để tìm ra lối giải thoát cho mình.
Thế nhưng, đã quá muộn, Nguyệt Sương đã bị chính sự dễ thương của cô làm cho say đắm, hai tay cô ôm chặt hai thứ mềm mại ấy, vẻ mặt đỏ ửng như say rượu bắt đầu nói nhẹ:
“ Em ban nãy trêu chọc chị cơ mà! Thậm chí còn lấy luôn thứ đó nữa chứ! Sao hiện tại em lại sợ sệt với chị như vậy?”
Lời nói nhẹ nhàng êm dịu nhưng lại khiến cho Tiểu Ngọc nổi cả da gà.
Đúng là cô có trêu chọc, thế nhưng đó chỉ thuần túy là cho chị ấy một bài học mà thôi. Ai bảo chị ấy dám lướt mắt đưa tình với anh ấy khi ở cạnh cô.
Thế nhưng, hiện tại, khi đối mặt với “trò đùa” của chị ấy, cô có cảm giác mình giống như một con cừu sắp bị làm thịt. Cô không muốn, cô chỉ muốn làm “con cừu non” của anh Lâm Thần mà thôi.
Hai tay cố gắng đẩy ra, cô nhìn Nguyệt Sương đang ôm chặt, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh nói:
“ Em...em muốn đi ra ngoài, chị mau thả em ra...”
Tuy nhiên, cô lúc này mới nhận ra, sức lực của Nguyệt Sương mạnh hơn cô rất nhiều. Cô không thể nào chống lại, toàn bộ thân thể cô bị áp chế gắt gao.
Cô xấu hổ không dám nhìn bản thân, trong đầu toàn là lời xin lỗi dành cho Lâm Thần.
“ Em xin lỗi anh... thân thể này em đã không giữ được.”
( Lược bỏ 1000 chữ, anh em muốn đọc có thể vô nhóm nha...)
Lâm Thần ở phòng bên cạnh đang từ từ suy nghĩ về kế hoạch sắp tới. Trên bàn cậu đang có một cuốn sổ nhỏ, động tác ưu nhã nhẹ nhàng viết từng dòng chữ nắn nót.
Cậu cũng đã hỏi mẹ của Nguyệt Sương, toàn bộ kế hoạch tổ chức lễ cưới đều sẽ do cậu đảm nhiệm. Cũng phải thôi, nếu như tổ chức ở nơi này thì sẽ là một sai lầm chết người. Linh Nhi đáng sợ như thế nào? Cậu với Nguyệt Sương đều hiểu rõ nhất.
Không tổ chức cũng không được, em ấy xứng đáng nhận được điều này, kể cả Tiểu Ngọc nữa. Dù cho điều này sẽ khiến cho ba mẹ nổi giận, thậm chí nổi trận lôi đình... Tuy nhiên, cậu cũng không thể để hai em ấy phải chịu thêm tủi nhục nữa.
Ý định ban đầu của cậu chính là sẽ tổ chức tại gần nhà cậu. Nơi đó vừa kín kẽ, lại cách xa thành phố nên nó cũng sẽ an toàn chút. Hơn nữa, đó cũng là nơi kỷ niệm của cả ba, là thứ rất quan trọng của cậu,...
Thế nhưng, liệu hai em ấy có chấp nhận? Một câu hỏi khá là khó, bởi Nguyệt Sương là tiểu thư, việc em ấy phải chạy đến nơi xa xôi đó thì cũng không phải là nơi tốt. Còn Tiểu Ngọc, cậu cũng không biết liệu em ấy có thích không nữa???
Cậu lắc đầu, bỏ qua chuyện đó, hiện tại cậu cứ lên kế hoạch chuẩn bị, ngày mai sẽ hỏi hai em ấy sau.
Quyết định dứt khoát, cậu bắt đầu tập trung ghi hết toàn bộ những việc cần làm. Thậm chí, cậu còn muốn tự tay trang trí, một việc mà ít “chú rể” nào để ý.
Tỷ mỷ như vậy, thế nên sau hai tiếng, cậu mới hoàn thành xong. Nhìn bản kế hoạch chi tiết trước mặt, cậu hài lòng gật đầu.
Khi này, cảm giác cơ thể uể oải, cậu đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Thế nhưng, khi cậu đi qua chiếc gương, khi này cậu mới nhận ra một điều, đó là túi trái của cậu có chút căng phồng.
Nếu không phải cậu để ý thì cũng sẽ chẳng nhận ra, như thường lệ, cậu cho tay vào túi. Một cảm giác như cậu sờ vào một tấm vải, khá mịn màng và hơi ấm ấm.
Cậu nhíu mày lôi ra xem, ngay khi cầm trên tay, cậu giật mình suýt chút té ngã, bởi vì thứ cậu rút ra lại là một chiếc quần... lót???
Là ai??? Ai để thứ đáng sợ này vào trong túi áo cậu. Hơn nữa, nó còn hơi ấm ấm... trò đùa này thật là quá đáng.
Trong lúc cậu tức giận muốn ném nó lên bàn, một mùi hương quen thuộc từ nó khiến cho cậu nhíu mày.
Cậu không phải là tên biến thái thích ngửi quần lót, thứ cậu nhíu mày chính là mùi này chính là mùi của Nguyệt Sương. Chẳng lẽ...
Ngay khi nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó, một âm thanh vô cảm, lạnh lùng đến cực điểm truyền ra từ ngoài cửa:
“ Tại sao??? Tại sao chiếc quần lót của em lại nằm trong tay anh???”
Giọng nói không hề có chút cảm xúc nào khiến cho Lâm Thần giật mình hoảng hốt. Cậu ngay lập tức xoay mặt lại nhìn, Nguyệt Sương từ lúc nào đã xuất hiện tại nơi đây.
Khoác trên mình bộ đồ ngủ, trên tay cầm một ly sữa nóng, có vẻ như cô ấy chỉ là vừa mới ghé qua. Thế nhưng trớ trêu thay là cô ấy vào đúng thời điểm này.
Lâm Thần tất nhiên không dám nói dối, trên tay cầm thứ nguy hiểm đó cố gắng giải thích:
“ Nguyệt Sương, em phải tin anh. Anh thật sự không phải con người như vậy?”
Nguyệt Sương vẻ mặt thờ ơ, từ từ đi nhẹ tới trước mặt cậu, vừa đi vừa lạnh lùng nói:
“ Em rất ghét những ai nói dối. Anh là biến thái thích cầm quần lót hay sao? Tại sao anh lại không nhớ tới em, em có thể giúp anh cơ mà!”
Lâm Thần trong lòng chỉ muốn khóc, tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu.
“ Anh...anh thật sự không có ý đó. Anh không hề biết chiếc quần này lại xuất hiện ở đây!??”
“ Nói dối, anh lại nói dối với em. Không được rồi, em phải dạy dỗ lại “chồng tương lai” của em, nếu không sau này anh sẽ thành một tên biến thái.”
Lâm Thần ú ớ không trả lời được, toàn bộ kiến thức uyên thâm khi này chẳng hề sử dụng được. Hai chân cậu không tự chủ run rẩy, nếu như không xử lý nhanh vụ này, chắc chắn nó sẽ là vết nhơ cuộc đời dành cho cậu.
Thế nhưng, cậu nên giải thích như thế nào? Chẳng lẽ lại nói rằng nó tự xuất hiện trong túi của cậu, điều này nghe thật là vô lý...
Nguyệt Sương thấy Lâm Thần bối rối như vậy, cô bí mật nở nụ cười lạnh, miệng lẩm bẩm:
“ Rất cảm ơn em đã cho chị cái cớ để có thể ăn anh ấy.”
Danh sách chương