“ Chúng mày thấy có gì đó sai sai không? Chứ tao thấy đâu có ai trên đời này lại cầm bữa ăn sáng của mình đi làm quà tỏ tình bao giờ?”

“ Ừ, cmn tao còn tưởng nó cầm đồ ăn sáng ra ngoài để ăn cơ. Éo ngờ được nó lại mang đồ ăn đó ra tỏ tình với nữ thần. Tao cũng ạ nó luôn!”

“ Tao nghĩ chắc là nó đang ấp ủ một âm mưu gì đó. Chứ người thường sao có thể ngốc như vậy được!”

....

Cả đám bàn tán sôi nổi, tuy nhiên chung quy lại, tất cả mọi người đều không tin việc Lâm Thần dám làm vậy cả. Vậy nên, cả bọn đều nhìn từ đằng sau cậu ấy để xem thực sự có đúng là như vậy không? Lâm Thần đương nhiên biết rằng việc làm của mình chính là đần độn vô cùng. Thông thường, nam sinh sẽ chuẩn bị một bó hoa thật đẹp và lớn, thậm chí còn có cả những thứ đắt tiền, mong muốn của bọn họ là làm cho đối phương hiểu được tâm ý của mình.

Món quà chính là thước đo cho tấm chân tình của mình dành cho đối phương. Vì vậy, chuyện chọn quà là một chuyện vô cùng quan trọng, nó là yếu tố để giúp bạn có thể cưa đổ cô ấy một cách dễ dàng. Tuy nhiên, đối với cậu, thực sự lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cái thử thách kia mà thôi.

Nếu không phải là lời hứa đó, cậu cũng chẳng muốn gặp mặt cô ấy. Sống một cuộc đời học sinh an nhàn chẳng lẽ không sung sướng sao. Học, chơi với bạn bè, sau đó về nhà làm bài tập rồi đi ngủ... một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chẳng cần bận tâm đến chuyện tình cảm.

Vì vậy, để cho nhanh gọn, cậu cầm đồ ăn của mình ra để tỏ tình. Với cái danh tiếng cùng vẻ đẹp của cô ấy, chắc chắn cậu sẽ bị từ chối một cách thảm hại. Khi đó, cậu sẽ chẳng thèm có ai để ý nữa, thế là một cuộc sống như bình thường lại quay trở về ban đầu.

Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy Linh Nhi đang ở xa xa, ánh mắt cậu có chút mê li. Cô ấy đúng thật như lời nói, quá đẹp, đẹp tới nỗi mà cậu còn tưởng rằng đây là tiên giáng thế. Thậm chí, cô ấy có nguyên một dàn fan girl hùng hậu bảo kê đằng sau. Rất nhiều nam sinh ở xung quanh nhìn cô ấy chằm chằm với vẻ mặt khao khát nhưng không một ai dám đến gần.

Trong đầu cậu lúc này đang muốn chửi chết mẹ cái lũ bạn đáng ghét kia, nhìn dáng vẻ của cậu với cô gái đó thì có khác gì người của hai thế giới không? Thậm chí, nhìn chiếc vòng cổ lấp lánh kim cương đó, cậu suy đoán rằng cô ấy chính là một đại tiểu thư nhà giàu nào đó, chứ học sinh bình thường đâu có thể mang cho mình những bộ đồ đắt tiền như vậy được.

Mà thôi! Dù sao thì mặt cậu cũng dày, bị từ chối một lần cũng không sao cả. Lâm Thần bước từ từ về phía của Linh Nhi trước sự chứng kiến của rất nhiều người.

Lúc này, Linh Nhi đang suy nghĩ một điều gì đó. Có vẻ như cô chẳng thèm để ý tới những người xung quanh đang hô hào tên của cô. Cuộc sống học sinh thật là nhàm chán, chẳng có chút thú vị nào.

Ban đầu, cô cứ tưởng rằng vào trong môi trường cộng đồng như này thì sẽ có nhiều điều thú vị. Tuy nhiên, sau tất cả, cô chẳng thể tìm ra bất cứ thứ gì khiến cho cô hứng thú... Mọi người đều coi cô giống như một nữ thần, tôn sùng cô như một vĩ nhân khiến cho cô vô cùng chán ghét.

Nhất là mấy nam sinh, lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của cô bằng mấy trò lố bịch... Thật sự đúng là chán ghét... Chẳng những không làm cô chú ý mà nó lại càng khiến cho tăng độ ác cảm đối với nam sinh.

Đúng lúc này, tất cả học sinh đều chú ý tới hướng Lâm Thần đang đến gần. Dáng vẻ giống như chuẩn bị nói một điều gì đó với Linh Nhi...

Không nói thì ai cũng đoán được ý đồ của cậu ta. Tỏ tinh! Chính là nó! Sở dĩ người ta nghĩ như vậy là bởi vì chuyện này xảy ra quá thường xuyên. Tuy nhiên, thông thường thì kết quả dành cho những nam sinh đó chỉ là sự thơ ơ đến vô cảm của cô ấy. Nó cũng chính là bằng chứng cho biệt dành của Linh Nhi – Mỹ nữ băng giá.

Linh Nhi đột nhiên chú ý đến nam sinh sắp đến gần. Vẻ mặt lạnh lùng chờ xem anh ta muốn làm gì... Mà cô nhớ rằng mình đã từ chối rất nhiều tên rồi, tại sao vẫn có mấy người khác không biết rút kinh nghiệm nhỉ... Hay là tất cả lũ con trai đều bị thiểu năng chăng?

Đứng trước sự chú ý của tất cả mọi người, Lâm Thần không hề tỏ ra nao núng hay sợ sệt nào. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nhi.

Ánh mắt chạm nhau, Linh Nhi đột nhiên sững sờ. Một cảm giác vô cùng quái lạ xuất hiện, nhịp tim cô tăng nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Đây...đây là cảm giác gì? Tại sao...tại sao mình lại có một cảm giác này...” Linh Nhi trong lòng đang tự hỏi chính mình. Tuy nhìn cậu ta có chút “tầm thường” so với các nam sinh khác nhưng cái cảm giác này khiến cho cô...khiến cô trở nên “hứng thú” với cậu ta.

Lâm Thần lúc này cúi đầu xuống, hai tay dâng bữa ăn sáng của mình hướng về Linh Nhi cùng giọng nói vô cùng dứt khoát:

“ Thưa...thưa bạn học Linh Nhi... Tôi...tôi thích bạn...thích bạn từ lâu rồi! Mong...mọng bạn có thể chấp nhận một con người TẦM THƯỜNG như mình! Vậy nên, cậu hãy làm bạn gái mình nhé!”

Lời nói ngắt ngứ không dứt khoát khiến cho mấy đứa bạn đang dòm ngó đằng xa phải ôm cái đầu của mình cùng với vẻ mặt khó chịu.

Không chỉ đám bạn đó, mà tất cả học sinh xung quanh đều ngỡ ngàng trước màn tỏ tình đó. Đây là tỏ tình sao??? Tỏ tình kiểu gì mà lại dâng cái bánh mỳ cùng lon nước ép tầm thường đó. Ít nhất, muốn tỏ tình thì cũng phải chuẩn bị cho mình một bó hoa đẹp chứ. Làm điều này đang khác gì sỉ nhục nữ thần đâu.

Hơn thế nữa, cái lời nói ngắt ngứ kia là thế nào? Cậu ta không biết nói hẳn hoi thì đừng có mặt dày như vậy chứ... Vô số lời bàn tán nghị luận vang lên nhưng chỉ xoay quanh việc Lâm Thần làm. Cũng phải thôi, Lâm Thần làm như này chẳng khác nào đang trêu đùa nữ thần trong lòng bọn họ cả.

Ăn một đống gạch đá cùng lời chỉ trích nhưng lúc này, Lâm Thần đâu có quan tâm. Cậu còn mong Linh Nhi từ chối cậu ngay tức khắc. Thực sự, cái cảm giác ngay khi chạm mắt làm cho cậu sợ hãi. Đúng vậy, là cảm giác sợ hãi, cậu chưa bao giờ từng gặp ai mà cho cậu một cảm giác đáng sợ như vậy cả. Điều này chứng tỏ rằng cô ấy là một người vô cùng nguy hiểm.

Thậm chí, cậu có cảm giác cô ấy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, chỉ cần cô ấy từ chối, tất cả mọi chuyện đó cậu cũng chẳng quan tâm. Sau đó, cậu có thể sống một cuộc sống học sinh bình thường rồi.

Vậy nên, khi chờ lời nói của cô ấy, tâm trạng của cậu rất vui. Cậu tin chắc rằng cô ấy sẽ từ chối thảm hại, thậm chí là đi qua cậu. Còn mấy cái lời bán tán kia rất nhanh sẽ bị quên lãng thôi, bởi vì người giống cậu không có một trăm thì có chín mươi... chẳng có ai sẽ nhớ cả.

Linh Nhi nhìn chiếc bánh mỳ cùng lon nước ép kia. Ánh mắt cô có chút nhíu lại, miệng cô đột nhiên nở một nụ cười hình trăng non vô cùng quyến rũ...

Cảm thấy mọi người bàn tán ồn ào, cô ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau khi im lặng, cô lúc này mới nhìn Lâm Thần với vẻ mặt nhã nhặn cùng lời nói ngọt ngào:

“ Cậu chắc chắn chứ!”

Lâm Thần nghe vậy, cậu trong lòng chỉ muốn nói “ Nhanh nhanh từ chối tôi đi”. Thực sự cô ấy rảnh đến mức để ý một tên như mình sao. Tuy nhiên, cái ý nghĩ này rất buồn cười, làm gì có chuyện như thế được.

Cậu vẫn cúi đầu xuống để không lộ mặt của mình, sau đó, cậu mới đáp:

“ Đúng ròi, mình chắc chắn!”

“ Được, mình đồng ý!”

Lâm Thần thấy Linh Nhi đáp, cậu cứ tưởng mình bị từ chối. Vậy nên cậu mới đáp lại:

“ Ha... rất xin lỗi cậu vì đã làm phiền...”

“ Nhưng mình đồng ý rồi mà!”

Lời nói của Linh Nhi cộng thêm hành động nhận lấy chiếc bánh mì cùng lon nước ngọt đó. Ngay sau đó, cô cắn một miếng bánh, đôi môi vẫn còn dính vụn bánh mỳ nở một nụ cười nói:

“ Cảm ơn anh, chiếc bánh này rất ngon!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện