Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Ống khói lò sưởi âm tường bị hỏng, sửa nửa ngày mới sửa xong, lại tốn thời gian nửa ngày mới xua tan cái mùi gay mũi trong nhà, Ban Đại Đồng quấn cái chăn ngồi trên sô pha xem ti vi, xung quanh đặt bốn năm cái máy sưởi điện, đều mở mức cao nhất.
“Con mẹ nó, tôi sớm đã nói công ty địa ốc này không ổn, mẹ nó quả nhiên không ổn mà,” Ban Đại Đồng rất khó chịu chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở một tiết mục tương đối quen thuộc, “Từ Bắc đi An Hà rồi.”
“Ừm.” Lâm Duệ đang chỉnh móng tay, cúi đầu đáp một tiếng, biểu cảm trên mặt nhìn không rõ, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Tại sao hắn đột nhiên lại đến An Hà?” Ban Đại Đồng vươn tay ôm vai Lâm Duệ, véo véo vành tai y.
“Bởi vì đó là địa bàn của Thẩm Đồ.” Lâm Duệ tiếp tục chỉnh móng tay.
Ban Đại Đồng nghiêng mắt nhìn Lâm Duệ, gã không biết Thẩm Đồ là ai, có điều gã không định truy hỏi, vài phương diện nào đấy gã rất kiên nhẫn, hoặc là nói, gã đối với rất nhiều chuyện cũng không có hứng thú.
“Tôi đi gọi điện,” Lâm Duệ đứng dậy, ném dao cắt móng lên bàn trà, “Anh không ngủ một lát sao, quầng thâm nổi lên rồi.”
Mấy ngày nay Ban Đại Đồng không sao ngủ được, từ sau khi nhìn thấy sói tuyết cắn chết Tosa, chuyện sói tuyết bị cướp đi khiến gã cồn cào ruột gan, ban đêm nằm ngủ cũng tiếc nuối thở dài, bản thân gã cũng cảm thấy mình bị ma ám rồi.
“Lát nữa đi, em gọi điện xong chơi với tôi,” Ban Đại Đồng cuộn chăn đi lên phòng ngủ lầu hai, đi được hai bước lại ngừng lại, nhìn Lâm Duệ, “Đột nhiên tôi cảm thấy quỷ ngao của Trình Lão Lục hoàn toàn không xứng tầm, em bảo, còn có đối thủ mạnh hơn không?”
Lâm Duệ cầm điện thoại cúi đầu quay số, nghe thấy lời này động tác ngón tay dừng lại, đối thủ mạnh hơn? Có, đương nhiên có.”
“Sẽ có.”
Lâm Duệ quay số xong đứng tựa vào cửa sổ, nghĩ đến lời Thẩm Đồ nói hôm đó, lâu rồi không gặp. Quả thực là rất lâu rồi không gặp, dáng vẻ của Thẩm Đồ không thay đổi gì cả, nhưng bất kể là hành động hay tốc độ phản ứng đều đã không còn như năm đó nữa.
“Chuyện gì.” trong ống nghe truyền đến tiếng một người đàn ông.
Lâm Duệ thu lại dòng suy nghĩ: “Thẩm Đồ sắp xếp con sói kia ở An Hà.”
“Trên đường sao không cản lại.” giọng trong điện thoại nghe có vẽ lạnh lẽo như người máy.
“Có người theo đuôi, không có cơ hội.”
“Lại có thể để Thẩm Đồ cướp được sói từ trên tay anh,” người bên kia cười lạnh một tiếng, “Có phải anh nên kiểm điểm lại không.”
“Ừm… không sai…”
Từ Bắc dẫn Giang Việt đi làm quen nhà, hắn vẫn coi như vừa ý Giang Việt.
Giang Việt rất cởi mở, không xa cách, nói rất nhiều nhưng không khiến người ta thấy phiền, hơn nữa trông cũng ưa nhìn.
Lúc nhỏ Từ Bắc cứ nghe mẹ nhắc mãi, nói có biết tại sao người ta đều khen anh em tụi bây trông dễ thương không, bởi vì trước đây lúc tìm bảo mẫu cho tụi bây chuyên môn chọn những người ưa nhìn, trẻ con ở lâu với người như thế nào, tướng mạo cũng sẽ giống người ta.
Tuy Lang Cửu không phải trẻ con, nhưng vẫn thuộc giai đoạn không ngừng phát triển, Từ Bắc không muốn sau này cậu quá lệch lạc.
“Trường hợp con tôi… em tôi tương đối đặc biệt,” Từ Bắc đang nghĩ làm sao có thể miêu tả lại trường hợp của Lang Cửu cho Giang Việt hiểu, lại không đến mức khiến Giang Việt cảm thấy nghi ngờ Lang Cửu là đứa thiểu năng trí tuệ, “Nó rất thông minh, lời cậu từng nói với nó, việc cậu từng dạy nó làm nó chắc chắn nhớ được, nhưng mà…”
“Nhưng cậu ấy vẫn không biết gì hết?” Giang Việt nhìn hắn hơi nghi ngại.
Từ Bắc xoa xoa đầu mày, chuyện có vẻ đúng là như vậy, nhưng như vậy nghe qua thì người thiểu năng không phải Lang Cửu, mà là bản thân hắn.
“Tóm lại, thứ cậu cần dạy rất đơn giản, nói chuyện, nhận mặt chữ là được, những thứ các bạn nhỏ học ở nhà trẻ…” Từ Bắc thở dài, “Thực ra tôi nên đến chỗ giáo dục sớm tìm thầy cậu nói có đúng không?”
“Hàng mua rồi miễn trả lại, lại nói chỗ chúng tôi không có thầy giáo dục sớm,” Giang Việt bật cười, “Tôi gặp cậu ấy trước đã.”
Lúc Từ Bắc mở cửa rất cẩn thận, sau khi mở thò đầu vào nhìn quét một lượt trước, xác định ngồi trên sô pha chán chường nghịch remote là Lang Cửu đã biến thành người hơn nữa đã mặc quần áo rồi, mới mở cửa ra hoàn toàn, để Giang Việt vào nhà.
“Đây là em tôi, Lang Cửu,” Từ Bắc đi đến đá Lang Cửu một cái, “Đứng dậy, đây là thầy giáo của em, Giang Việt, nói chào thầy đi.”
Lang Cửu hơi không hiểu lắm việc mình đột nhiên từ con trai biến thành em trai, nhưng vẫn đứng dậy rất ngoan ngoãn nói một tiếng chào thầy với người đứng ngoài cửa.
Thuận tiện nhận biết thử mùi trên người người này, cũng được, không khiến người ta ghét.
Lúc Giang Việt nhìn thấy Lang Cửu ngây ra giây lát.
Dựa theo giới thiệu của Từ Bắc dọc đường, Lang Cửu trong tưởng tượng của cậu ta nên có hơi ngượng ngùng, có hơi gầy yếu, có hơi nhợt nhạt, có hơi… tóm lại bất kể thế nào, cũng không nên là như vậy.
“Gọi tôi Giang Việt là được.” cậu ta cười cười với Lang Cửu cao hơn mình nửa cái đầu, còn nói mời thầy giáo dục sớm? “Giang Việt.” Lang Cửu cũng không khách sáo, lập tức sửa lời.
Từ Bắc sai Lang Cửu rót cốc nước cho Giang Việt, xem ra Lang Cửu cũng coi như có thể tiếp nhận được người thầy này. Hắn nhìn nhìn thời gian, gọi Lang Cửu vào phòng ngủ, khép cửa lại nhỏ giọng hỏi: “Thầy này được không?”
“Ừm.” Lang Cửu gật gật đầu.
“Lúc sáng bố nói với mày rồi, có những chuyện không được cho thầy biết, nhớ cả chứ?”
“Nhớ.” Lang Cửu tiếp tục gật đầu.
“Vậy thì được, mày đi trò chuyện với thầy, bố ra siêu thị mua ít thức ăn nóng,” Từ Bắc mở cửa đi ra phòng khách, cười cười với Giang Việt, “Đến giờ cơm rồi, ở đây ăn cơm trưa nhé?”
“Được.” Giang Việt cũng không khước từ, sảng khoái đồng ý.
“Tôi đi.” Lang Cửu theo sau Từ Bắc nói một câu.
“Không cần, anh đi là được, em nói chuyện với thầy đi.” Từ Bắc cầm lấy áo khoác.
“Tôi biết!” Lang Cửu có hơi cuống, tóm lấy cái áo trên tay Từ Bắc, cậu cứ canh cánh trong lòng chuyện hôm qua đi siêu thị mua đồ, luôn muốn tìm cơ hội đi lần nữa, chứng minh mình có thể đảm đương công việc mua sắm này.
“Biết em biết rồi, không nói em không biết.” Từ Bắc kéo áo hai cái, Lang Cửu nắm không buông.
“Tay!” Lang Cửu kiên trì, Từ Bắc chỉ có một tay có thể cầm đồ, hơn nữa cậu biết Từ Bắc sợ lạnh, bình thường không có việc gì thì không chịu ra ngoài, “Lạnh!”
“Cái con mẹ nó anh bảo mày ở nhà nói chuyện với thầy thì mày ngoan ngoãn cho lão tử,” Từ Bắc vốn muốn giả vờ làm người lịch sự trước mặt Giang Việt, nhưng bị Lang Cửu chọc cho có phần cáu tiết, mắng xong mới nghĩ đến mình mất kiềm chế, vội vàng nén giọng, “Năm phút nữa anh về, tay không sao đâu, em muốn mua đồ còn nhiều cơ hội, sau này đều để em mua, em sợ không mua tới chết được à.”
Từ Bắc ra ngoài rồi, Giang Việt nhìn Lang Cửu có phần ỉu xìu ngồi bên cạnh mình, coi như hiểu tại sao Từ Bắc phải tìm một người đến dạy Lang Cửu những thứ cơ bản này.
Cậu bé này nói chuyện rất hao hơi, một chữ hai chữ búng ra ngoài, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, Giang Việt bên cạnh nghe mà sốt ruột chỉ muốn đi tới xách miệng cậu.
“Cậu biết viết tên mình không?” Giang Việt lấy một quyển sổ nhỏ và một cây bút trong áo.
“Không biết.” Lang Cửu có hơi lơ đễnh, cậu vẫn đang cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân xa dần của Từ Bắc.
“Tôi dạy cậu nhé, tên của cậu rất đơn giản,” Giang Việt viết ra tên Lang Cửu trên sổ tay, đưa quyển sổ và bút đến trước mắt cậu, “Viết thử xem?”
Lang Cửu không có hứng thú gì với viết tên, nhưng Giang Việt nói chuyện rất ôn hòa, trên mặt trước sau đều treo nụ cười, lại thêm Từ Bắc đã nói, phải nghe lời thầy giáo, cậu chỉ đành nhận lấy sổ và bút.
Ý của Giang Việt là muốn để Lang Cửu đồ lại theo chữ mình viết là được, nhưng đợi một hồi, cậu ta phát hiện có điều không ổn.
Lang Cửu không biết cầm bút.
“Cậu… biết viết chữ khác không?” Giang Việt hỏi cậu.
Bệ Nhã nói cậu bé này từ Mauritius về, tiếng Trung chỉ có thể nghe, nói và viết đều không được, nhưng tình trạng trước mắt rõ ràng là cậu bé này căn bản cả bút cũng chưa từng động đến, đừng nói Mauritius, cho dù là từ hành tinh Pandora về cũng không đến như thế.
“Không biết.” Lang Cửu thành thực đáp, cầm bút nhìn tới nhìn lui.
“Cậu chưa từng đi học sao?”
“Đi học?”
“Chết ngất, đi học cũng không biết?” Giang Việt lúc này hoang mang triệt để, tựa vào sô pha nửa ngày cũng nghĩ không thông cuộc đối thoại này nên tiếp tục như thế nào, “Trước đây cậu ở Mauritius chưa từng đến trường sao?”
“Mau?”
“… không phải Mau… bỏ đi,” Giang Việt có hơi dở khóc dở cười, cầm lấy bút từ trên tay Lang Cửu, “Bút này, phải cầm thế này, xem tôi cầm thế nào nè, hiểu không?”
“Ừm.” Lang Cửu nhận lấy bút, lần này tư thế rất chính xác.
Giang Việt chỉ chỉ chữ trên quyển sổ: “Viết theo cái này một lần, Lang, Cửu, đây là tên cậu.”
Lang Cửu cúi đầu nhìn nhìn, cầm bút có hơi cứng nhắt, nhưng viết rất nhanh, viết xong giơ sổ đến trước mặt Giang Việt: “Xong rồi.”
“Ôi… trời… ơi.” Giang Việt nhìn chữ trên quyển sổ, mắt đều trợn trừng, cậu ta có hơi khó tin, một người đến bút cũng không biết cầm, lại có thể mô phỏng ra nét chữ căn bản không hề khác với mình!
Cậu ta cầm lấy quyển sổ đặt lên bàn: “Viết lại lần nữa tôi xem xem?”
Lang Cửu nghe lời khom lưng bắt đầu viết, cậu cảm thấy trò viết chữ này cũng vui lắm, hơn nữa viết theo cũng không khó.
Viết xong lần thứ hai, vẫn không sai lệch gì với nét bút của Giang Việt.
Giang Việt có hơi không nói nên lời, ngẩng ra hồi lâu mới từ từ mở miệng: “Bạn học này, hoặc là cậu đang đùa tôi, hoặc cậu chính là thiên tài.”
“Thiên tài.” Lang Cửu nghe không hiểu Giang Việt nói gì, lại tiếp tục viết tên mình mấy lần, mỗi lần đều giống hệt chữ Giang Việt viết.
“Nào, viết thêm mấy chữ tôi xem xem,” Giang Việt nằm bò ra bàn, cậu ta rất có hứng thú với năng lực viết chữ như máy photo của Lang Cửu, “Tôi dạy cậu viết tên anh cậu, Từ Bắc.”
“Anh tôi?”
“Ừ, Từ Bắc không phải anh cậu sao?” Giang Việt bắt đầu viết tên Từ Bắc lên sổ tay.
“Bố tôi.” Lang Cửu rất nghiêm túc trả lời.
“Cái gì?” bút trong tay Giang Việt trực tiếp rạch nát ba tờ giấy, ngẩng đầu lên mắt cũng không biết nên trừng cỡ nào cho vừa, “Cậu nói gì? Từ Bắc là gì của cậu?”
“Bố tôi.” Lang Cửu không biết vì sao Giang Việt kinh ngạc như vậy, có hơi mờ mịt.
“Anh cậu là bố cậu?” Giang Việt chậm rãi chống người lên bàn, cậu ta không biết lỗ tai mình có vấn đề hay là Lang Cửu có tật diễn đạt, “Hai người rốt cuộc là quan hệ gì…”
Quan hệ? Lang Cửu nhớ tới Từ Bắc đã nói, nếu thầy hỏi hai chúng ta có quan hệ gì, thì nói là anh em, không được nói gì khác.
Vì vậy cậu rất nghiêm túc trả lời: “Anh em.”
“A…” Giang Việt ấn thái dương ngã ra sô pha, vậy là đâu với đâu đây, rối tinh rối mù, cậu ta thở dài, “Bỏ đi bỏ đi, không nói cái này nữa, chuyện này không liên quan đến tôi… viết thử tên bố cậu… không, anh cậu… Từ Bắc đi, lát nữa anh ấy về viết cho anh ấy xem, anh ấy sẽ vui lắm.”
Lời này Lang Cửu nghe hiểu, viết đẹp Từ Bắc sẽ vui.
Cậu rất nghiêm túc bắt đầu cúi đầu viết tên Từ Bắc lên sổ tay, một hơi viết mười mấy lần, sau đó giơ lên với Giang Việt đang nằm trên sô pha sắp xếp lại suy nghĩ: “Xong rồi.”
Lúc Từ Bắc xách một túi thức ăn nấu sẵn quay về, Lang Cửu đã viết đầy mấy trang trên quyển sổ ba cái tên bao gồm cả Giang Việt, vừa thấy hắn vào cửa, lập tức đưa quyển sổ đến trước mặt hắn: “Viết tên rồi.”
Từ Bắc nhìn thấy mấy trang tên nét chữ thanh tú, có hơi không phản ứng lại được, ngoái đầu nhìn Giang Việt: “Chữ nào là nó viết?”
“Chữ đầu tiên mỗi trang là tôi viết, còn lại đều là cậu ấy viết.” Giang Việt bước tới chỉ chỉ vào quyển sổ.
Từ Bắc cầm lấy quyển sổ nghiên cứu nửa ngày, giao đồ ăn đang xách cho Lang Cửu, lại nhìn Giang Việt: “Sao tôi cảm thấy đều là cậu viết?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy,” Giang Việt cầm lấy quyển sổ, “Ông chủ, tôi muốn nói chuyện riêng với chú một lát.”
Lúc Từ Bắc dẫn Giang Việt vào phòng ngủ đóng cửa lại rất muốn nói, thực ra như vậy chẳng ích gì, nếu nó muốn nghe, cậu có chạy xuống lầu, nó cũng có thể nghe thấy, nhưng lời này không thể nói, cho nên hắn chỉ đành làm ra bộ dạng “bây giờ rất an toàn” nhìn Giang Việt: “Chuyện gì?”
“Đầu tiên chú hai à, chú lừa đảo.” Giang Việt nhỏ tiếng nói một câu, giọng điệu vẫn rất ôn hòa, chỉ là lời nói ra lại dọa Từ Bắc giật mình, lẽ nào Lang Cửu lỡ lời rồi? Nhưng bằng lượng từ vựng nửa chữ đó của cậu, không đến nỗi chứ…
“Đừng gọi tôi là chú hai.” Từ Bắc đánh trống lảng, trong lòng tính toán nếu thật sự bị Giang Việt phát hiện cái gì, thì nên chém gió thế nào.
“Lang Cửu rốt cuộc là em chú hay con chú… cái này tôi mặc kệ…”
“Đợi đã! Cậu nói cái gì?” tóc Từ Bắc dựng đứng hết lên, tên ngốc Lang Cửu này quả nhiên không đáng tin!
“Cái này tôi không quan tâm,” Giang Việt nhíu nhíu mày, “Ý tôi nói, cậu bé này đúng là từ Mauritius về à? Thật sự chỉ là không biết viết tiếng Trung? Cậu ấy rõ ràng đến bút cũng không biết cầm, chú không cho cậu ấy đi học ư?”
Chuỗi nghi vấn này của Giang Việt khiến Từ Bắc mồ hôi cũng sắp túa ra, quay đầu lại cảm thấy máy sưởi trong phòng con mẹ nó mở hơi lố rồi: “Chuyện này…”
“Nhưng chữ cậu ấy viết chú cũng nhìn thấy rồi, đây không giống người chưa từng viết chữ, cậu ấy có thể chép chữ của tôi đến mức chính tôi cũng không phân biệt được…”
Năng lực sao chép của Lang Cửu rất mạnh, điều này Từ Bắc đã biết lúc Lang Cửu thay thuốc cho hắn, lần đầu tiên cậu thay thuốc đã làm rất thuần thục, hoàn toàn là động tác mô phỏng Thẩm Đồ, nhưng chuyện này hắn không cách nào giải thích với Giang Việt.
Chủ yếu là hắn không ngờ Lang Cửu còn có thể viết chữ với hiệu quả như vậy…
“Tôi nói thật với cậu vậy,” Từ Bắc cắn răng, con mẹ nó, chuyện này cần phải có lý do hợp lý bưng bít mới được, hắn rất đau xót nhìn Giang Việt. “Thực ra em tôi nó… nó bị mất trí nhớ.”
Danh sách chương