Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Đồ Lang Cửu mua về không có vấn đề gì, chỉ là bộ bàn chải đánh răng tình nhân kia một cái xanh một cái hồng, Lang Cửu cảm thấy màu hồng dễ thương hơn, cho nên kiên trì muốn Từ Bắc dùng, Từ Bắc phản đối vô hiệu, chỉ đành phục tùng.
Hắn thực bất đắc dĩ cầm lấy cái bàn chải đánh răng kiều diễm ướt át này, qua gương nhìn Lang Cửu mặc quần ngủ cởi trần đứng tựa vào cửa phòng tắm: “Bố đánh răng mày cũng muốn tham quan sao, không phải mày đã biết cách chải thế nào rồi à.”
“Tắm.” Lang Cửu không có ý định rời đi.
“Bố tắm xong tới mày tắm, gấp cái gì.” Từ Bắc cúi đầu bắt đầu đánh răng.
“Bố tắm.”
Từ Bắc nhìn vào gương ngẩng ra, suýt nữa nuốt hết bọt kem: “Bố tắm mắc mớ gì mày?”
“Giúp bố.” Lang Cửu rất nghiêm túc, cậu vẫn chưa biết cách làm sao nói đùa, mỗi câu nói ra đều nghiêm túc, thoạt nhìn thẳng thắn thành thực.
Từ Bắc rửa sạch bọt kem trong miệng, cắm bàn chải vào ly, xoay người lại nhìn Lang Cửu rất nghiêm túc: “Cục cưng à, chuyện tắm rửa bố có thể tự lo, mày tắm cho thân mày là được.”
“Tay,” Lang Cửu nhíu mày giải thích, tiếc rằng từ vựng có hạn nhất thời biểu đạt không rõ, có vẻ rất luống cuống, “Nước!”
“Biết rồi biết rồi…” Từ Bắc đẩy Lang Cửu ra ngoài cửa, “Thẩm Đồ nói với mày chứ gì, không được gặp nước, không sao bố có thể để tay không chạm nước, chút kỹ thuật này vẫn có.”
“Không.” Lang Cửu đứng tại chỗ không động đậy, giống như mọc rễ trên đất.
Từ Bắc đẩy mấy lần phát hiện sự thật này, rất căm uất đá Lang Cửu một cước: “Đệt, được! Để mày để mày, hôm nay tắm không thoải mái lão tử không khách khí với mày đâu!”
Thực ra nếu Từ Bắc không có Lang Cửu giúp đỡ, vẫn đúng là tắm không ra tắm, ngay như cởi quần áo hắn đã làm không xong, cánh tay cũng không có sức, không nhấc lên được. Lang Cửu rất cẩn thận nâng tay hắn cởi áo ra, sau đó thò tay đến lưng quần hắn.
“Đợi…” Từ Bắc vội vàng ngăn lại.
Không đợi hắn nói hết câu, Lang Cửu đã rất mau lẹ cởi nút, kéo khóa quần tụt xuống. Từ Bắc cảm thấy mặt mình cũng sắp rúm lại, xấu hổ vô cùng, lúc đầu định kẹp lấy quần không cho Lang Cửu kéo xuống, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy động tác này có hơi ngớ ngẩn, vì vậy chỉ đành dựa vào tường: “Đừng động vào quần lót.”
“Được.” Lang Cửu có hơi không hiểu vì sao phải mặc quần lót tắm rửa, nhưng nghĩ lại hình như không ảnh hưởng, vậy thế không tiếp tục cởi quần lót Từ Bắc, mở khóa màu đỏ vòi nước nóng, cái này lại giống hệt trước đây, cậu có thể nhận rõ.
Từ Bắc mặt quay vào tường lưng quay vào Lang Cửu, Lang Cửu nâng tay phải hắn gác lên tường. Từ Bắc nhắm mắt lại để nước từ trên đầu xối xuống, dòng nước ấm áp lướt qua trên người, hai ngày rồi chưa tắm, lúc này cảm giác rất thoải mái.
Chuyện giúp người khác tắm rửa, Lang Cửu không có kinh nghiệm, chỉ là dùng tay xoa tới xoa lui loạn xạ trên lưng Từ Bắc, động tác rất nhẹ, giống như sợ làm đau hắn. Từ Bắc chống tường một hồi lâu, thở dài, quay đầu lại nhìn Lang Cửu: “Mày gọi đây là tắm cho người ta sao, thuần túy là giở trò đồi bại, đây là mày đang sờ lão tử hay đang tắm?”
“Sờ.” Lang Cửu lại không ngại ngùng gì, tiếp tục xoa mấy cái trên lưng hắn, lại vòng tay đến trước ngực hắn.
“Dừng!” Từ Bắc hất tay cậu ra, “Thoa xà phòng chứ…”
Động tác của Lang Cửu từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, phối hợp với dòng nước nhẹ nhàng mơn trớn trên người Từ Bắc, lúc đầu Từ Bắc vẫn rất hưởng thụ, dần dần lại có hơi chịu đựng.
Cơ thể có lúc sẽ tách biệt với đầu óc, đối với một cơ thể đã rất lâu không được phóng thích thoải mái lần nào, hơn nữa mỗi lần có ý định phóng thích dục vọng đều bị cắt ngang mà nói, lòng bàn tay Lang Cửu mang theo chút nóng bỏng, lơ đễnh vuốt ve trên người hắn…
Con mẹ nó đúng là khiêu khích lồ lộ! Từ Bắc có phản ứng rồi.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mình một cái, trở tay đẩy đẩy Lang Cửu: “Được rồi, mày ra ngoài đi, lát nữa xong việc gọi mày.”
Lang Cửu không động đậy, tay vịn lên tay hắn, cậu nhạy cảm chú ý đến biến hóa rất nhỏ trên cơ thể Từ Bắc. Đương nhiên Từ Bắc cũng biết chuyện này chắc chắn sẽ bị cậu phát giác, cho nên cho nên cực kỳ thống khổ: “Mày hiểu mà.”
“Tôi giúp bố.” tay Lang Cửu đột nhiên từ phía sau trượt lên trước, cơ thể dán sát vào.
“Ông nội mày…” Từ Bắc căng cứng lưng, kích thích này quá lớn, hắn muốn tránh ra phía trước, nhưng trước mặt là tường, hắn chỉ đành dùng đầu thúc vào tường, giọng cũng hơi khàn, “Bố mày lành nghề lắm, không cần đứa tập sự như mày giúp đỡ.”
“Tôi biết.” Lang Cửu cũng không đợi hắn nói tiếp, ngón tay đã lướt qua bụng dưới hắn, dứt khoát nắm lên.
Từ Bắc liền tóm lấy cổ tay cậu, muốn nói gì đó, lại muốn đẩy tay cậu ra, nhưng loại kích thích mãnh liệt hoàn toàn khác tự mình sóc lọ này khiến hắn cuối cùng chỉ là cầm tay Lang Cửu, nắm rất mạnh.
Trên tay Lang Cửu vẫn mang bọt xà phòng, loại xúc cảm trơn trợt này khiến Từ Bắc có phần không thể kiềm chế, hơn nữa hắn phát hiện năng lực học tập của Lang Cửu quả thực kinh người, lần trước chỉ làm giúp cậu có một lần, cậu gần như đã có thể biết chính xác những chỗ nào nhạy cảm nhất, cũng biết động tác như thế nào có thể càng kích thích những bộ phận đó.
“… Đệt,” Từ Bắc nhắm mắt lại, trong đầu không kiềm được hiện ra đôi môi hơi hé cùng ánh mắt mơ màng quyến rũ lúc Lang Cửu nằm trên giường ngày hôm đó, bất kể hắn tưởng tượng đến đôi chân dài và bộ ngực đầy đặn của các người đẹp thế nào, cuối cùng đều sẽ quay về trên người Lang Cửu, hắn thậm chí có thể hồi tưởng lại tiếng rên rỉ mơ hồ cậu phát ra ngày hôm đó.
Gặp ma rồi, Từ Bắc nghĩ, con mẹ nó đúng là gặp ma rồi.
Khoái cảm được người khác xóc giúp mình vượt xa tự làm tự hưởng, thêm nữa rất lâu rồi chưa từng có kích thích như vậy, Từ Bắc không chịu được bao lâu đã phát tiết ra ngoài. Tay hắn chống tường, gối lên cánh tay mình, chầm chậm bình tĩnh lại rồi liền phát hiện Lang Cửu vẫn dán sát sau lưng hắn ôm eo hắn, sau lưng có thứ gì đó cưng cứng thúc vào hắn.
“Mày…” Từ Bắc không biết nên nói gì mới được, hơi thở nóng rực của Lang Cửu từng đợt phả lên cổ hắn.
“Để tự tôi.” Lang Cửu nhỏ giọng nói một câu.
Từ Bắc nằm lên giường, toàn thân đều hơi nhũng ra, nghe tiếng Lang Cửu xối nước trong phòng tắm, lòng hơi có chút tư vị nói không nên lời, luôn cảm thấy cứ tiếp tục thế này không ổn lắm.
Lang Cửu chưa từng tiếp xúc với con gái, từ lúc nó uống sữa đã luôn ở cùng với mình, trừ mỗi ngày phải chạy trối chết, căn bản không có cơ hội ở cùng con gái… Từ Bắc đưa ra một kết luận, không thế tiếp tục như vậy – phải đi kiếm ít phim heo cho cậu học hỏi thử!
Lúc Lang Cửu ra khỏi phòng tắm trần truồng như thường lệ, Từ Bắc cũng lười lặp lại vấn đề mặc quần áo, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, Lang Cửu đứng bên giường một hồi, Từ Bắc đang do dự nên để cậu lên giường hay yêu cầu cậu biến trở lại thành sói hẵng lên giường, hoặc là trực tiếp bảo cậu ra sô pha ngủ, có điều cái sô pha đó có hơi đơn giản quá mức, lại còn nhỏ, Lang Cửu ngủ trên đó phỏng chừng hai đầu cũng không đủ dài.
Từ Bắc đang rối rắm, Lang Cửu lại chộp lấy gối đầu dứt khoát ném lên sô pha, nằm xuống, quả nhiên, chân cũng có thể thòng xuống đất.
“Khó chịu không?” Từ Bắc nhìn cậu hỏi một câu, hắn không biết tại sao Lang Cửu đột nhiên lại ngủ trên sô pha.
“Không.” Lang Cửu đáp đơn giản, cong chân lên, lại gác lên lưng ghế sô pha, tư thế chỏng vó trông thật kiêu ngạo.
“Mày… hay là…” Từ Bắc định bảo hay là mày biến lại rồi lên giường ngủ là được, nhưng lại có chút không mở miệng được, khiến mình giống như càng thêm ghét Lang Cửu, thực ra hắn thật sự không hề ghét thằng bé này, mình vì cứu cậu cũng có thể cược cả mạng, chỉ là không quen thôi.
“Không.”
“Không cái con mẹ mày!” Từ Bắc nổi sùng, trở mình xoay vào tường, ưng ngủ đâu thì ngủ đó đi.
Nửa tiếng sau, Từ Bắc vẫn không ngủ được, hắn vẫn luôn không nhịn được dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của Lang Cửu, cái sô pha đó nếu ngủ một đêm thật, hôm sau không bị sái cổ thì cũng trẹo lưng, nhưng Lang Cửu bên đó không có một chút tiếng động nào, cậu căn bản không hề động đậy.
Từ Bắc hơi ngoái đầu lại nhìn, phát hiện cậu vẫn mở to mắt, đang lẳng lặng nhìn mình.
“Đệt mợ mày dọa ai thế!” Từ Bắc giật nảy mình, quay đầu lại mắng một câu, lại đợi một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa vỗ giường một cái, “Lên đây ngủ đi, có phải kiếp trước lão tử đốt nhà mày không thế!”
Lời vừa dứt, giường theo đó run lên một cái, Lang Cửu đã ôm gối vén chăn leo lên giường.
“Con mẹ nó có phải mày chỉ chờ có câu này không?” Từ Bắc hất cánh tay đanh định ôm eo hắn ra.
“Ừm.” Lang Cửu đáp rất thành thật.
“Đúng là nhẫn nại.”
“Ừm.”
“Đừng ngủ sát bố quá.”
“Ừm.”
“Ngày mai bố đi mời thầy cho mày.”
“Ừm.”
“Bỏ tay ra… đừng giả bộ ngủ!”
“Ừm.”
Từ Bắc đứng trước một hàng bảng hiệu ghi “gia sư”, trước đó hắn đã quan sát hơn nửa giờ, vẫn không hạ quyết tâm, hắn cảm thấy mình đến nhầm chỗ rồi, những bảng hiệu gì mà Làm văn Anh ngữ Vật lý Toán học này khiến hắn rất buồn bực.
Hắn chỉ muốn tìm một người dạy Lang Cửu nói chuyện, nhận mặt chữ gì đó thôi…
“Chú hai này, nhìn lâu lắm rồi, qua đây tâm sự nào.” một giọng nữ nghe có phần quen tai vang lên phía trước hắn.
Chú hai? Còn qua đây tâm sự? Nghe sao chướng tai thế.
Từ Bắc ngây ra một lúc, nhìn qua theo tiếng nói, một cô gái cười tủm tỉm ngồi sau một cái bàn, đang vẫy tay với hắn. Hắn nhìn trước sau trái phải quanh mình hai lượt, xác định lời của cô gái này là nói với mình, vì vậy có hơi đau lòng nói: “Cô gọi ai là chú hai?”
“Chú đấy, chú hai qua đây ngồi nào, đứng nửa ngày rồi.” cô gái tiếp tục cười, trên đầu đội một cái nón len, viền nón cắm cây bút.
Từ Bắc không đỡ nổi nụ cười này, vì vậy cho dù có hơi tức tối bất bình với cách xưng hô với mình, vẫn lết mông ngồi xuống cái ghế trước mặt cô gái. Hắn vẫn cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, giọng nghe cũng có mấy phần như từng quen biết, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, cũng bị người ta gọi là chú hai rồi, chênh lệch thế hệ rồi, khiến người ta hiểu lầm thì không tốt.
“Chú hai không quen em sao?” cô bé vẫn là vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.
Từ Bắc không ngờ lời này lại phát ra từ miệng cô, xem ra đúng là quen biết thật? Hắn đánh giá cô bé trước mắt, trong đầu kiểm lại một lượt những em gái từng có quan hệ với hắn, thật sự không tìm ra người trước mặt, hắn nhíu mày: “Kiếp trước có phải hai chúng ta từng có một đoạn chuyện xưa không thể nói không?”
“Ây dà, chú hai không đứng đắn gì cả,” cô bé vui vẻ, chậc một tiếng, tay phải duỗi tới, nhìn hắn rồi lại đổi sang tay trái, “Hàng xóm mà, em ở đối diện chú, em tên Bệ Nhã, hôm qua chú hai còn nói chào em mà, hôm nay đã lợi dụng rồi.”
Lúc này Từ Bắc mới nhớ ra em gái trước mắt chính là người hôm qua chạm mặt lúc về nhà, nhanh chóng vươn tay ra bắt tay cô một cái: “Cháu gái, ngại quá, chú mày không cố ý… chú tên Từ Bắc.”
Tay Bệ Nhã rất mềm, sờ lên cảm giác rất tuyệt, Từ Bắc cảm thán một câu trong lòng, quả nhiên vẫn là tay con gái sờ thích! Chỉ cần Lang Cửu sờ một lần, thì sẽ không cả ngày nghĩ bậy bạ với đàn ông nữa.
“Chú hai muốn mời gia sư à? Dạy mình hay dạy con nít,” Bệ Nhã tay chống má, “Chú hai cũng không giống người có con nhỏ.”
“Vậy sao, cũng đã là chú hai rồi…” Từ Bắc tương đối bực bội với xưng hô này, vậy mà Bệ Nhã vẫn cứ gọi đến là vui vẻ, “Tôi cảm thấy trình độ chỗ các người cao quá rồi, tôi cần một người có thể dạy tiểu học là được, chỉ cần nhận mặt chữ nói chuyện gì đó thôi.”
“Dạy như nhau thôi, anh hai,” Bệ Nhã tức thì sửa xưng hô, “Bọn em làm sư phạm, cao thấp ăn tất, anh hai muốn nam dạy hay nữ dạy? Đứa nhỏ bao lớn?”
“… không phải đứa nhỏ,” Từ Bắc bắt đầu nói liều, “Từ nước ngoài về, cơ bản không biết nói tiếng Trung, cũng không nhận được chữ nào, không biết cái gì hết…”
“Nước ngoài? Vậy phải tìm một người có cơ bản ngoại ngữ, nước nào.”
Từ Bắc do dự một lúc, phải rồi, nước nào? Nước nào cũng không được, Lang Cửu thì hiểu ngoại ngữ cái rắm gì… hắn húng hắng giọng: “Mauritius.”
“Hả?” Bệ Nhã tròn mắt, ngây người.
“Cái này kệ đi, nó có thể nghe hiểu tiếng Trung, chỉ là nói không lưu loát.”
“Ồ… thế thì dễ rồi, cần nam hay nữ?” Bệ Nhã không nghiên cứu thêm vấn đề Mauritius này nữa, tiếp tục hỏi.
“Nam.” Từ Bắc thật sự rất muốn nói cần nữ, phải xinh đẹp, vóc dáng phải tốt, nữ chưa có bạn trai, nhưng vừa nghĩ đến đây là tìm thầy cho Lang Cửu, mà tính Lang Cửu gặp con gái không hề có phong độ nào, vừa nhăn mặt vừa hắt xì, hắn chỉ đành nói cần nam, ít nhất có thể dạy cậu những thứ cơ bản trước.
“Nam?” Bệ Nhã dường như có hơi kinh ngạc, lặp lại một lần, “Cần nam sao?”
“Sao thế, các người không có nam à? Thằng bé ấy là nam, nam có thể giao lưu tốt hơn.”
“Có có có có, chỉ là bình thường đều muốn tìm nữ, có kiên nhẫn, chỗ chúng tôi nam cũng sắp ế rồi,” Bệ Nhã vỗ vỗ tay, quay đầu lại hô một tiếng với đám học sinh đang ngồi thành một vòng đánh bài sau lưng mình, “Giang Việt! Qua đây gặp ông chủ!”
Có người đáp một tiếng, một người nam quay lưng về phía bọn họ đứng dậy, trên tray vẫn cầm bài, lúc quay đầu lại suýt nữa chọc cười Từ Bắc, đệt!
Giang Việt vừa kéo tờ giấy đắp trên mặt đến mức sắp biến thành mặt nạ xuống, vừa lon ton chạy tới: “Xin lỗi nhé, hôm nay xui quá, thua đến không dám gặp ai nữa.”
Từ Bắc nhịn cười, nhìn cậu ta dọn sạch giấy trên mặt, sau đó vươn tay về phía mình: “Chào ông chủ, tôi tên Giang Việt, năm ba ngành tiếng Trung, thời gian lên lớp tuyệt không đánh bài.”
Tác giả: Từ Bắc chắc chắn là muốn tìm một em gái đến làm gia sư, nhưng tình hình không cho phép thôi…
Danh sách chương