Hơi nước bốc lên từ miệng ấm đun. Yukawa vẫn im lặng không nói, anh nhấc ấm lên rồi đổ nước sôi vào bồn rửa. Sau đó, anh mở nắp, gỡ kính và nhìn vào bên trong. Có lẽ vì không muốn mắt kính bị mờ.
"Thế nào?" Kaoru hỏi.
Yukawa đặt ấm đun lên bếp, từ từ lắc đầu. "Không được, vẫn như khi nãy."
"Vậy là gelatin..."
"Ừ. Đọng lại."
Yukawa kéo chiếc ghế lại gần rồi đặt người xuống. Anh đan hai tay sau gáy, ngửa mặt nhìn trần nhà. Anh không mặc áo trắng mà mặc một chiếc thun màu đen cộc tay. Tuy dáng gầy nhưng đôi vai lại rất cơ bắp.
Kaoru đang ở phòng nghiên cứu của Yukawa. Hôm trước cô nghe anh nói sẽ làm thực nghiệm xác nhận ý tưởng của mình về thủ đoạn bỏ chất độc vào ấm đun nước.
Nhưng kết quả có vẻ không được như ý. Để hoàn tất thủ đoạn này, bắt buộc phải làm sao để sau lần thứ hai sử dụng ấm đun, gelatin chưa tan hết và chất độc bên trong cũng chưa hòa vào nước. Nghĩa là cần một lớp gelatin khá dày. Tuy nhiên, khi dày đến mức đó thì lần tiếp theo gelatin không tan hết mà đọng lại bên trong ấm. Tất nhiên là trong báo cáo của tổ giám định, chẳng có chất nào như vậy cả.
"Đúng là không dùng gelatin được rồi nhỉ." Yukawa gãi đầu bằng cả hai tay.
"Giám định phía chúng tôi cũng nhận định như vậy." Utsumi nói. "Có ý kiến cho rằng, kể cả gelatin có tan hết thì bên trong ấm vẫn sót lại một ít. Thêm nữa, khi nãy tôi cũng nói rồi, không phát hiện thấy gelatin trong bột cà phê đã qua sử dụng. Vì ý tưởng rất thú vị nên tổ giám định cũng hăng hái thử nghiệm rất nhiều xem các nguyên liệu khác cho kết quả thế nào."
"Họ thử cả màng bột rồi đúng không?"
"Vâng. Lúc đó thì tinh bột sót lại với bột cà phê."
"Nhầm rồi à." Yukawa vỗ vỗ đầu gối rồi đứng dậy. "Thật đáng tiếc nhưng ý tưởng này vứt đi thì hơn."
"Mặc dù tôi nghĩ là nó rất tuyệt."
"Chỉ làm cho Kusanagi tái mặt đi một chút thôi." Yukawa khoác lên người chiếc áo màu trắng đang vắt trên lưng ghế tựa. "Anh ta đang làm gì vậy?"
"Điều tra các mối quan hệ với phụ nữ trong quá khứ của Mashiba."
"Quả nhiên. Anh ta vẫn giữ nguyên niềm tin theo kiểu của riêng mình. Bây giờ không thể thực hiện được thủ đoạn sử dụng ấm đun nước, có lẽ nên đi theo giả thuyết của anh ta."
"Người yêu cũ gϊếŧ Mashiba ấy à?"
"Không rõ có phải người yêu hay không, nhưng sáng Chủ nhật, thủ phạm bằng cách nào đó đã xâm nhập nhà Mashiba sau khi Hiromi rời khỏi đó và thả chất độc vào ấm đun nước... Suy luận như vậy là hợp lý nhất."
"Tức là anh bỏ cuộc?"
"Tôi có nói như vậy là bỏ cuộc đâu. Chỉ tuân theo phép loại trừ thôi. Có vẻ Kusanagi dành tình cảm đặc biệt đối với phu nhân Mashiba nhưng điểm nhìn của cậu ta chưa chắc đã sai. Tôi nghĩ cậu ta đang điều tra theo hướng thực sự hợp lý đấy." Yukawa lại ngồi xuống ghế, bắt tréo chân. "Chất độc là thạch tín à. Có xác định thủ phạm qua nguồn gốc của chất độc được không?"
"Khó hơn dự đoán. Những nông dược có dùng thạch tín đã bị cấm sản xuất và mua bán từ khoảng năm mươi năm trước rồi, nhưng nó vẫn được sử dụng ở những chỗ không ngờ tới."
"Chẳng hạn như?"
"Chất bảo quản cho đồ gỗ, kiểm soát côn trùng, thuốc điều trị nha khoa, vật liệu bán dẫn... kiểu như vậy."
"Được dùng nhiều quá nhỉ. Có cả nha sĩ cơ à."
"Nghe nói được dùng để diệt tủy răng. Nhưng trong trường hợp này, nó ở dạng keo dán khó tan trong nước, hơn nữa tỷ lệ thạch tín trung tâm chỉ có 40% thôi. Khả năng thủ phạm dùng nó trong vụ này được đánh giá là thấp."
"Vậy chỗ nào có khả năng?"
"Rõ ràng là các công ty kiểm soát côn trùng. Họ chủ yếu dùng để đuổi mối. Khi mua họ phải đăng ký tên và địa chỉ nên chúng tôi đang xác nhận. Tuy nhiên, việc lưu trữ nội dung đăng ký ấy chỉ duy trì trong năm năm nên nếu mua trước thời gian đó thì bó tay. Nếu thủ phạm có được theo cách không chính thức thì không thể lần theo được."
"Tôi không nghĩ thủ phạm lần này để lộ sơ hở theo lối ấy đâu." Yukawa lắc đầu. "Công an có lẽ chỉ trông đợi vào kết quả của Kusanagi thôi."
"Dù sao tôi cũng không thể tin là thủ phạm đã bỏ độc trực tiếp vào ấm đun nước."
"Vì sao? Vì cách thức ấy phu nhân không thể thực hiện? Cô nghi ngờ phu nhân cũng được thôi nhưng bám vào đó mà suy luận thì không hợp lý đâu."
"Tôi không bám vào đó. Tôi không tin là hôm đó có người thứ ba bước vào dinh thự nhà Mashiba. Chẳng có chút dấu vết nào chứng minh việc ấy cả. Giả sử đúng như Kusanagi vẫn nghĩ, người yêu cũ đến đó thì Mashiba chí ít phải mời một ly cà phê chứ."
"Cũng có người không mời đâu. Thêm nữa, nếu đối phương là người không thể hoan nghênh."
"Thế thì một người như thế làm cách nào bỏ được chất độc vào trong ấm? Mashiba sẽ quan sát họ mà?"
"Mashiba cũng có lúc đi vệ sinh chứ. Tranh thủ lúc đó không khó đâu."
"Vậy thủ phạm đã lên một kế hoạch không chắc chắn lắm nhỉ. Mashiba mà không đứng dậy đi vệ sinh thì biết làm sao đây?"
"Có thể có một phương án khác hoặc xác định từ bỏ kế hoạch nếu không có cơ hội. Không thực hiện thì cũng chẳng tổn hại gì đến thủ phạm mà."
"Tiên sinh..." Kaoru hạ cằm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhà vật lý học. "Cùng phe với ai vậy?"
"Cô nói kỳ cục quá. Tôi chẳng cùng phe với ai cả. Tôi chỉ phân tích thông tin, thi thoảng làm thực nghiệm và cố gắng tìm ra câu trả lời hợp lý nhất thôi. Và, ở thời điểm hiện tại thì cô hơi bất lợi."
Kaoru cắn môi.
"Tôi đính chính lại lời ban nãy. Nói thật lòng thì tôi nghi ngờ phu nhân Mashiba. Tôi tin cô ta ít nhiều có liên quan đến cái chết của anh Mashiba. Dù người khác có thể đánh giá tôi là ngoan cố."
"Hung hăng thế. Chẳng giống cô chút nào nhỉ." Yukawa hài hước nhún vai. "Nếu tôi không nhầm, căn cứ để cô nghi ngờ phu nhân là mấy ly sâm-panh thì phải. Không cất chúng vào tủ chén là việc không tự nhiên, đúng không?"
"Còn nữa. Phu nhân Mashiba biết về vụ án vào đêm xảy ra sự việc. Có tin nhắn thoại công an để lại do không liên lạc được. Tôi đã nghe anh công an thực hiện cuộc gọi đó kể lại. Anh ta để lại tin nhắn là: Tôi muốn thông báo việc khẩn cấp liên quan đến chồng chị, rất mong nhận được liên lạc của chị. Vậy là, khoảng 12 giờ đêm anh ta nhận được điện thoại của phu nhân và đã kể đại khái tình hình. Đương nhiên, thời điểm đó, anh ta không nói đến khả năng nạn nhân bị sát hại."
"Hừm, thế thì sao?"
"Ngày tiếp theo, phu nhân về thủ đô bằng chuyến bay sớm nhất. Tôi và Kusanagi đi đón, khi ngồi trên xe cô ấy gọi cho Wakayama Hiromi. Lúc đó, cô ấy nói, Hiromi, vất vả cho em rồi." Utsumi vừa hồi tưởng vừa tiếp tục nói. "Khoảnh khắc đó, tôi đã thấy kỳ lạ."
"Vất vả cho em rồi à?" Yukawa gõ ngón tay trỏ vào đầu gối. "Từ câu đó mà hình dung thì kể từ lúc nghe công an thông báo về vụ án cho đến buổi sáng, phu nhân không hề nói chuyện với Wakayama Hiromi nhỉ."
"Quả không hổ danh. Điều tôi muốn nói đúng là như vậy." Xác nhận được Yukawa dường như có cùng nghi vấn với mình, Kaoru bất giác mỉm cười. "Phu nhân Mashiba giao chìa khóa nhà cho Hiromi. Trước đó cô ấy đã nhận ra mối quan hệ của Wakayama Hiromi và anh Mashiba. Nghe tin chồng qua đời một cách đáng ngờ, phản ứng bình thường sẽ là gọi điện ngay cho Wakayama Hiromi đúng không nào? Không những thế, nhà Mashiba còn có bạn là vợ chồng Ikai, nhưng cô ấy cũng không liên lạc với họ. Thật không thể hiểu được."
"Vậy cảnh sát hình sự Utsumi suy luận thế nào về chuyện đó?"
"Tôi nghĩ, phu nhân không gọi điện thoại cho cả Wakayama Hiromi và vợ chồng Ikai là vì việc đó không cần thiết. Đã tường tận về cái chết bất thường của chồng nên không cần phải nghe ngóng tình hình chi tiết từ bất kỳ ai nữa."
Yukawa cười đầy ẩn ý, anh dụi mũi.
"Cô đã nói suy luận đó với ai chưa?"
"Đội trưởng Mamiya."
"Cô không nói với Kusanagi à?"
"Có nói thì chắc chắn anh ấy cũng coi thường, cho đó chỉ là cảm tính."
Yukawa nhăn mặt đứng dậy, tiến lại gần bồn rửa.
"Cứ đinh ninh như vậy để làm gì chứ. Tôi nói một điều có thể hơi lạ, nhưng cậu ta là một điều tra viên rất ưu tú đấy. Dù có dành ít nhiều cảm tình đặc biệt cho kẻ tình nghi thì cũng không đánh mất sự tỉnh táo đâu. Quả thật, nếu nghe những gì cô vừa nói, chắc cậu ta cũng không thay đổi suy nghĩ ngay lập tức. Có thể đoán trước là lúc đầu sẽ phản đối ngay. Tuy nhiên, cậu ta không phải kiếu người coi nhẹ ý kiến của người khác. Chắc chắn cậu ta sẽ suy nghĩ về vấn đề đó theo cách của mình. Kết quả là, dù dẫn tới kết luận không như mong đợi của bản thân, sau đó Kusanagi vẫn không làm ngơ đâu."
"Tiên sinh tin tưởng anh ấy nhỉ."
"Nếu không, tôi đã chẳng hợp tác điều tra nhiều lần." Yukawa tươi cười khoe hàm răng trắng, bắt đầu cho bột vào máy pha cà phê.
"Tiên sinh thấy thế nào? Cách nghĩ của tôi có bất thường không?"
"Không hề, nhận xét cực kỳ logic đấy. Biết tin chồng mất thì cố gắng hết sức để có thông tin mới là bình thường. Phu nhân mà không liên lạc với ai quả là không tự nhiên."
"May quá."
"Vì tôi là người làm khoa học. Nếu hỏi tôi chọn cái nào giữa giả thuyết không tự nhiên về mặt tâm lý và giả thuyết bất khả về mặt vật lý, dù có đôi chút miễn cưỡng, tôi vẫn phải chọn giả thuyết thứ nhất. Nếu thiết bị hẹn giờ bỏ thuốc độc vào ấm đun nằm ngoài suy luận của tôi thì câu chuyện lại khác." Yukawa rót nước máy vào máy pha cà phê. "Nạn nhân chỉ dùng nước đóng chai để pha cà phê, chẳng hiểu mùi vị khác nhau đến đâu nhỉ."
"Không phải do mùi vị thế nào mà vì sức khỏe. Thực sự thì phu nhân vẫn dùng nước máy khi không có mặt Mashiba. Chắc tôi kể rồi, Wakayama Hiromi cũng khai đã dùng nước máy vào sáng hôm Chủ nhật."
"Tóm lại là người thực sự sử dụng nước đóng chai chỉ có nạn nhân thôi à?"
"Chính vì thế, bỏ chất độc vào chai nước là giả thuyết có sức thuyết phục."
"Phòng nghiên cứu pháp y cũng không tìm được gì nên giả thuyết ấy phải bỏ đi chứ?"
"Nhưng không tìm thấy cũng đâu có nghĩa khả năng bỏ độc vào chai nước là con số 0. Trên thực tế vẫn có người luôn rửa sạch chai nhựa trước khi vứt bỏ mà."
"Loại được rửa thường là chai đựng trà hoặc nước hoa quả chứ. Liệu họ có rửa chai đựng nước lọc không?"
"Con người có một thứ gọi là thói quen."
"Nói vậy cũng đúng. Nếu thế thì thủ phạm may mắn kinh khủng. Nhờ thói quen của nạn nhân mà con đường hạ độc không xác định được."
"Chuyện ấy thì, giả định phu nhân là thủ phạm nhé," Kaoru thăm dò biểu cảm của Yukawa. "Tôi tiếp tục suy luận theo hướng này không sao chứ?"
Yukawa nở nụ cười khổ sở.
"Đừng bận tâm. Chúng tôi cũng thường xuyên đặt ra các giả thuyết. Hầu hết là bị phủ định ngay từ gốc rễ. Nếu giả định phu nhân là thủ phạm thì có gì hay nào?"
"Vốn dĩ, người nói ra việc anh Mashiba chỉ dùng nước đóng chai chính là phu nhân. Theo Kusanagi, cô ta mà bỏ thuốc độc vào nước thì sẽ chẳng cố tình nói ra điều đó, nhưng tôi nghĩ ngược lại. Phải chăng ý đồ của cô ta là, nếu sớm muộn gì chất độc cũng bị phát hiện trong chai nước thì nói ra trước sẽ bớt được đôi chút nghi ngờ. Nhưng chất độc lại không bị phát hiện. Thành thật là tôi cũng hoang mang. Nếu cô ta là thủ phạm và bằng phương pháp nào đó chuẩn bị sẵn chất độc trong ấm đun nước, thì chẳng có lý do gì để cố tình cho công an biết việc anh Mashiba chỉ dùng nước đóng chai. Biết đâu việc chất độc không được tìm thấy trong chai nước là điều bất ngờ đối với chính cô ta."
Vẻ mặt Yukawa dần trở nên nghiêm túc trong khi nghe Kaoru nói. Anh nhìn chằm chằm vào hơi nước thoát ra từ máy pha cà phê.
"Tức là phu nhân không nghĩ đến việc Mashiba sẽ rửa chai nước?"
"Nếu tôi là phu nhân thì không. Thông thường, có lẽ chỉ tính đến việc chai nước còn sót độc tố sẽ được tìm thấy ở hiện trường thôi. Nhưng Mashiba dùng hết nước có độc để pha cà phê. Sau đó rửa cái chai trong lúc chờ nước sôi. Vì phu nhân không biết việc đó nên mới đi trước một bước, gợi ý với công an rằng có lẽ thủ phạm đã bỏ độc vào chai nước. Nếu nghĩ như vậy thì tất cả diễn biến đều ăn khớp."
Yukawa gật đầu, đưa ngón tay trỏ lên đẩy gọng kính.
"Có vẻ khả thi về mặt lý luận đấy."
"Tôi cũng biết còn nhiều điểm không tự nhiên. Nhưng, thực sự có khả năng đó."
"Đúng thế. Nhưng có cách nào chứng minh không nhỉ?"
"Không. Tiếc là như vậy." Kaoru cắn môi.
Yukawa gỡ bình đựng khỏi máy pha cà phê. Anh rót cà phê vào hai chiếc cốc, đưa một chiếc về phía Kaoru.
"Cảm ơn anh," cô cầm lấy nó.
"Có khi nào các người là đồng bọn không nhỉ?" Yukawa nói.
"Hả?"
"Tôi đang hỏi, cô kết hợp với Kusanagi để lừa tôi đúng không?"
"Lừa tiên sinh? Tại sao chứ?"
"Tôi đã cả quyết không phối hợp với công an mà lại bị chọc đúng vào tâm lý ưa tìm tòi khám phá tri thức. Chuyện yêu đương của Kusanagi, thứ gia vị có mùi thơm nguy hiểm đã phát huy tác dụng đấy." Yukawa cười nửa miệng và uống cà phê một cách ngon lành.