"Phút mặc niệm bắt đầu."
Theo chỉ dẫn của chủ tọa, Wakayama Hiromi nhắm mắt lại. Ngay lập tức, âm nhạc bắt đầu vang lên trong hội trường. Hiromi ngạc nhiên. Đó là bài The long and winding road của ban nhạc The Beatles. Có lẽ dịch ra sẽ là Con đường dài quanh co. Mashiba Yoshitaka rất thích The Beatles, khi lái xe cũng thường xuyên mở CD của họ. Trong số đó, anh đặc biệt yêu thích bài hát này. Giai điệu nhẹ nhàng, thấp thoáng âm hưởng buồn bã. Có lẽ người chọn nhạc là Ayane. Hiromi bỗng thấy ghét cô giáo. Âm hưởng của khúc nhạc hết sức phù hợp với không gian này. Cô không thể ngừng nhớ Yoshitaka. Ngực cô nóng ran, nước mắt tưởng như đã cạn giờ lại chực trào ra giữa hai hàng mi.
Tất nhiên cô biết mình không được phép khóc ở đây. Một phụ nữ chẳng có quan hệ trực tiếp với người đã khuất mà lớn tiếng khóc hẳn sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy kỳ lạ. Không, quan trọng hơn thế, không được cho Ayane thấy cô rơi nước mắt mới là suy nghĩ mạnh mẽ nhất.
Phút mặc niệm kết thúc là lễ dâng hoa bắt đầu.
Những người có mặt lần lượt đặt hoa lên hương án. Có vẻ Ayane lựa chọn nghi thức này bởi Yoshitaka là người không theo tôn giáo nào. Cô đứng bên hương án, cúi đầu đáp lễ từng người vừa hoàn tất việc dâng hoa.
Di thể của Yoshitaka được công an đưa đến phòng tang lễ ngày hôm qua. Ikai Tatsuhiko chắc đã lên kế hoạch cho lễ dâng hoa khớp với việc đó. Nghe nói ngày mai có kế hoạch tổ chức tang lễ khá trọng thể trong nội bộ công ty, tương đương với lễ thông dạ cho người đã khuất.
Đã đến lượt Hiromi. Cô nhận hoa từ người phụ nữ chịu trách nhiệm phân phát và xếp nó lên hương án. Ngước nhìn di ảnh, cô chắp tay lại. Bức ảnh Yoshitaka rám nắng đang tươi cười.
Đó là khoảnh khắc ngay khi cô vừa nhủ lòng không được khóc. Có gì đó quặn lên trong lồng ngực. Cô nghén. Hiromi vô thức đưa hai bàn tay đang chắp vào nhau lên che miệng.
Vừa rời đi vừa cố nén cảm giác khó chịu. Nhưng, vừa ngước lên cô đã lại giật mình. Ayane đang đứng ngay trước mặt và chằm chằm nhìn Hiromi bằng vẻ đè nén cảm xúc.
"Hiromi." Ayane gọi. "Không sao chứ?"
"Vâng, không sao ạ."
Hiromi ra khỏi hội trường. Cô muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Đang hướng về lối ra thì có ai đó vỗ vào vai cô từ phía sau. Ngoảnh lại nhìn, Hiromi thấy Ikai Yukiko đứng đó.
"À... vâng, chào chị." Cô vội vàng cất lời.
"Cô cũng vất vả quá. Đã bị công an hỏi han nhiều lắm đúng không?" Vẻ mặt Yukiko tỏ ra thông cảm nhưng ánh mắt lại lóe lên sự hiếu kỳ.
"Vâng, cũng không sao ạ."
"Công an đang làm gì thế không biết, vẫn chưa xác định được hung thủ thì phải."
"Có vẻ thế."
"Anh nhà tôi bảo, không giải quyết nhanh lên thì công ty cũng bị ảnh hưởng. Ayane hình như sẽ không về nhà cho đến khi chân tướng sự việc được rõ ràng, cũng dễ hiểu. Đáng sợ thật đấy."
"Vâng," Hiromi chỉ còn cách gật đầu cho xong.
Này, có tiếng gọi. Ikai Tatsuhiko đang tiến lại gần.
"Em đang làm gì thế? Ở phòng bên cạnh có chuẩn bị đồ ăn thức uống đấy."
"Ôi thế à. Hiromi đi cùng đi."
"Xin lỗi, em không ăn uống gì đâu ạ."
"Sao vậy? Đang đợi Ayane đúng không? Từng đó người thì còn lâu mới xong đấy."
"Không, hôm nay em xin phép về luôn ạ."
"Thế à. Nhưng một chút thôi cũng được mà. Vào cùng nhau đi."
"Kìa em," Ikai cau mày. "Ép quá làm cô ấy khó xử đấy. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau mà."
Hiromi giật mình trước lối nói ấy. Cô vừa nhìn Ikai thì anh mau chóng chuyển ánh mắt đầy vẻ thấu suốt sang hướng khác.
"Xin lỗi, lần sau sẽ thong thả hơn... Em xin phép." Hiromi cúi chào vợ chồng Ikai rồi cứ thế rời khỏi đó.
Ikai Tatsuhiko chắc chắn biết về quan hệ giữa Yoshitaka và Hiromi. Cô không nghĩ Ayane sẽ kể nên có lẽ anh ta nghe được từ công an. Tuy không kể cho Yukiko nhưng chắc hẳn không có chuyện anh ta nghĩ tốt về Hiromi.
Cô lại bị bủa vây bởi cảm giác bất an, không biết rồi mình sẽ ra sao. Có thể hình dung, mối quan hệ với Yoshitaka rồi sẽ bị những người xung quanh đồn đại. Nếu vậy thì Hiromi không thể ở bên cạnh Ayane mãi được.
Hiromi dần cảm thấy mình nên bớt lại gần gia đình Mashiba thì hơn. Cô hoàn toàn không thể tin Ayane thật lòng tha thứ cho mình.
Ánh mắt khi nãy của Ayane vẫn thiêu đốt tâm trí. Cô ân hận vì đã đưa tay lên bịt miệng lúc dâng hoa. Cô giáo hẳn sẽ nhìn ra đó là biểu hiện ốm nghén. Chính vì thế mới hỏi: Có sao không? Nếu chỉ đơn giản là tình nhân của người chồng đã khuất, Ayane có thể không thèm quan tâm nữa. Nhưng giờ cô gái đó có thai thì sao đây?
Đúng là Ayane có vẻ đã nhận ra Hiromi mang thai từ trước. Tuy thế, chỉ đoán ra thôi thì vẫn khác xa với việc tiếp nhận sự thật.
Đã vài ngày từ khi cô thú nhận với cô công an Utsumi việc có thai. Từ hôm đó Ayane tuyệt đối không hỏi Hiromi một lời về chuyện mang thai. Hiromi tất nhiên cũng không chủ động nhắc tới. Vì thế giờ Hiromi hoàn toàn không hiểu được Ayane đang suy nghĩ những gì.
Nên làm thế nào mới tốt đây? Cứ nghĩ tới là cô thấy trước mắt như tối sầm lại.
Cô hiểu mình nên phá thai. Cứ như bây giờ mà sinh con thì cô không tự tin có thể nuôi dạy nó thành đứa trẻ hạnh phúc. Cha thì đã mất. Không những thế, bản thân Hiromi đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp. Không, chính xác là nếu sinh con thì không thể nhận làm những công việc Ayane giao cho nữa.
Nghĩ theo hướng nào cô cũng thấy không còn lựa chọn nào khác. Bất chấp điều đó, Hiromi vẫn không thể dứt khoát. Vì còn yêu Yoshitaka nên không đành lòng bỏ đi di sản duy nhất anh để lại? Hay vì bản năng phụ nữ khiến cô muốn sinh con? Chính cô cũng không biết.
Dù sao đi nữa, thời gian cũng chẳng còn nhiều. Cô biết chậm nhất thì mình cũng phải quyết định trong vòng hai tuần tới.
Vừa rời khỏi nhà tang lễ, Hiromi chuẩn bị vẫy taxi thì có tiếng gọi, "Cô Wakayama."
Nhìn thấy người gọi, Hiromi càng buồn hơn nữa. Anh công an tên Kusanagi đang chạy lại gần.
"Tôi tìm cô mãi. Cô định về rồi à?"
"Vâng, tôi hơi mệt."
Chắc chắn người công an này biết việc Hiromi đang mang thai. Cô thầm nghĩ, nếu đã vậy thì cứ thế hiện rõ mình không muốn cơ thể phải chịu đựng thêm.
"Xin lỗi vì làm phiền nhưng tôi có thể hỏi chuyện cô được không? Chỉ mất rất ít thời gian thôi."
Hiromi không cố gắng che giấu sự khó chịu nữa.
"Ngay bây giờ à?"
"Mong cô đồng ý."
"Bắt buộc phải đến chỗ công an à?"
"Không, chúng ta đi chỗ nào có thể thong thả nói chuyện." Rồi không chờ Hiromi trả lời, anh ta vẫy một chiếc taxi.
Điểm đến mà Kusanagi nói với tài xế nằm gần chung cư của Hiromi. Biết rằng anh ta thật sự định kết thúc sớm, cô thấy nhẹ nhõm.
Có một quán ăn gia đình, hai người xuống xe ở đó. Quán vắng khách. Họ hướng tới chiếc bàn nằm sâu trong cùng.
Hiromi chọn sữa vì hồng trà hoặc cà phê nằm trong menu tự phục vụ. Kusanagi chọn ca-cao, chắc cũng vì lý do tương tự.
"Những nơi thế này hầu hết đều cấm hút thuốc nhỉ. Có thể nói là họ tạo được môi trường tốt đối với những vị khách như cô phải không?" Kusanagi nở nụ cười thân thiện.
Chắc anh muốn thể hiện mình đã biết việc cô đang mang thai, nhưng vì chưa thể dứt khoát chuyện phá thai nên Hiromi chỉ thấy đó là những lời hết sức vô duyên.
"Xin lỗi... chuyện anh muốn nói là?" Cô hỏi, đầu vẫn cúi xuống.
"Cô mệt lắm phải không? Vậy tôi sẽ không nói những lời thừa thãi." Kusanagi hơi rướn về phía trước. "Cũng không phải là chuyện gì mới. Tôi hỏi về mối quan hệ với nữ giới của Mashiba Yoshitaka."
Hiromi bất giác ngẩng mặt lên.
"Cô hãy hiểu đúng như những từ mà tôi nói. Ý tôi là, Mashiba có hẹn hò với người phụ nữ nào khác ngoài cô không?"
Hiromi ngồi thẳng dậy, chớp mắt. Cô thấy hơi hoang mang. Đó là câu hỏi không thể ngờ tới.
"Sao anh lại hỏi tôi việc như thê?"
"Ý cô là sao?"
"Có thông tin nào về một người phụ nữ như thế à?" Giọng nói của cô chợt sắc lạnh.
Kusanagi méo miệng cười, khẽ xua tay.
"Tôi chẳng có căn cứ gì hết. Đơn giản vì tôi không biết có thể xét tới khả năng đó hay không nên mới hỏi cô như thế này."
"Tôi chưa hiểu. Sao anh lại nghĩ vậy?"
Kusanagi lấy lại vẻ nghiêm túc, đôi tay trên mặt bàn đan vào nhau.
"Như cô cũng biết, anh Mashiba qua đời vì trúng độc. Xét từ hoàn cảnh, nếu không phải là người đã vào biệt thự nhà Mashiba hôm đó thì không thể bố trí chất độc được. Vì thế nên cô mới bị nghi ngờ đầu tiên."
"Tôi nói rồi, tôi không..."
"Tôi hiểu điều cô muốn nói. Vậy, nếu cô không phải là thủ phạm thì ai đã vào ngôi nhà đó? Chúng tôi không tìm thấy nhân vật nào như vậy cả dù là mối quan hệ trong công việc hay cá nhân. Do đó, tôi mới nảy ra giả thiết, không biết đó có phải nhân vật mà anh Mashiba chủ động giữ bí mật về mối quan hệ với họ hay không."
Cuối cùng thì Hiromi cũng hiểu điều công an muốn nói. Nhưng cô không thể đồng ý với anh ta được. Đó là ý tưởng hết sức ngớ ngẩn.
"Anh công an, anh hiểu sai về anh ấy rồi. Đúng là lời nói hành động của anh ấy rất màu mè, lại còn quan hệ với tôi, anh có nghĩ như vậy cũng dễ hiểu, nhưng anh ấy dứt khoát không phải là kẻ trăng hoa. Ngay cả với tôi, anh ấy cũng không chơi bời."
Giọng điệu của cô tỏ ra rất quả quyết nhưng Kusanagi không chút dao động.
"Tức là, cô không hề cảm thấy có bóng hình của người phụ nữ khác đúng không?"
"Vâng."
"Thế còn những người trong quá khứ thì sao? Cô có biết gì không?"
"Quá khứ? Người anh ấy đã từng hẹn hò ấy à? Vậy thì có vài người nhưng chi tiết thì tôi chưa từng nghe."
"Chi tiết rất nhỏ cũng được. Cô còn nhớ gì không? Nghề nghiệp hoặc họ quen nhau ở đâu chẳng hạn."
Bị Kusanagi hỏi dồn, Hiromi đành cố gắng lục lọi trí nhớ. Đúng là Yoshitaka có lần tiết lộ về mối quan hệ trong quá khứ. Cô vẫn còn lại đôi chút ấn tưọng.
"Tôi chỉ biết chuyện anh ấy từng hẹn hò với người có liên quan đến ngành xuất bản thôi."
"Liên quan đến ngành xuất bản? Chẳng hạn như biên tập viên à?"
"Không, là người viết sách thì đúng hơn."
"Vậy là nhà văn?"
Hiromi nghiêng đầu.
"Tôi không rõ. Anh ấy có nói rất phiền phức vì người kia cứ xuất bản sách là lại đòi anh nêu cảm tưởng. Hỏi về nội dung sách thì Mashiba nói rất chung chung. Tôi không hỏi nhiều hơn vì biết anh ấy ghét bị hỏi này nọ về các mối quan hệ trong quá khứ."
"Còn gì nữa không?"
"Anh ấy nói không có hứng thú với các cô tiếp viên và nghệ sĩ. Vì thế, tuy có đi những buổi tiệc mai mối nhưng gặp nhiều người mẫu do phía chủ trì sắp xếp nên thấy rất chán."
"Nhưng anh ta gặp phu nhân ở tiệc mai mối đúng không?"
"Hình như là thế." Hiromi cụp mắt.
"Có gì cho thấy Mashiba vẫn liên lạc với những người từng qua lại trước đây không?"
"Tôi nghĩ là không. Với những gì tôi biết thì như vậy." Hiromi ngước lên nhìn điều tra viên. "Anh nghĩ người phụ nữ ấy đã gϊếŧ Mashiba à?"
"Tôi cho là hoàn toàn có thể. Chính vì vậy tôi mong cô cố gắng nhớ lại. Về chuyện yêu đương thì đàn ông đầy sơ hở so với phụ nữ, gặp dịp nào đó là dễ buột miệng về những mối tình trong quá khứ."
"Tuy nói vậy..."
Hiromi kéo ly sữa lại gần. Nhấp một ngụm, cô thấy tiếc đã không chọn hồng trà vì giờ phải để ý xem khóe miệng có bị dính màu trắng không.
Chợt nhớ ra một chuyện, cô ngước lên. "Sao vậy?" Kusanagi hỏi.
"Anh ấy trung thành với cà phê nhưng cũng rất tường tận về hồng trà. Tôi ướm hỏi về việc đó thì được biết là do ảnh hưởng của người yêu trước. Người phụ nữ ấy ham mê hồng trà, thậm chí chỉ mua ở nơi đã định. Một cửa tiệm chuyên bán hồng trà ở Nihonbashi thì phải."
Kusanagi ghi chép lại. "Cửa tiệm tên là gì?"
"Xin lỗi, tôi không nhớ được nhiều đến vậy. Có thể tôi cũng chưa từng nghe."
"Cửa tiệm chuyên về hồng trà à." Kusanagi bặm môi và gấp sổ tay lại.
"Những việc tôi nhớ được chỉ có vậy thôi. Xin lỗi vì không giúp ích được gì."
"Không đâu, biết được ngần này thôi cũng là thư hoạch lớn đấy. Thực ra tôi cũng hỏi phu nhân câu y hệt nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe anh Mashiba nói gì về những chuyện như vậy. Có khi Mashiba tin tưởng cô hơn phu nhân đấy nhỉ."
Nghe vậy Hiromi thấy hơi bực bội. Không biết anh ta có ý an ủi hay xoa dịu tạm thời, nhưng nếu anh ta nghĩ mấy lời này có thể làm cô thấy khá hơn dù chỉ một chút thì thật đáng ngạc nhiên.
"Xin hỏi, như vậy đã được chưa? Tôi thực sự muốn về nhà."
"Làm phiền cô quá, cảm ơn cô rất nhiều. Nếu nhớ thêm được bất cứ điều gì, xin hãy cho tôi biết."
"Vâng, khi ấy tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Để tôi đưa cô về."
"Không sao đâu. Tôi đi bộ về cũng được."
Hiromi đứng dậy, để lại phiếu thanh toán trên bàn, không buồn cảm ơn.