Đứng bên cạnh hai viên cảnh sát trẻ đang khống chế người phụ nữ mập là quản lý cửa hàng. Ông ta đã đi ra chỗ hai viên cảnh sát này từ khi nhìn thấy họ còn đang ở bên ngoài, sau đó đưa những bằng chứng bao gồm tờ giấy xác nhận đã có chữ ký cùng với đoạn camera giám sát trong cửa hàng, đồng thời tường thuật tương đối về những việc đã xảy ra. Vì vậy, hai viên cảnh sát nọ ngay lập tức khống chế lấy đối tượng bị tình nghi là lừa đảo và cố ý chiếm đoạt tài sản.
Người phụ nữ mập từ ngạc nhiên rồi chuyển sang hoảng loạn, cố vùng vẫy để thoát khỏi tay cảnh sát nhưng bất thành. Chưa kể hai viên cảnh sát với vẻ mặt khó chịu, đã tăng thêm một tội là chống đối người thi hành công vụ cho bà ta.
Quý phu nhân với phong thái cao cao tại thượng, hóng hách ngang tàn không xem ai ra gì trước đó, giờ đây đã không còn vẻ tự tin như trước, quằn quại trong sự hoảng loạn. Bà ta không thể tin rằng, chỉ trong vài phút, tình hình đã xoay chuyển nhanh chóng như vậy. Giọng nói run rẩy, bà ta lên tiếng:"Khoan đã! Tôi có thể trả lại tiền! Tôi trả là được chứ gì!"
Kỷ Thần Hi nhìn bà ta bằng ánh mắt bình thản, không chút thương xót:"Ngô phu nhân, có vẻ như bà đã đánh giá sai tình hình. Tiền cũng không thể cứu được bà lúc này đâu."
Ban nãy quản lý cửa hàng đã hơn ba lần xác nhận lại với bà ta về việc thanh toán, nhưng bà ta luôn chối bỏ lại còn tỏ ra trốn tránh, mọi thứ đều được thể hiện rõ qua camera giám sát. Cũng chính vì lí do này, quản lý cửa hàng hoàn toàn có thể kiện bà ta với những tội danh liên quan đến lừa đảo và chiếm đoạt tài sản. Nói đơn giản hơn chính là chuyện bé thì mình phải xé ra cho to.
Và hiện tại, cho dù muốn thanh toán số tiền hai tỷ kia đi nữa, cũng phải đến cục cảnh sát để giải quyết.
Người phụ nữ mập buộc phải thừa nhận sự thật phũ phàng ở trước mắt, những nỗ lực biện minh của bà đều trở nên vô nghĩa. Hai viên cảnh sát giữ chặt tay bà, không để bà có cơ hội chạy trốn.
Giờ đây, bà ta không chỉ mất đi bộ trang sức mà còn phải đối mặt với việc bản thân sẽ bị đưa về đồn, và sau đó là phải hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ nhà họ Ngô.
Khi cảnh sát bắt đầu đưa Ngô phu nhân ra ngoài, trên gương mặt được trang điểm một cách loè loẹt của bà ta giờ đây chỉ còn một màu trắng bệch. Bà ta tìm mọi cách để che đi khuôn mặt của mình trước sự chỉ trỏ của những người bên trong trung tâm thương mại, nhưng rõ ràng mọi thứ đều là vô nghĩa, khi có rất nhiều người đã đưa máy lên quay phim và chụp ảnh lại. Bà ta biết lần này bản thân thật sự tiêu đời rồi.
Nếu, chỉ là nếu như thôi, nếu khi ấy bà ta không dây vào hai người phụ nữ có khí chất đặc biệt hơn người lại còn có ngoại hình ưa nhìn đó, liệu kết cục sẽ khác hay không? Nghĩ rồi bà ta lại thầm cười bản thân thật ngu ngốc, chắc chắn bà ta vẫn sẽ gây chuyện với họ, vì sự ghen tỵ từ sâu bên trong bà ta.
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, cảm giác căng thẳng dâng trào khi nhìn cảnh Ngô phu nhân bị cảnh sát áp giải ra ngoài. Ông biết rằng đây là một ngày không thể quên và tâm trí ông đã bắt đầu quay cuồng với các con số. Nhìn lại số trang sức trong cửa hàng, ông tự hỏi mình sẽ phải làm thế nào để tính toán giá trị tổng thể của chúng.
Ông lục tìm trong trí nhớ, cố gắng đếm sơ qua những món trang sức đã bày biện trước mặt, từ những chiếc nhẫn lấp lánh cho đến những dây chuyền tinh xảo. Cuối cùng, ông rút ra một con số ước tính, rồi đi vào cùng với những nhân viên khác đang tất bật bận rộn, để kiểm tra lại với bảng giá niêm yết.
Khi ông tính toán, mồ hôi bắt đầu chảy xuống trán. Càng cộng thêm, con số càng cao, làm ông choáng váng. Rốt cuộc, tổng giá trị toàn bộ trang sức trong cửa hàng này lên tới con số gần mười tỷ, gấp năm lần bộ trang sức của JS. Ông nhấp nhổm, tự hỏi liệu Kỷ Thần Hi có thật sự sẵn sàng chi số tiền khổng lồ ấy không.
Ông quay lại chỗ Kỷ Thần Hi, lòng đầy hồi hộp:"Cô Kỷ, tổng giá trị của số trang sức là...mười tỷ." Ông nói, giọng có chút run rẩy. Ông sợ rằng cô sẽ đổi ý trước con số khổng lồ này.
Kỷ Thần Hi nhìn thẳng vào mắt ông, không hề do dự:"Ông cứ quẹt thẻ đi"
Cô lại nói một cách thản nhiên như đang nói về một món đồ nhỏ bé nào đó:"Thẻ không có mật khẩu.
Câu nói của cô như một cú sốc đối với quản lý. Ông không thể tin vào tai mình. Nhưng nhìn hai người đi cạnh cô, cũng giống y như vậy, hoàn toàn không tỏ ra chút bất ngờ nào trước con số ông ta vừa nói ra.
Một người nắm trong tay thẻ xanh của JS thì không nói, nhưng xem ra rằng cả ba người đều có thân phận không hề đơn giản. Ông ta ngay lập tức tiến thành các thủ tục thanh toán và lập hoá đơn cho vị khách đầy đặc biệt của mình.
Trong lòng không khỏi nhớ về người phụ nữ mập ban nãy. Nếu bà ta biết được người bà ta khinh thường là nghèo khó, lại có thể chi ra mười tỷ mà không hề chớp mắt lấy một cái liệu sẽ như thế nào? Chắc chắn cũng không hề khá hơn việc bị cảnh sát đưa đi là mấy.
Người phụ nữ mập từ ngạc nhiên rồi chuyển sang hoảng loạn, cố vùng vẫy để thoát khỏi tay cảnh sát nhưng bất thành. Chưa kể hai viên cảnh sát với vẻ mặt khó chịu, đã tăng thêm một tội là chống đối người thi hành công vụ cho bà ta.
Quý phu nhân với phong thái cao cao tại thượng, hóng hách ngang tàn không xem ai ra gì trước đó, giờ đây đã không còn vẻ tự tin như trước, quằn quại trong sự hoảng loạn. Bà ta không thể tin rằng, chỉ trong vài phút, tình hình đã xoay chuyển nhanh chóng như vậy. Giọng nói run rẩy, bà ta lên tiếng:"Khoan đã! Tôi có thể trả lại tiền! Tôi trả là được chứ gì!"
Kỷ Thần Hi nhìn bà ta bằng ánh mắt bình thản, không chút thương xót:"Ngô phu nhân, có vẻ như bà đã đánh giá sai tình hình. Tiền cũng không thể cứu được bà lúc này đâu."
Ban nãy quản lý cửa hàng đã hơn ba lần xác nhận lại với bà ta về việc thanh toán, nhưng bà ta luôn chối bỏ lại còn tỏ ra trốn tránh, mọi thứ đều được thể hiện rõ qua camera giám sát. Cũng chính vì lí do này, quản lý cửa hàng hoàn toàn có thể kiện bà ta với những tội danh liên quan đến lừa đảo và chiếm đoạt tài sản. Nói đơn giản hơn chính là chuyện bé thì mình phải xé ra cho to.
Và hiện tại, cho dù muốn thanh toán số tiền hai tỷ kia đi nữa, cũng phải đến cục cảnh sát để giải quyết.
Người phụ nữ mập buộc phải thừa nhận sự thật phũ phàng ở trước mắt, những nỗ lực biện minh của bà đều trở nên vô nghĩa. Hai viên cảnh sát giữ chặt tay bà, không để bà có cơ hội chạy trốn.
Giờ đây, bà ta không chỉ mất đi bộ trang sức mà còn phải đối mặt với việc bản thân sẽ bị đưa về đồn, và sau đó là phải hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ nhà họ Ngô.
Khi cảnh sát bắt đầu đưa Ngô phu nhân ra ngoài, trên gương mặt được trang điểm một cách loè loẹt của bà ta giờ đây chỉ còn một màu trắng bệch. Bà ta tìm mọi cách để che đi khuôn mặt của mình trước sự chỉ trỏ của những người bên trong trung tâm thương mại, nhưng rõ ràng mọi thứ đều là vô nghĩa, khi có rất nhiều người đã đưa máy lên quay phim và chụp ảnh lại. Bà ta biết lần này bản thân thật sự tiêu đời rồi.
Nếu, chỉ là nếu như thôi, nếu khi ấy bà ta không dây vào hai người phụ nữ có khí chất đặc biệt hơn người lại còn có ngoại hình ưa nhìn đó, liệu kết cục sẽ khác hay không? Nghĩ rồi bà ta lại thầm cười bản thân thật ngu ngốc, chắc chắn bà ta vẫn sẽ gây chuyện với họ, vì sự ghen tỵ từ sâu bên trong bà ta.
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, cảm giác căng thẳng dâng trào khi nhìn cảnh Ngô phu nhân bị cảnh sát áp giải ra ngoài. Ông biết rằng đây là một ngày không thể quên và tâm trí ông đã bắt đầu quay cuồng với các con số. Nhìn lại số trang sức trong cửa hàng, ông tự hỏi mình sẽ phải làm thế nào để tính toán giá trị tổng thể của chúng.
Ông lục tìm trong trí nhớ, cố gắng đếm sơ qua những món trang sức đã bày biện trước mặt, từ những chiếc nhẫn lấp lánh cho đến những dây chuyền tinh xảo. Cuối cùng, ông rút ra một con số ước tính, rồi đi vào cùng với những nhân viên khác đang tất bật bận rộn, để kiểm tra lại với bảng giá niêm yết.
Khi ông tính toán, mồ hôi bắt đầu chảy xuống trán. Càng cộng thêm, con số càng cao, làm ông choáng váng. Rốt cuộc, tổng giá trị toàn bộ trang sức trong cửa hàng này lên tới con số gần mười tỷ, gấp năm lần bộ trang sức của JS. Ông nhấp nhổm, tự hỏi liệu Kỷ Thần Hi có thật sự sẵn sàng chi số tiền khổng lồ ấy không.
Ông quay lại chỗ Kỷ Thần Hi, lòng đầy hồi hộp:"Cô Kỷ, tổng giá trị của số trang sức là...mười tỷ." Ông nói, giọng có chút run rẩy. Ông sợ rằng cô sẽ đổi ý trước con số khổng lồ này.
Kỷ Thần Hi nhìn thẳng vào mắt ông, không hề do dự:"Ông cứ quẹt thẻ đi"
Cô lại nói một cách thản nhiên như đang nói về một món đồ nhỏ bé nào đó:"Thẻ không có mật khẩu.
Câu nói của cô như một cú sốc đối với quản lý. Ông không thể tin vào tai mình. Nhưng nhìn hai người đi cạnh cô, cũng giống y như vậy, hoàn toàn không tỏ ra chút bất ngờ nào trước con số ông ta vừa nói ra.
Một người nắm trong tay thẻ xanh của JS thì không nói, nhưng xem ra rằng cả ba người đều có thân phận không hề đơn giản. Ông ta ngay lập tức tiến thành các thủ tục thanh toán và lập hoá đơn cho vị khách đầy đặc biệt của mình.
Trong lòng không khỏi nhớ về người phụ nữ mập ban nãy. Nếu bà ta biết được người bà ta khinh thường là nghèo khó, lại có thể chi ra mười tỷ mà không hề chớp mắt lấy một cái liệu sẽ như thế nào? Chắc chắn cũng không hề khá hơn việc bị cảnh sát đưa đi là mấy.
Danh sách chương