“Y Phong sư phụ, ngươi xem, đây chính là Ngọc Hà Lâu”. Đứng ở bậc thềm trước tòa nhà, Âu Dương Minh Lý nhanh chóng giới thiệu địa điểm, chiết phiến (quạt) nhẹ nhàng lay động, cười đến xuân phong đắc ý.

Cái này, hố ông à, tên này nhất định có vấn đề, phải xử lý! Ngay bây giờ, ngay bây giờ.

“Lạc Vũ.”

“Hở?” Hắn sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy lại thần thái, thu hồi chiết phiến, nhẹ nhẹ sờ cằm: “Tên của ngươi? Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Lạc Vũ nha! Quả nhiên gọi như vậy vẫn là tương đối thân cận nha~~” Ngươi đó, sau này cũng không cần khách khí đến như vậy, gọi ta là Minh Lý là được rồi.

Ta liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy, tên này đúng là da mặt dày như trường thành a. Chúng ta chỉ mới nói có vài câu, nhìn giống thân mật lắm hả, huynh đệ à, ta với ngươi không quen a. Nhưng mà, trời đất bao la, cái bụng vẫn là quan trọng nhất, dù gì người ta cũng đã vung không ít tiền bao mình ăn, tục ngữ đã nói, tứ hải giai huynh đệ, cứ gọi Lạc Vũ a! Cứ vậy đi, ta vui vẻ gật đầu.

Bất quá ta cũng lười quản, nhưng nhìn sang thấy Y Phong đang cúi thấp đầu, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.

Âu Dương Minh Lý quả nhiên là khách quen, một chút liền có tú bà ra săn đón, hắn nhanh chóng dẫn đầu vào trước. Ta vừa định đuổi theo, nhưng lại bị Y Phong kéo tay lại.

“Chuyện gì?” Ta quay sang nhìn hắn.

Y Phong ngẩn mặt lên, mím môi, bộ dạng mệt mỏi, giống như đại cẩu bị chủ bỏ rơi vậy, ngay cả cái đuôi xù xù cũng xui lơ xuống dưới.

“Sư phụ, người sao lại để cho hắn gọi tên người. Ngay cả ta còn chưa dám gọi như vậy.”

Cái này…đừng nói là ngươi ghen nha!! Ta giật giật khóe môi: “Ngươi là đồ đệ của ta, như vậy không hợp lễ giáo.”

“Nhưng mà, ta cũng muốn gọi người là Lạc Vũ a. Kêu sư phụ ta vận cảm thấy như vậy xa cách quá, gọi tên vẫn là thân cận hơn nhiều”. Y Phong thẳng tắp nhìn ta, dùng biểu tình cực kì nghiêm túc mà lại nói những lời nũng nịu như vậy….(Lạc: gặp iem thì iêm sẽ đạp vào cái đuôi đang rũ xuống đấy Đại Hoàng gì hồ ly thì có….a nhầm nhầm, sói ca QAQ). “Chỉ là cách xưng hô thôi mà, sư phụ, người một chút cũng không thể thỏa mãn yên cầu này của ta sao?”

Từ lúc nào ta trở thành mặt hàng đắt giá vậy???? Nhìn hắn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ta, ta thật chẳng thể hiểu được. Haizz, không có tí tiền đồ.

Bất quá hắn đã kiên trì như vậy, dù sao ta cũng chỉ là một cái tiện nghi sư phụ mà thôi.(Lạc: anh ei nguyên con sói sắp hiện hình anh đừng tin nó…)

“Nếu đã vậy, ngươi cứ gọi Lạc Vũ đi.”

“Ân”. Y Phong nhanh chóng nở nụ cười, bộ mặt hớn hở, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống che giấu dư quang nụ cười nơi bóng tối. Không biết có phải ta quá đa nghi không, nhưng sao  ta cứ cảm giác phía sau của hắn đang có một cái đuôi dựng đứng, sung sướng phẩy a phẩy.

Lạc Vũ… Hắn thả tay của ta ra, vừa định nói gì đó, bên kia Âu Dương Minh Lý đã vòng trở lại, rất nhiệt tình nói: “Aizz, các ngươi đứng đây làm gì, mấy ngoạn ý hay hay ta đã chuẩn bị trong kia hết rồi~~”

Y Phong khép mắt lại, che giấu tâm tư đen tối nơi đáy mắt, lập tức triển khai một nụ cười xán lạn không gì sánh bằng, nhưng thế nào vẫn làm người khác vẫn thấy sóng lưng lạnh lạnh: “Cám ơn Âu Dương công tử rồi, chúng ta vào ngay”.(Lạc: anh ei nó sắp hiện hình đó…)

Âu Dương Minh Lý đột nhiên cảm thấy không khỏe, nghi ngờ chà xát hai bàn tay, thế nào mà áp suất thấp vậy nhỉ? Sau đó nhìn chúng ta nói: “Hả, chúng ta đều tới đây rồi, đừng nói nhiều nữa, vẫn là trời đông giá rét, liền ta cũng cảm thấy lạnh”. (Lạc: cưng à, cưng lạnh là do con sói nào đó hạ áp suất đó).

Toàn là đám có bệnh, chưa uống thuốc à.

Đè xuống cảm giác kỳ quái, ta lặng lẽ tách khỏi hai người đó, bước vào Ngọc Hà Lâu.

Vẫn là ta đáng thương a, bị đệ tử của mình đông lạnh thương thân~~ Cầu được các muội tử yêu thương.

Dù là ban ngày, bên Ngọc Hà Lâu vẫn có ánh sáng lung linh từ từ lay động. Vài tiếng cười biếng nhác vang lên, bên trong đại sảnh, sắc mặt của các cô nương tựa như gốm sứ vậy, hồng thuận, sinh động. Ở giữa đại sảnh bố trí một cái thác nhỏ, dòng nước lưu chuyển, trong trẻo lại càng làm nổi bật những khóm hoa quanh đó, cành lá kiều diễm lại được bao bọc bởi những giọt sương mỏng manh tạo thành cảm giác kinh diễm lạ thường, làm người khác không khỏi bị mê hoặc, chưa kịp hoảng hốt liền bị vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa kiều diễm ấy cuốn lấy, cứ vậy mà tiếng nước trong trẻo liền nhấn chìm biệt nhân, làm cho người ta quên mất thời gian.

“Như thế nào?” Âu Dương Minh Lý thuận tay kéo qua một nữ tử, nghiên mặt nhìn về hướng chúng ta cười nói: Ngọc Hà Lâu cũng không tệ đúng không! Tới đây vẫn là hảo hưởng thụ đi, chúng ta lên lầu. Nói xong liền đắc ý vô cùng dẫn bọn ta lên lầu trên.

Vài cô thấy bọn ta liền muốn lại gần, nhưng Y Phong lại không chút dấu vết ngăn cản bọn họ. Tú bà không thể làm gì khác ngoại trừ kéo kéo khóe miệng, nói với chúng ta vài lời khách sáo, đồng thời thăm dò tính tình của bọn ta: nhị vị công tử, chắc là không hài lòng với mất thứ dong chi tục phấn! Không sao, Ngọc Hà Lâu tất nhiên sẽ tìm được cô nương khiến các vị hài lòng. Công tử, mời, ta liền gọi vài vị cô nương đến tiếp các vị.

Thấy Y Phong muốn ngăn cản, ta liền lên tiếng: tốt, vậy ngươi đi đi! Nhanh chóng bước lên lầu, ngay lập tức Y Phong theo sát ta.

Ngươi thích loại nữ nhân này sao? Ta nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mi, trả lời: Không.

Vậy là tốt rồi, Lạc Vũ bên cạnh ngươi có ta là đủ rồi.

Đột nhiên ta cả thấy áp lực a, ho khan một tiếng, tiến vào nhã gian.

Trên bàn đã bày sẵn thức ăn ngon, Âu Dương Minh Lý ngồi ở chủ vị cùng với vị cô nương khi nãy. Hắn nữ mở cặp mắt đào hoa, vừa nhíu nhíu lông mi, dường như có điều băn khoăn, hình như khi nãy lời của Y Phong có gì đó sai sai, dù vậy vẫn cong khóe miệng cười cười, còn tặng kèm bộ biểu cảm thiếu đánh.

Mời ngồi. Nghe nói các ngươi điểm Nguyệt Như cô nương? Hắn giả vờ thần bí nói nhỏ: Đây chính là hoa khôi đầu bảng nha, Lạc Vũ ngươi đúng là tinh mắt nha~

Nghe vậy ta lập tức đem mấy lời mờ ám khi nãy của Y Phong vứt ra khỏi đầu, tâm tình nhanh chóng tốt hơn.

Quả nhiên muội tử vẫn là số một!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện