Hai vợ chồng già đã sớm nhòm ngó đến lương thực nhà Xuyên Trụ.
Trước kia đã có ý với lương thực nhà Xuyên Trụ rồi, nhưng lại không có lý do quang minh chính đại nào để mang lương thực tới nhà mình.
Hiện tại Xuyên Trụ bị thương, chưa tỉnh lại, cha và mẹ kế hắn liền không ngừng đẩy nhanh tốc độ tới đây mang lương thực đi.
Bà ta mở miệng nói nếu không có Xuyên Trụ, vợ hắn chắc chắn muốn bỏ con rồi cầm theo lương thực đến cậy nhờ nam nhân khác, miệng bà ta chua ngoa, vợ Xuyên Trụ còn trẻ tuổi, bị mắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không nói lại được gì.
Cha Xuyên Trụ cũng không nhàn rỗi: “Xuyên Trụ đã như vậy, ngươi muốn đi đâu thì đi ta không quan tâm, nhưng gia nghiệp của Xuyên Trụ ngươi không thể mang đi.”
Hai vợ chồng già cứ ngươi một câu ta một câu, giống như tận mắt nhìn thấy cái người gọi là “gian phu” kia vậy.
Rõ ràng chính bọn họ có âm mưu chiếm đoạt gia tài, nhưng lại nói giống như rất quang minh chính đại, làm vợ Xuyên Trụ không biết phản bác như thế nào.
Mộc Cẩn đi trước một bước: “Lục thúc lục thẩm, theo lý thuyết đây là việc của nhà các ngươi, ta không nên xen vào. Nhưng các ngươi nói đến "gian phu", nhà ta ở ngay phía sau nhà Xuyên Trụ ca, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy. Xuyên Trụ ca vì toàn bộ người dân của thôn mà xuất đầu đi đánh đám người khác đến đoạt lương, hiện tại người còn hôn mê, các ngươi không phân rõ đúng sai gắn cái tội danh để đuổi tẩu tử đi, mẹ kế mưu tính lợi ích vì con ruột của mình thì cũng bỏ đi, nhưng Lục thúc, ngươi chính là cha ruột của Xuyên Trụ ca, bỏ mắc hắn cũng thôi đi, hiện tại lại còn muốn chiếm đoạt gia sản có phải quá không phúc hậu hay không.”
Mẹ kế của Xuyên Trụ không nói chuyện, nhưng da mặt cha Xuyên Trụ đã đỏ bừng.
Mộc Cẩn lại nói: “May mắn chúng ta đều là người nhà, nếu như bị người lạ nhìn thấy truyền ra ngoài, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia phong nhà các ngươi, hai vợ chồng già không sợ người khác nói nọ nói kia, nhưng trong nhà còn có bốn đứa con, đến lúc đó còn có ai dám gả, dám cưới con của hai người?”
Cha Xuyên Trụ không màng đến thân tình phụ tử, chỉ muốn đoạt lương thực chủ yếu vì thỏa mãn ấm no cho bản thân, nhưng mẹ kế thì lại khác, bà ta phần lớn là nghĩ đến mấy đứa con thân sinh của mình.
Tuy rằng Mộc Cẩn dùng giọng điệu khuyên bảo để nói chuyện cùng bọn họ, nhưng trên thực tế là đang uy hiếp nếu bọn họ vẫn muốn chiếm đoạt lương thực nàng sẽ mang chuyện bọn họ bức tử con mình, đuổi con dâu kể ra bên ngoài, thời đại này muốn kết thân đều phải xem gia phong nhà thông gia, nếu việc này thật sự bị truyền ra ngoài, việc hôn nhân của bốn đứa con nhà bọn họ sẽ không thành.
Mộc Cẩn chỉ là một quả phụ bọn họ không sợ, nhưng nhà mẹ đẻ nàng chính là phú hộ nổi danh trong thôn, tộc trưởng lại là nhị bá của nàng, cha và mẹ kế Xuyên Trụ thật đúng là không có biện pháp nào lấp kín miệng nàng.
Trước kia đã có ý với lương thực nhà Xuyên Trụ rồi, nhưng lại không có lý do quang minh chính đại nào để mang lương thực tới nhà mình.
Hiện tại Xuyên Trụ bị thương, chưa tỉnh lại, cha và mẹ kế hắn liền không ngừng đẩy nhanh tốc độ tới đây mang lương thực đi.
Bà ta mở miệng nói nếu không có Xuyên Trụ, vợ hắn chắc chắn muốn bỏ con rồi cầm theo lương thực đến cậy nhờ nam nhân khác, miệng bà ta chua ngoa, vợ Xuyên Trụ còn trẻ tuổi, bị mắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không nói lại được gì.
Cha Xuyên Trụ cũng không nhàn rỗi: “Xuyên Trụ đã như vậy, ngươi muốn đi đâu thì đi ta không quan tâm, nhưng gia nghiệp của Xuyên Trụ ngươi không thể mang đi.”
Hai vợ chồng già cứ ngươi một câu ta một câu, giống như tận mắt nhìn thấy cái người gọi là “gian phu” kia vậy.
Rõ ràng chính bọn họ có âm mưu chiếm đoạt gia tài, nhưng lại nói giống như rất quang minh chính đại, làm vợ Xuyên Trụ không biết phản bác như thế nào.
Mộc Cẩn đi trước một bước: “Lục thúc lục thẩm, theo lý thuyết đây là việc của nhà các ngươi, ta không nên xen vào. Nhưng các ngươi nói đến "gian phu", nhà ta ở ngay phía sau nhà Xuyên Trụ ca, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy. Xuyên Trụ ca vì toàn bộ người dân của thôn mà xuất đầu đi đánh đám người khác đến đoạt lương, hiện tại người còn hôn mê, các ngươi không phân rõ đúng sai gắn cái tội danh để đuổi tẩu tử đi, mẹ kế mưu tính lợi ích vì con ruột của mình thì cũng bỏ đi, nhưng Lục thúc, ngươi chính là cha ruột của Xuyên Trụ ca, bỏ mắc hắn cũng thôi đi, hiện tại lại còn muốn chiếm đoạt gia sản có phải quá không phúc hậu hay không.”
Mẹ kế của Xuyên Trụ không nói chuyện, nhưng da mặt cha Xuyên Trụ đã đỏ bừng.
Mộc Cẩn lại nói: “May mắn chúng ta đều là người nhà, nếu như bị người lạ nhìn thấy truyền ra ngoài, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia phong nhà các ngươi, hai vợ chồng già không sợ người khác nói nọ nói kia, nhưng trong nhà còn có bốn đứa con, đến lúc đó còn có ai dám gả, dám cưới con của hai người?”
Cha Xuyên Trụ không màng đến thân tình phụ tử, chỉ muốn đoạt lương thực chủ yếu vì thỏa mãn ấm no cho bản thân, nhưng mẹ kế thì lại khác, bà ta phần lớn là nghĩ đến mấy đứa con thân sinh của mình.
Tuy rằng Mộc Cẩn dùng giọng điệu khuyên bảo để nói chuyện cùng bọn họ, nhưng trên thực tế là đang uy hiếp nếu bọn họ vẫn muốn chiếm đoạt lương thực nàng sẽ mang chuyện bọn họ bức tử con mình, đuổi con dâu kể ra bên ngoài, thời đại này muốn kết thân đều phải xem gia phong nhà thông gia, nếu việc này thật sự bị truyền ra ngoài, việc hôn nhân của bốn đứa con nhà bọn họ sẽ không thành.
Mộc Cẩn chỉ là một quả phụ bọn họ không sợ, nhưng nhà mẹ đẻ nàng chính là phú hộ nổi danh trong thôn, tộc trưởng lại là nhị bá của nàng, cha và mẹ kế Xuyên Trụ thật đúng là không có biện pháp nào lấp kín miệng nàng.
Danh sách chương