Sau khi đến Vân Nam, mọi người ngồi vào xe rồi trèo đèo lội suối đến địa điểm quay phim. Quả thật đường đi vô cùng hẻo lánh như Đan Á Đồng nói. Dương Quân nhìn con đường càng lúc càng vắng vẻ, yếu ớt nói “Trời ạ, chúng ta không phải đang đến nơi rừng rú gặp người hoang dã đấy chứ?”

Đan Á Đồng dựa người trên xe nghỉ ngơi, mặc kệ hắn.

Dương Quân hậm hực nói “Vừa lên xe cậu đã nhắm mắt lại ngủ rồi, thật là…” Người này thích ngủ như vậy thế mà có thể làm diễn viên.

Liêu Nhiễm quay đầu nhìn Dương Quân nói “Trợ lý như anh thật thiếu năng lực. Các diễn viên phải hình thành thói quen lúc nào cũng có thể ngủ được. Dù sao thì việc quay phim chẳng biết khi nào thì có thể được nghỉ, nên mấy diễn viên có kinh nghiệm họ phải học làm sao mình có thể nghỉ ngơi được đấy.”

Diễn viên có kinh nghiệm? Dương Quân vẻ mặt nghi vấn nhìn Đan Á Đồng, Đan Á Đồng nhanh như vậy liền thăng cấp thành diễn viên có kinh nghiệm rồi sao? Đan Á Đồng mở mắt ra nhìn về phía Dương Quân, không biết vì cái gì Dương Quân cảm thấy ánh mắt này lạnh thấu xương, run rẩy, không còn nhiều lời nữa.

Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu nhìn Dương Quân mặt mũi cứng ngắc, xem ra Dương Quân có vẻ sợ Đan Á Đồng. Nhưng theo hắn biết, hồi còn ở Phi Ngu Dương Quân từng có lần bỏ mặc Đan Á Đồng, sự sợ hãi lúc này là từ đâu mà có.

Người này, luôn làm cho người ta cảm thấy thần bí khó đoán.

Trong xe lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ xe đang chạy.

Đường núi có chút dốc đứng, ngồi trong xe thỉnh thoảng lại thấy rung lắc lên một đợt. Tiếu Kỳ Thậm ngồi bên trái Đan Á Đồng thấy sắc mặt cậu có chút không bình thường, tái nhợt có phần hơi đáng sợ, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi “Em làm sao vậy?”

Đan Á Đồng chịu đựng cơn choáng váng, lắc đầu nói “Không có chuyện gì lớn đâu.” Ngày hôm qua uống rượu hơi nhiều, sáng sớm nay lại phải vội vàng đi, lúc máy bay hạ cánh cũng chẳng được nghỉ ngơi mấy phải leo tiếp lên xe này. Cái thân thể này quả thật không tốt chút nào, lăn qua lăn lại như vậy liền chịu không nổi, thật không biết nửa tháng còn lại nên làm gì bây giờ?

Đan Á Đồng đối với vẻ ngoài của thân thể này cũng không chê, chỉ là về sức khỏe thì cực kỳ bất mãn. Tuy kiếp trước bản thân cậu cũng có một lần vì quay phim mà té xỉu, nhưng lần đó là do quá mức bận rộn, công việc hôm nay còn không bằng một nửa hồi trước mà đã không chịu nổi, thật không biết từ nay về sau quay phim phải làm sao bây giờ.

“Sắc mặt khó coi như vậy, còn nói không có việc gì?” Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, đưa tay sang sờ trán Đan Á Đồng, có chút lạnh, trong lòng hắn khẩn trương lên “Em bị cảm?”

“Không có, chỉ là hơi chóng mặt thôi. Có thể do say xe chút, không có vấn đề gì lớn đâu.” Đan Á Đồng đè giọng rất thấp, cậu cảm thấy nếu mình nói lớn là cơn đau lại xông lên.

Tiếu Kỳ Thậm quàng tay qua ôm lấy để Đan Á Đồng tựa vào mình, cách này có thể giảm đi chấn động do xe chạy “Em nghỉ trên người anh một lúc đi, tỉnh là tới nơi.”

Đan Á Đồng muốn ngồi dậy nhưng xe lại rung lên, cái đầu đang quay mòng mòng của cậu trượt xuống, má của cậu rất gần trái tim Tiếu Kỳ Thậm. Lần này, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương.

Cậu chưa bao giờ để bản thân bị thiệt, hơn nữa dựa vào người này cũng không có mùi thuốc lá cậu ghét, nghĩ vậy cậu rất hài lòng nhắm mắt lại, thanh thản đi ngủ.

Phát hiện ra người tựa lên mình không hề giãy dụa, trên mặt Tiếu Kỳ Thậm hiện ra sự vui vẻ cẩn thận che chở cho người trong vòng tay của mình, nghiêng đầu liền thấy Dương Quân một bộ dạng quả nhiên là thế.

Dương Quân đã sớm cảm thấy Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm đã bay lên thành mối quan hệ người yêu, cứ như loại tình huống này càng nhìn càng giống, hắn quả nhiên là liệu sự như thần.

Tiếu Kỳ Thậm không quan tâm xem trong đầu tên trợ lý này lại bắt đầu nghĩ cái gì. Hắn cúi đầu xuống nhìn người trong lòng mình sắc mặt tái nhợt như trước, nhưng thoạt nhìn thấy có vẻ đã thả lỏng không ít, cũng đã gỡ xuống vẻ mặt hờ hững, giờ phút này làm cho người khác có một cảm giác thật yên bình.

Lạc Viêm Kiềm ngồi ở đằng sau lại cảm thấy vẻ mặt Tiếu Kỳ Thậm nhìn thế nào cũng làm cho người ta thấy chướng mắt. Trong lòng cậu không khỏi sốt ruột vì Đan Á Đồng. Á Đồng sao lại không đề phòng như thế, kẻ ôm anh ấy là sắc lang đấy!

Phía sau xe oán niệm, ở giữa xe thì đầy bong bóng hồng làm cho Liêu Nhiễm ngồi bên cạnh tài xế cảm thấy rất thú vị. Cô nàng qua gương chiếu hậu nhìn Tiếu Kỳ Thậm vòng tay qua ôm người nọ, trong lòng cảm khái, nhìn kiểu nào thì đây cũng là cảnh khiến người ta thấy dễ chịu nha.

Liêu Nhiễm hiểu rõ trước báo giới tuy Tiếu Kỳ Thậm luôn mang theo vẻ mặt tươi cười khách sáo, nhưng đó chỉ là hình thức xã giao bên ngoài. Ở giới thượng lưu, trong suy nghĩ của mọi người biểu hiện của cậu hai Tiếu gia càng thêm long lanh. Duy chỉ khi ở trước mặt Đan Á Đồng, rất nhiều khi người này lại tạo ra cảm giác là một tên ngốc, thậm chí còn làm ra chuyện ngu ngốc. Mà phải thôi, rơi vào ái tình với một thằng đàn ông khác thì đúng là chẳng có tí thông minh nào.

Hạ Tây Xuyên nhìn Lạc Viêm Kiềm có vẻ ẩn nhẫn, than khẽ, hắn không biết Lạc Viêm Kiềm thích Đan Á Đồng ở điểm nào nữa. Ở Phi Ngu, ít nhất Đan Á Đồng còn có ưu điểm là ngây thơ, nhưng Đan Á Đồng hiện tại làm cho hắn có cảm giác tâm cơ thâm trầm, bằng không thì một người mới vào nghề làm sao có thể đảm nhiệm vai chính trong phim điện ảnh được đầu tư lớn như thế. Không biết có lén lút làm ra chuyện mưu mô gì không, mà cho dù không luồn lót gì thì cũng là có người giúp đỡ sau lưng, ví dụ Tiếu Kỳ Thậm hay tổng giám đốc Thiên Quan, Đường Nguyễn Khanh.

Lạc Viêm Kiềm giương mắt ra bên ngoài nhìn phong cảnh không có chút dấu vết nhân tạo nào ở đằng xa, trong mắt vậy nhưng lại không có tiêu cự. Trong lòng, trong đầu cậu ngập tràn hình ảnh yên ổn, dịu ngoan của Đan Á Đồng bên cạnh Tiếu Kỳ Thậm. Đan Á Đồng dễ dàng đồng ý để Tiếu Kỳ Thậm tới gần như vậy là vì trong lòng anh ấy Tiếu Kỳ Thậm đã là người thân cận rồi sao?

Trong xe lần nữa trở lại vẻ yên tĩnh gần như quỷ dị, chiếc xe nảy lên một cái rồi lắc qua lắc lại hướng thẳng đến địa điểm quay phim.

Khi Đan Á Đồng tỉnh lại là đã nằm sẵn trên giường, giường cứng làm cho lưng cậu có chút không thoải mái. Cậu nhìn bốn phía, đó là một tầng lầu làm bằng gỗ, nhìn kiểu thiết kế có chút giống nhà ở nơi nông thôn.

Coi bộ lần này quay phim xa đấy. Đan Á Đồng ngồi dậy, vuốt trán, dường như còn có chút chóng mặt. Vừa ngồi dậy, dạ dày liền như có cái gì đó khuấy lên, cậu che miệng lại dựa vào đầu giường để ổn định lại cảm giác khó chịu trong dạ dày.

“Á Đồng, cậu tỉnh rồi à?” Dương Quân vừa mang bình nước giữ ấm bước vào phòng liền thấy Đan Á Đồng ngồi ở đầu giường sắc mặt tái nhợt khó coi, vội vàng để bình xuống một bên “Sắc mặt khó coi như vậy, cậu không thoải mái ở đâu?”

Đan Á Đồng khoát khoát tay “Không có việc gì, anh không cần lo như vậy. Anh lấy thuốc trị chóng mặt ra đi, tôi uống hai viên trước đã.”

Dương Quân nghe lời, vội vàng mở vali bên cạnh lấy ra túi thuốc, tìm được thuốc trị chóng mặt, đổ ra hai viên đặt vào tay Đan Á Đồng “Cậu cầm trước đi, để tôi rót nước.”

Đan Á Đồng không nói gì, nhận ly nước Dương Quân đưa, nuốt viên thuốc “Tôi ngủ tiếp đây, nếu có chuyện gì thì báo tôi.”

Dương Quân thấy cậu như vậy, lời trong miệng muốn nói lại nuốt xuống, huống chi nếu hắn hỏi đối phương cũng không nhất định sẽ trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện