Lúc Đường Nguyễn Khanh ra khỏi thang máy, liền thấy được thiếu niên đang đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, trên mặt cậu không lộ ra một cảm xúc gì.
Y kinh ngạc nhìn thiếu niên. Trong nháy mắt, hình ảnh thiếu niên cùng hình ảnh vẫn luôn hiện rõ trong kí ức y trùng lại thành một, làm y không đành lòng đánh vỡ sự tĩnh lặng của cậu.
Đúng lúc này, một thanh niên đẹp trai đi đến cạnh cậu, trong tay cầm một lon sữa dừa, nhét mạnh vào tay thiếu niên, trên mặt hắn là vẻ vô lại y chưa từng thấy qua.
Trong trí nhớ, thanh niên tuy không đứng đắn, nhưng cũng chỉ là cười tà ác, chưa chưa từng giống một tên du côn như lúc này, mà mục đích của hắn chỉ là làm cho thiếu niên kia uống hết lon nước hắn đưa cho.
Y thu hồi ánh mắt, bất giác chọn một con đường khác nhẹ nhàng rời đi. Sự ấm áp giữa hai người đó làm cho y không có cách nào chen chân vào.
Vào văn phòng, mới ngồi xuống một lúc, thì thấy Trương Phong cầm một túi hồ sơ đến.
Đường Nguyễn Khanh nhìn vật trong tay Trương Phong “Cái gì thế?”
“Hình của Đan Á Đồng làm đại diện cho sản phẩm ạ.” Trương Phong đặt túi hồ sơ lên bàn của Đường Nguyễn Khanh, nghĩ nghĩ “Cậu ta là một nghệ sĩ rất tuyệt vời.”
“A?” Đường Nguyễn Khanh nhướn mày, nhìn Trương Phong không giống như là đang nói giỡn, cầm túi hồ sơ đổ đống hình bên trong ra, tất cả các ảnh chụp đều rất đẹp.
Trong hình, thiếu niên đứng ở ban công theo phong cách của Châu Âu, cạnh đấy có rất nhiều đóa hồng trắng nở rộ. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, tóc cũng nhuộm chút vàng, cậu đưa tay lên muốn che nắng cho khỏi chói mắt, chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay dường như vì thiếu niên mà tăng thêm vài phần tao nhã, giống như một hoàng tử cô đơn, đang chờ người đến đánh thức.
Chỉ là một bên mặt nhưng lại làm người xem cảm nhận được sự xa hoa. Đường Nguyễn Khanh cũng không lật ra những tấm ảnh bên dưới nữa, y chỉ nhìn tấm thiếu niên ngắm bầu trời, giọng nói mang chút thở dài “Phải, rất tuyệt vời.”
Ánh mặt trời chiếu xuống, đồng tử màu trà của thiếu niên dường như cũng nhiễm một tầng kim sắc, lại có chút quyến rũ. Đường Nguyễn Khanh có cảm giác bản thân không thể nhìn tiếp. Bởi nếu nhìn nữa, lòng y sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có, sẽ đi về hướng làm cho y không dám nghĩ đến.
Lộ Phàm vừa đến công ty liền thấy một thằng nhãi nào đó đang xun xoe bên cạnh nghệ sĩ của mình. Anh nhướn mày, chẳng lẽ Tiếu Kỳ Thậm này bị đóng băng hoạt động rồi. Nếu không sao lại dư giờ mà quấn quýt lấy Á Đồng như thế chứ? Bạn Thiên vương nào đó ân cần kéo nắp lon, đút một ống hút vào, rồi đưa đến trước mặt Đan Á Đồng “Nhãn hiệu sữa dừa này hương vị cũng ổn đấy. Tuyệt đối không chứa melamine đâu, không độc hại cũng không có tác dụng phụ, một lon này bằng năm lon Ngũ Lộc.”
Đan Á Đồng nhận lon sữa dừa, uống một ngụm rồi mới nói “Ngũ Lộc sản xuất sữa bột, chứ không phải sữa dừa. Mà Ngũ Lộc chứa melamine hả?” Cậu liếc nhìn cái nhãn hiệu sữa dừa “Đây không phải sản phẩm anh làm người đại diện à?”
Tiếu Kỳ Thậm gật đầu “Dù sao công ty cũng cung cấp đồ uống miễn phí cho tôi, sao lại không làm. Nhưng mà, nghe nói trước đây công ty này có mời qua Cảnh An Tước làm người đại diện đấy, cậu biết việc này không?”
Đan Á Đồng tiếp tục uống sữa dừa, gật đầu, tỏ vẻ bản thân biết.
Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nhìn Đan Á Đồng, có vẻ là vì cậu nguyện ý uống sữa dừa hắn đưa mà thấy vui lắm. Thấy cậu uống xong một lon, hắn tiếp tục chân chó cầm lon rỗng trong tay Đan Á Đồng, đi bỏ vào thùng rác cách đó tận năm thước.
Khi hắn xoay người lại thì thấy Lộ Phàm tay cầm một tờ giấy giống như thiệp mời gì đó đang đến gần chỗ Đan Á Đồng.
Hắn nhíu mày, hai tay đút túi quần, chậm rì rì đi tới gần hai người nọ.
“Á Đồng, đây là thiệp mời sinh nhật của Lạc Viêm Kiềm. Địa điểm là biệt thự Lạc gia.” Lộ Phàm đưa thiệp mời đến trước mặt Đan Á Đồng “Là người đại diện của Lạc Viêm Kiềm lúc nãy đưa tới. Nếu cậu muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ hủy lịch trình tối nay cho.”
Đan Á Đồng cầm lấy thiệp mời, trên mặt không phải là chữ in, mà là nét bút máy mạnh mẽ ghi lên, chữ ký ghi rất rõ ràng người mời, Lạc An.
“Lạc An?” Đan Á Đồng ngẩng đầu, thắc mắc nhìn Lộ Phàm.
“Đây là tên của Lạc Viêm Kiềm, cậu ta tên thật là Lạc An.” Lộ Phàm đẩy kính mắt. Anh chợt nhớ lại nhiều năm trước, trong một buổi chiều mưa tầm tã, người kia còn từng đưa thằng nhóc Lạc An trốn nhà trở lại Lạc gia.
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, Lạc An… Tên này hình như quen quen.
Cậu đột nhiên nhớ ra, Lạc Viêm Kiềm cũng đã từng đề cập đến vụ tiệc sinh nhật này từ lâu rồi, lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ? Đan Á Đồng lắc đầu, dù thế nào thì cuối tuần bản thân cùng cậu ta cũng phải quay phim chung, nếu chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật mà khiến ngại ngùng khi gặp mặt thì thật không phải lựa chọn sáng suốt.
Gấp lại thiệp mời, cậu nói “Lịch làm việc tối này anh giúp tôi hủy nhé, làm phiền anh rồi.” Nhíu mày, cậu nên trực tiếp tặng tiền hay quà tương đương thì phù hợp đây.
“Tôi đã giúp cậu chuẩn bị quà xong rồi.” Lộ Phàm giống như đã lường trước được quyết định của cậu “Nghệ sĩ yêu thích của Lạc Viêm Kiềm là Cảnh An Tước, tôi lấy ra một collection đặc biệt của Cảnh An Tước rồi. Lát nữa tôi lấy cho cậu đem đi.”
Đan Á Đồng không có ý kiến, gật đầu, cậu đem thiệp mời cất vào túi áo. Xoay người lại thì thấy Tiếu Kỳ Thậm đang đứng ở phía sau, hơi hơi lùi về sau một bước.
“Á Đồng cũng có thiệp mời à, tôi cũng có thiệp mời. Đến lúc đó chúng ta cùng đi nha.” Tiếu Kỳ Thậm không nghĩ gì nói liền luôn, cánh tay tốt đẹp nằm trên vai Đan Á Đồng “Buổi chiều tôi lái xe tới đón cậu.”
Ánh mắt Lộ Phàm sắc bén nhìn móng vuốt của Tiếu Kỳ Thậm đặt ở trên vai Đan Á Đồng, kéo Đan Á Đồng ra, mặt không cảm xúc nhìn Tiếu Kỳ Thậm “Tiếu Thiên vương, Tạ Huân đang tìm cậu đấy. Nói trong thùng rác có tấm thiệp nào đó, hỏi cậu còn cần nữa không?”
“A, phải không? Thật không biết là cô lao công nào không cẩn thận ném thiệp mời của tôi đi thế.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm phất phất tay với Đan Á Đồng “Á Đồng, tôi đi trước xem sao đã.” Xoay người, Tiếu Kỳ Thậm nghiến răng, Lộ Phàm này đúng là hòn đá cản đường mà!
“Tiếu Thiên vương đi thong thả.” Lộ Phàm đứng đó nói với theo, đẩy đẩy kính mắt. Tiếu Kỳ Thậm, cái thằng gay chết tiệt này!
“Lộ Phàm…” Đan Á Đồng vẻ mặt bình thản nghiêng đầu nhìn Lộ Phàm.
“Sao?” Lộ Phàm mỉm cười.
“Không cần đẩy mắt kính của anh nữa đâu, đẩy tiếp là rơi đấy.”
Lộ Phàm:…….
Tiếu Kỳ Thậm trở về phòng nghỉ của mình, nhặt lại tấm thiệp mời từ trong thùng rác lên, nhìn chữ ký do máy tính tạo ra “Lạc Viêm Kiềm…” Khi hắn thấy Lạc Viêm Kiềm tự mình ghi thiệp mời liền hiểu được, tâm tư Lạc Viêm Kiềm với Đan Á Đồng có lẽ không đơn giản như vậy.
Nghịch với tấm thiệp mời trong tay, ánh mắt hắn có chút nheo lại, sớm đã là một thằng vô lại ở bên cạnh Đan Á Đồng, hắn thật muốn nhìn xem Lạc Viêm Kiềm muốn gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn đặt thiệp mời trở lại trên mặt bàn “Vào đi.”
Tạ Huân vừa vào cửa liền thấy thiệp mời màu đỏ đã bay từ thùng rác lên mặt bàn, hắn không chút khách sáo ngồi xuống sofa “Tối nay cậu muốn đi à?”
Tiếu Kỳ Thậm không chút do dự gật đầu.
“Nhưng hôm nay cậu phải cùng đi đến buổi đàm phán với người phụ trách một nhãn hiệu quốc tế, dù cho như vậy…”
“Giúp tôi thoái thác đi.” Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ “Lão Tạ, cho dù phải vứt bỏ hợp đồng làm người đại diện cho nhãn hiệu quốc tế, thì tôi cũng không muốn vứt bỏ người mình yêu.”
Tạ Huân thật không ngờ Tiếu Kỳ Thậm lại trực tiếp nói ra tình cảm của mình như vậy, hắn cau mày nói “Kỳ Thậm, cậu phải nghĩ kỹ.”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Tiếu Kỳ Thậm xoay người lại nhìn Tạ Huân, trong mắt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có “Tuy tôi chưa từng chính thức yêu người nào, nhưng lúc này là tôi thật sự nghiêm túc. Tôi cũng không muốn bởi vì danh tiếng hư ảo đó mà từ bỏ người trong lòng. Tình yêu chân chính thì không được so đo lợi ích.”
Tạ Huân kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ Thậm, đột nhiên cắt ngang “Dùng một đoạn thoại trong kịch bản để lừa tôi hả.”
Đột nhiên Tiếu Kỳ Thậm chuyển thành cười phá lên, mới vừa rồi còn là gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn ngồi xuống sofa, nói “A, bị phát hiện rồi.”
“Rất không may, trí nhớ tôi tốt lắm.” Tạ Huân đặt tay lên trán, che đi sự rung động trong lòng. Dù đó chỉ là một lời thoại, tuy lúc này Tiếu Kỳ Thậm cười cà lơ phất phơ, nhưng hắn có thể nhìn ra lúc Tiếu Kỳ Thậm nói những lời này đã nghiêm túc mức nào, nghiêm túc đến độ làm hắn sợ hãi.
“Đan Á Đồng, người này là một nghệ sĩ tốt, thì không thể làm một người yêu tốt được.” Tạ Huân không đành lòng nhìn nghệ sĩ chính mình bồi dưỡng suốt bốn năm trời cứ như vậy mà trì trệ đi xuống, thở dài nói “Cậu ta rất thích ngụy trang. Người như vậy lãnh tâm vô tình. Yêu người như cậu ta không phải là điều may mắn.”
Nụ cười trên môi Tiếu Kỳ Thậm dần nhạt đi, hắn nhìn đầu ngón tay của mình “Có phải là giống người được giới truyền thông xưng tụng là hoàng tử tình cảm Cảnh An Tước không?”
Tạ Huân thật không ngờ hắn đột nhiên lại nhắc tới Cảnh An Tước, hơi sững sờ, cuối cùng là có chút yếu ớt gật nhẹ đầu “Đúng vậy, giống như là Cảnh An Tước. Đối với ai cũng là một bộ dạng ôn hòa, nhưng bên trong thì lại vô cùng lạnh lùng. Người như vậy làm cho người khác kiểu gì cũng không thích nổi.”
“Anh không thích Đan Á Đồng?” Tiếu Kỳ Thậm con mắt nheo lại, mang theo một tia lạnh lùng “Bởi vì cậu ấy giống Cảnh An Tước?”
Cảm giác được Tiếu Kỳ Thậm không vui, Tạ Huân cười khổ “Tuy không nói tới thích, nhưng cũng không hẳn là ghét.” hắn đón ánh nhìn của Tiếu Kỳ Thậm “Bởi yêu người như vậy cuối cùng đều sẽ chỉ tan nát cõi lòng thôi.” Cũng giống như Đường Nguyễn Khanh, giống như Lâm Vũ Hân, giống như Sa Tuyết Tương đã hại chết Cảnh An Tước.
Hắn vẫn nhớ như in tinh thần Đường Nguyễn Khanh đã không bình thường như thế nào khi hay tin Cảnh An Tước chết, Lâm Vũ Hân trước nay chưa từng tiều tụy, còn có Sa Tuyết Tương cười điên cuồng khi bị cảnh sát bắt giữ.
Giới giải trí năm đó, cũng là đê mê hỗn loạn trước nay chưa từng có.
“Á Đồng không phải Cảnh An Tước.” Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy “Tôi cũng sẽ không phải Sa Tuyết Tương.”
Tạ Huân xoa trán, nhắm mắt lại “Có lẽ vậy. Cậu không phải là Sa Tuyết Tương.” Nhưng chính hắn cũng không biết được, Á Đồng có thể nào lại lạnh lùng giống như Cảnh An Tước không.
Tiếu Kỳ Thậm nghe ra trong lời kia có hàm ý, hắn cầm lấy thiệp mời trên bàn “Tôi cũng không phải Đường Nguyễn Khanh. Tôi yêu thì sẽ tranh thủ, tôi sẽ không để cậu ấy trở thành Cảnh An Tước thứ hai. Cho dù cậu ấy lạnh lùng, tôi cũng muốn làm trái tim đó phát nhiệt.”
Tạ Huân cười lên. Đúng rồi, bởi vì người trước mắt không phải bọn hắn, mà là Tiếu Kỳ Thậm. Có lẽ, kết cục sẽ không giống như năm đó.
Có lẽ, sẽ có người hạnh phúc.
Y kinh ngạc nhìn thiếu niên. Trong nháy mắt, hình ảnh thiếu niên cùng hình ảnh vẫn luôn hiện rõ trong kí ức y trùng lại thành một, làm y không đành lòng đánh vỡ sự tĩnh lặng của cậu.
Đúng lúc này, một thanh niên đẹp trai đi đến cạnh cậu, trong tay cầm một lon sữa dừa, nhét mạnh vào tay thiếu niên, trên mặt hắn là vẻ vô lại y chưa từng thấy qua.
Trong trí nhớ, thanh niên tuy không đứng đắn, nhưng cũng chỉ là cười tà ác, chưa chưa từng giống một tên du côn như lúc này, mà mục đích của hắn chỉ là làm cho thiếu niên kia uống hết lon nước hắn đưa cho.
Y thu hồi ánh mắt, bất giác chọn một con đường khác nhẹ nhàng rời đi. Sự ấm áp giữa hai người đó làm cho y không có cách nào chen chân vào.
Vào văn phòng, mới ngồi xuống một lúc, thì thấy Trương Phong cầm một túi hồ sơ đến.
Đường Nguyễn Khanh nhìn vật trong tay Trương Phong “Cái gì thế?”
“Hình của Đan Á Đồng làm đại diện cho sản phẩm ạ.” Trương Phong đặt túi hồ sơ lên bàn của Đường Nguyễn Khanh, nghĩ nghĩ “Cậu ta là một nghệ sĩ rất tuyệt vời.”
“A?” Đường Nguyễn Khanh nhướn mày, nhìn Trương Phong không giống như là đang nói giỡn, cầm túi hồ sơ đổ đống hình bên trong ra, tất cả các ảnh chụp đều rất đẹp.
Trong hình, thiếu niên đứng ở ban công theo phong cách của Châu Âu, cạnh đấy có rất nhiều đóa hồng trắng nở rộ. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, tóc cũng nhuộm chút vàng, cậu đưa tay lên muốn che nắng cho khỏi chói mắt, chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay dường như vì thiếu niên mà tăng thêm vài phần tao nhã, giống như một hoàng tử cô đơn, đang chờ người đến đánh thức.
Chỉ là một bên mặt nhưng lại làm người xem cảm nhận được sự xa hoa. Đường Nguyễn Khanh cũng không lật ra những tấm ảnh bên dưới nữa, y chỉ nhìn tấm thiếu niên ngắm bầu trời, giọng nói mang chút thở dài “Phải, rất tuyệt vời.”
Ánh mặt trời chiếu xuống, đồng tử màu trà của thiếu niên dường như cũng nhiễm một tầng kim sắc, lại có chút quyến rũ. Đường Nguyễn Khanh có cảm giác bản thân không thể nhìn tiếp. Bởi nếu nhìn nữa, lòng y sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có, sẽ đi về hướng làm cho y không dám nghĩ đến.
Lộ Phàm vừa đến công ty liền thấy một thằng nhãi nào đó đang xun xoe bên cạnh nghệ sĩ của mình. Anh nhướn mày, chẳng lẽ Tiếu Kỳ Thậm này bị đóng băng hoạt động rồi. Nếu không sao lại dư giờ mà quấn quýt lấy Á Đồng như thế chứ? Bạn Thiên vương nào đó ân cần kéo nắp lon, đút một ống hút vào, rồi đưa đến trước mặt Đan Á Đồng “Nhãn hiệu sữa dừa này hương vị cũng ổn đấy. Tuyệt đối không chứa melamine đâu, không độc hại cũng không có tác dụng phụ, một lon này bằng năm lon Ngũ Lộc.”
Đan Á Đồng nhận lon sữa dừa, uống một ngụm rồi mới nói “Ngũ Lộc sản xuất sữa bột, chứ không phải sữa dừa. Mà Ngũ Lộc chứa melamine hả?” Cậu liếc nhìn cái nhãn hiệu sữa dừa “Đây không phải sản phẩm anh làm người đại diện à?”
Tiếu Kỳ Thậm gật đầu “Dù sao công ty cũng cung cấp đồ uống miễn phí cho tôi, sao lại không làm. Nhưng mà, nghe nói trước đây công ty này có mời qua Cảnh An Tước làm người đại diện đấy, cậu biết việc này không?”
Đan Á Đồng tiếp tục uống sữa dừa, gật đầu, tỏ vẻ bản thân biết.
Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nhìn Đan Á Đồng, có vẻ là vì cậu nguyện ý uống sữa dừa hắn đưa mà thấy vui lắm. Thấy cậu uống xong một lon, hắn tiếp tục chân chó cầm lon rỗng trong tay Đan Á Đồng, đi bỏ vào thùng rác cách đó tận năm thước.
Khi hắn xoay người lại thì thấy Lộ Phàm tay cầm một tờ giấy giống như thiệp mời gì đó đang đến gần chỗ Đan Á Đồng.
Hắn nhíu mày, hai tay đút túi quần, chậm rì rì đi tới gần hai người nọ.
“Á Đồng, đây là thiệp mời sinh nhật của Lạc Viêm Kiềm. Địa điểm là biệt thự Lạc gia.” Lộ Phàm đưa thiệp mời đến trước mặt Đan Á Đồng “Là người đại diện của Lạc Viêm Kiềm lúc nãy đưa tới. Nếu cậu muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ hủy lịch trình tối nay cho.”
Đan Á Đồng cầm lấy thiệp mời, trên mặt không phải là chữ in, mà là nét bút máy mạnh mẽ ghi lên, chữ ký ghi rất rõ ràng người mời, Lạc An.
“Lạc An?” Đan Á Đồng ngẩng đầu, thắc mắc nhìn Lộ Phàm.
“Đây là tên của Lạc Viêm Kiềm, cậu ta tên thật là Lạc An.” Lộ Phàm đẩy kính mắt. Anh chợt nhớ lại nhiều năm trước, trong một buổi chiều mưa tầm tã, người kia còn từng đưa thằng nhóc Lạc An trốn nhà trở lại Lạc gia.
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, Lạc An… Tên này hình như quen quen.
Cậu đột nhiên nhớ ra, Lạc Viêm Kiềm cũng đã từng đề cập đến vụ tiệc sinh nhật này từ lâu rồi, lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ? Đan Á Đồng lắc đầu, dù thế nào thì cuối tuần bản thân cùng cậu ta cũng phải quay phim chung, nếu chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật mà khiến ngại ngùng khi gặp mặt thì thật không phải lựa chọn sáng suốt.
Gấp lại thiệp mời, cậu nói “Lịch làm việc tối này anh giúp tôi hủy nhé, làm phiền anh rồi.” Nhíu mày, cậu nên trực tiếp tặng tiền hay quà tương đương thì phù hợp đây.
“Tôi đã giúp cậu chuẩn bị quà xong rồi.” Lộ Phàm giống như đã lường trước được quyết định của cậu “Nghệ sĩ yêu thích của Lạc Viêm Kiềm là Cảnh An Tước, tôi lấy ra một collection đặc biệt của Cảnh An Tước rồi. Lát nữa tôi lấy cho cậu đem đi.”
Đan Á Đồng không có ý kiến, gật đầu, cậu đem thiệp mời cất vào túi áo. Xoay người lại thì thấy Tiếu Kỳ Thậm đang đứng ở phía sau, hơi hơi lùi về sau một bước.
“Á Đồng cũng có thiệp mời à, tôi cũng có thiệp mời. Đến lúc đó chúng ta cùng đi nha.” Tiếu Kỳ Thậm không nghĩ gì nói liền luôn, cánh tay tốt đẹp nằm trên vai Đan Á Đồng “Buổi chiều tôi lái xe tới đón cậu.”
Ánh mắt Lộ Phàm sắc bén nhìn móng vuốt của Tiếu Kỳ Thậm đặt ở trên vai Đan Á Đồng, kéo Đan Á Đồng ra, mặt không cảm xúc nhìn Tiếu Kỳ Thậm “Tiếu Thiên vương, Tạ Huân đang tìm cậu đấy. Nói trong thùng rác có tấm thiệp nào đó, hỏi cậu còn cần nữa không?”
“A, phải không? Thật không biết là cô lao công nào không cẩn thận ném thiệp mời của tôi đi thế.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm phất phất tay với Đan Á Đồng “Á Đồng, tôi đi trước xem sao đã.” Xoay người, Tiếu Kỳ Thậm nghiến răng, Lộ Phàm này đúng là hòn đá cản đường mà!
“Tiếu Thiên vương đi thong thả.” Lộ Phàm đứng đó nói với theo, đẩy đẩy kính mắt. Tiếu Kỳ Thậm, cái thằng gay chết tiệt này!
“Lộ Phàm…” Đan Á Đồng vẻ mặt bình thản nghiêng đầu nhìn Lộ Phàm.
“Sao?” Lộ Phàm mỉm cười.
“Không cần đẩy mắt kính của anh nữa đâu, đẩy tiếp là rơi đấy.”
Lộ Phàm:…….
Tiếu Kỳ Thậm trở về phòng nghỉ của mình, nhặt lại tấm thiệp mời từ trong thùng rác lên, nhìn chữ ký do máy tính tạo ra “Lạc Viêm Kiềm…” Khi hắn thấy Lạc Viêm Kiềm tự mình ghi thiệp mời liền hiểu được, tâm tư Lạc Viêm Kiềm với Đan Á Đồng có lẽ không đơn giản như vậy.
Nghịch với tấm thiệp mời trong tay, ánh mắt hắn có chút nheo lại, sớm đã là một thằng vô lại ở bên cạnh Đan Á Đồng, hắn thật muốn nhìn xem Lạc Viêm Kiềm muốn gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn đặt thiệp mời trở lại trên mặt bàn “Vào đi.”
Tạ Huân vừa vào cửa liền thấy thiệp mời màu đỏ đã bay từ thùng rác lên mặt bàn, hắn không chút khách sáo ngồi xuống sofa “Tối nay cậu muốn đi à?”
Tiếu Kỳ Thậm không chút do dự gật đầu.
“Nhưng hôm nay cậu phải cùng đi đến buổi đàm phán với người phụ trách một nhãn hiệu quốc tế, dù cho như vậy…”
“Giúp tôi thoái thác đi.” Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ “Lão Tạ, cho dù phải vứt bỏ hợp đồng làm người đại diện cho nhãn hiệu quốc tế, thì tôi cũng không muốn vứt bỏ người mình yêu.”
Tạ Huân thật không ngờ Tiếu Kỳ Thậm lại trực tiếp nói ra tình cảm của mình như vậy, hắn cau mày nói “Kỳ Thậm, cậu phải nghĩ kỹ.”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Tiếu Kỳ Thậm xoay người lại nhìn Tạ Huân, trong mắt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có “Tuy tôi chưa từng chính thức yêu người nào, nhưng lúc này là tôi thật sự nghiêm túc. Tôi cũng không muốn bởi vì danh tiếng hư ảo đó mà từ bỏ người trong lòng. Tình yêu chân chính thì không được so đo lợi ích.”
Tạ Huân kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ Thậm, đột nhiên cắt ngang “Dùng một đoạn thoại trong kịch bản để lừa tôi hả.”
Đột nhiên Tiếu Kỳ Thậm chuyển thành cười phá lên, mới vừa rồi còn là gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn ngồi xuống sofa, nói “A, bị phát hiện rồi.”
“Rất không may, trí nhớ tôi tốt lắm.” Tạ Huân đặt tay lên trán, che đi sự rung động trong lòng. Dù đó chỉ là một lời thoại, tuy lúc này Tiếu Kỳ Thậm cười cà lơ phất phơ, nhưng hắn có thể nhìn ra lúc Tiếu Kỳ Thậm nói những lời này đã nghiêm túc mức nào, nghiêm túc đến độ làm hắn sợ hãi.
“Đan Á Đồng, người này là một nghệ sĩ tốt, thì không thể làm một người yêu tốt được.” Tạ Huân không đành lòng nhìn nghệ sĩ chính mình bồi dưỡng suốt bốn năm trời cứ như vậy mà trì trệ đi xuống, thở dài nói “Cậu ta rất thích ngụy trang. Người như vậy lãnh tâm vô tình. Yêu người như cậu ta không phải là điều may mắn.”
Nụ cười trên môi Tiếu Kỳ Thậm dần nhạt đi, hắn nhìn đầu ngón tay của mình “Có phải là giống người được giới truyền thông xưng tụng là hoàng tử tình cảm Cảnh An Tước không?”
Tạ Huân thật không ngờ hắn đột nhiên lại nhắc tới Cảnh An Tước, hơi sững sờ, cuối cùng là có chút yếu ớt gật nhẹ đầu “Đúng vậy, giống như là Cảnh An Tước. Đối với ai cũng là một bộ dạng ôn hòa, nhưng bên trong thì lại vô cùng lạnh lùng. Người như vậy làm cho người khác kiểu gì cũng không thích nổi.”
“Anh không thích Đan Á Đồng?” Tiếu Kỳ Thậm con mắt nheo lại, mang theo một tia lạnh lùng “Bởi vì cậu ấy giống Cảnh An Tước?”
Cảm giác được Tiếu Kỳ Thậm không vui, Tạ Huân cười khổ “Tuy không nói tới thích, nhưng cũng không hẳn là ghét.” hắn đón ánh nhìn của Tiếu Kỳ Thậm “Bởi yêu người như vậy cuối cùng đều sẽ chỉ tan nát cõi lòng thôi.” Cũng giống như Đường Nguyễn Khanh, giống như Lâm Vũ Hân, giống như Sa Tuyết Tương đã hại chết Cảnh An Tước.
Hắn vẫn nhớ như in tinh thần Đường Nguyễn Khanh đã không bình thường như thế nào khi hay tin Cảnh An Tước chết, Lâm Vũ Hân trước nay chưa từng tiều tụy, còn có Sa Tuyết Tương cười điên cuồng khi bị cảnh sát bắt giữ.
Giới giải trí năm đó, cũng là đê mê hỗn loạn trước nay chưa từng có.
“Á Đồng không phải Cảnh An Tước.” Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy “Tôi cũng sẽ không phải Sa Tuyết Tương.”
Tạ Huân xoa trán, nhắm mắt lại “Có lẽ vậy. Cậu không phải là Sa Tuyết Tương.” Nhưng chính hắn cũng không biết được, Á Đồng có thể nào lại lạnh lùng giống như Cảnh An Tước không.
Tiếu Kỳ Thậm nghe ra trong lời kia có hàm ý, hắn cầm lấy thiệp mời trên bàn “Tôi cũng không phải Đường Nguyễn Khanh. Tôi yêu thì sẽ tranh thủ, tôi sẽ không để cậu ấy trở thành Cảnh An Tước thứ hai. Cho dù cậu ấy lạnh lùng, tôi cũng muốn làm trái tim đó phát nhiệt.”
Tạ Huân cười lên. Đúng rồi, bởi vì người trước mắt không phải bọn hắn, mà là Tiếu Kỳ Thậm. Có lẽ, kết cục sẽ không giống như năm đó.
Có lẽ, sẽ có người hạnh phúc.
Danh sách chương