Du Ân cắn chặt môi của mình, đầu gục xuống gần như vùi vào đầu gối của mình.
Cái gọi là không thể ngẩng đầu lên trước mặt một người, đó chính là bộ dáng của cô lúc này.
Cô biết anh sẽ cười nhạo châm chọc, biết anh sẽ xem trò cười của cô.
Bên tại lại truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Đứng dậy lên ghế số pha ngồi.”
Du Ân vẫn ngồi yên bất động.
Giọng nói của người đàn ông lại vang lên: “Muốn tôi bế cô lên sao?”
Du Ân từ đầu đến cuối cụp mắt xuống cắn răng, không nói một lời, bò dậy.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp đi tới ghế sô pha, thì thế giới trước mặt cô đã quay cuồng điên đảo, sau đó cô mất kiểm soát ngất đi.
Lúc gần nhắm mắt lại, cô nghe thấy Phó Đình Viễn bên cạnh vội vã hét lên một tiếng: “Du Ân!”
Cô công môi tự chế nhạo, tại sao cô lại có vẻ như nghe ra sự căng thẳng và lo lắng trong ngữ khí của anh chứ?
Chắc chắn đó chỉ là ảo giác khi tâm trí của cô không còn minh mẫn, Phó Đình Viễn làm sao có thể quan tâm cô được.
Đêm qua Du Ân đã thức thâu đêm để viết kịch bản, sáng sớm khi còn đang tiếp tục cố gắng chiến đấu thì cô đã bị tiếng đập cửa dọa giật mình.
“Du Ân, cô ra đây cho tôi!” Giọng nói của Du Tùng vang lên ở ngoài cửa, trái tim của Du Ân theo bản năng thoáng lên một tia sợ hãi.
Cô quá hiểu tính cách của Du Tùng. Nếu hôm nay cô mở cửa, Du Tùng có thể sẽ cướp sạch những đồ có giá trị trong nhà cô đi.
Vì vậy đây cũng là lý do vì sao sau khi trở về nước cô chưa từng liên lạc với Du Tùng và Du Thế Quần. Cô sợ bọn họ đến tìm cô.
Sợ bọn họ liên tục tìm cô đòi tiền, hoặc đem cô đi đổi lấy tiền.
Bị hãm hại một lần, cô đã bị ám ảnh.
.
Cho nên, khi đối mặt với tiếng la mắng của Du Tùng, từ đầu đến cuối cô không lên tiếng, càng không mở cửa.
Du Tùng thấy cô không trả lời, lại bắt đầu dùng đạo đức công kích cô: “Du Ân, cô đừng tưởng giả chết là xong. Cô không phụng dưỡng ba mẹ già, có tin tôi đưa cô ra tòa không?”
“Ba chúng ta nuôi cô khôn lớn thế này, bây giờ cô lại chơi trò mất tích hả?”
“Trở về nước cũng không biết trở về nhà thăm ba già, lương tâm của cô bị chó ăn rồi hả?”
Du Ân thức trắng cả đêm, tinh thần vốn đã kiệt quệ, Du Tùng cứ vừa gào vừa gọi không ngớt như vậy, đầu của cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau nhói.
Du Tùng nói lương tâm của cô bị chó ăn, chẳng lẽ không phải lương tâm của bọn họ cũng bị chó ăn rồi sao?
Cô và Phó Đình Viễn kết hôn ba năm, không biết hai ba con bọn họ đã lấy đi bao nhiêu tiền từ chỗ Phó Đình Viễn.
Nhưng nếu hai bọn họ an phận sống qua ngày, số tiền kia cũng đủ để bọn họ cả đời cơm no áo ấm, cũng đủ để họ cứu một công ty đang hấp hối.
Còn có số tiền một năm trước cô chuyển cho bọn họ, hơn một trăm ngàn nhân dân tệ.
Đó là số tiền mồ hôi nước mắt mà những năm nay bản thân cô vất vả kiếm được từ việc biên soạn kịch bản. Cô còn không nỡ tiêu một phần trong số đó.
Vậy mà Du Tùng còn cáo buộc cô không phụ dưỡng ba già, còn muốn có phụng dưỡng thế nào nữa?
Du Ân ngồi co ro trên ghế máy tính, đôi mắt đỏ hoe vì uất ức.
Sau đó Du Tùng lại tiếp tục la mắng, gây gổ với hàng xóm, Du Ân không nhân nhượng gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, cô không thể không mở cửa.
Ai ngờ Du Tùng bất chấp sự khuyên can của cảnh sát xông lên hung hăng đạp cô một phát.
Cú đạp này đạp trúng eo của cô, đau đến nỗi trán cô toát mô hôi.
vừa rối cô ngôi sup xuống đất, phẩn lớn nguyên nhân là do thể lực của cô đã đến cực hạn, không thể chống đỡ được nữa.
Phó Đình Viễn còn nhất quyết bắt cô phải đứng dậy đi ra ghế số pha, cô không ngất đi thì mới là chuyện lạ.
Ở tầng dưới, Chu Mi đang nhờ cảnh sát giữ kín chuyện hôm nay, sau đó lại lịch sự tiễn bọn họ đi.