Đơn giản, đó là vì niềm tự tôn cuối cùng của cô trước mặt Phó Đình Viễn cũng đã bị hung hăng đè bẹp dưới chân.

Hơn nữa, cô cũng không muốn bị người ngoài biết chuyện cô và Phó Đình Viễn đã từng có một cuộc hôn nhân.

Không muốn mọi người biết mình là một người phụ nữ đã ly hôn.

Chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy, ý đồ chiếm giữ trái tim Phó Đình Viễn của cô là mơ mộng viển vông, đi tới bước đường ly hôn này, cũng

là do cô tự chuốc lấy.

“Cô kích động cái gì?” Du Tùng cà phất cà phơ nói: “Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng hôm nay cậu ta vẫn đến đây, chứng tỏ giữa hai người vẫn còn dính líu.”

“Tôi nói Du Ân, không phải cô vì muốn thoát khỏi tôi và ba nên mới cố tình ly hôn với Phó Đình Viễn đấy chứ?”

Du Ân bị lời nói của Du Tùng chọc tức đến nỗi toàn thân phát run, mấy lần cô định mở miệng nói cái gì, nhưng bởi vì quá tức giận mà nói không lên lời.

Giây trước cô còn nghĩ không muốn để người ngoài biết những chuyện này, vậy mà ngay giây sau Du Tùng đã khiến cô nổ tung.

Bây giờ thì tốt rồi, mấy người cảnh sát ở đây đều biết hết.

Phó Đình Viễn bước tới sau lưng cô, giơ tay kéo cô lại một bước và nói: “Không cần chấp nhặt với anh ta.”

Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn kéo Du Ân tránh xa Du Tùng một chút, nhưng khi vừa chạm vào cánh tay Du Ân, anh lập tức cảm nhận được cả người cô đang run lên một cách dữ dội.

Anh mím môi, trượt những ngón tay mảnh mai xuống, nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay của mình.

Du Tùng liếc nhìn hành động của anh, lập tức nở nụ cười đắc ý.

Anh ta liếc nhìn hai người cảnh sát ở hai bên, kiêu ngạo nói: “Đã nhìn thấy chưa? Sếp Phó là em rể của tôi, các người còn không mau buông tôi ra, buông tôi ra.”

“Du Tùng!” Du Ân lại một lần nữa tức giận hét lên.

Cô biết người anh trai này của cô mặt dày mày dặn, nhưng không ngờ anh ta còn không cần thể diện đến mức này.

Đã gây rối thành thế này, vậy mà anh ta còn có thể dựa vào uy danh của Phó Đình Viễn để dương oai.

Du Tùng dùng ánh mắt ra hiệu vào bàn tay đang bị Phó Đình Viễn nắm của cô, nói một cách mập mờ: “Nắm tay thân mật như vậy, còn không thừa nhận việc hai người ly hôn giả sao?”

Du Ân vội vàng cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra tay mình đang bị Phó Đình Viễn nắm.

Cô dùng lực vùng vẫy với khuôn mặt tái mét, vừa rồi cô suýt thì bị Du Tùng chọc tức đến ngất, cho nên căn bản không phát hiện Phó Đình Viễn đang nắm tay cô.

Nhưng hai người cảnh sát kia không nhân nhượng, giữa chặt Du Tùng, giữ đúng bổn phận của mình, nói: “Anh này, anh bị nghi ngờ có hành vi gây mất trật tự, anh cần theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

Du Tùng còn chưa nói gì, Phó Đình Viễn đã trực tiếp nói với hai người cảnh sát: “Đó là người đã quấy nhiễu chúng tôi.”

Nói thẳng không kiêng dè chính là hãy nhanh mang Du Tùng đi.

Du Tùng tức giận gọi lớn: “Du Ân, cô tiếp đãi anh của mình như vậy sao?”

“Lương tâm của cô bị chó tha rồi hả?”

“Em rể, em rể, mau cứu anh!”

Khi bốn người cảnh sát mang Du Tùng đang không ngừng gào thét đi, Phó Đình Viễn liếc nhìn Chu Mi ở bên cạnh, Chu Mi hiểu ý của anh, theo sau mấy người cảnh sát xuống tầng.

Phó Đình Viên chính là muốn ngầm ra hiệu cho cô, dặn cô xuống dưới trao đổi với mấy người cảnh sát, chuyện của hôm nay mong họ không để người khác biết.

Ở bên cạnh Phó Đình Viễn bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên Chu Mi còn có năng lực hiểu được những chuyện này.

Cửa chống trộm được đóng lại, tiếng la hét và chơi bới của Du Tùng hoàn toàn biến mất. Cà người Du Ân mềm nhũn, cứ như vậy ngã nhào xuống sàn.

Phó Đình Viễn chi lo đóng cửa chống trộm lại, khi xoay người trông thấy dáng vẻ này của cô, nhất thời anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh bước tới, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói một câu: “Sợ hà? Vẫn còn sợ hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện