Chương 983

Đối xử với bạn trai còn không tốt bằng cô em gái Chu Mi.

Du Ân mỉm cười và nói: “Tất nhiên là anh nên vui vẻ rồi, bởi vì sau này em sẽ nói nhiều hơn nữa.”

Phó Đình Viễn bày tỏ sự nghi ngờ nghiêm trọng: “Thật sao?”

“Ừ.” Du Ân vui vẻ nói thẳng.

Phó Đình Viễn thay đổi chủ đề: “Vậy bây giờ nói gì đó dễ nghe chút đi?”

Dư Ân: “…”

Ngay khi Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc vì xấu hổ, anh đột nhiên nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Phó Đình Viễn, em nhớ anh.”

Giọng điệu của cô hơi run và ngại ngùng, nhưng cũng không chiếu lệ chút nào.

Trái tim Phó Đình Viễn khẽ động, anh bóp chặt điện thoại, thấp giọng đáp: “Anh cũng nhớ em.”

Hai người nhất thời không nói chuyện, thông qua điện thoại tựa hồ có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương, vừa ngọt ngào lại vừa day dứt.

Mấy ngày nữa bọn họ mới có thể gặp nhau.

Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại nói: “Anh đã mua vé máy bay, sáng sớm mai anh sẽ lên đường sang Mỹ.”

Du Ân nhẹ nhàng trả lời: “Ừm, thuận buồm xuôi gió.”

Nghĩ nghĩ, cô lại nói thêm một câu: “Bất kể anh làm cái gì, em đều hi vọng anh có thể bình an vô sự.”

“Nhất định rồi.” Cuộc điện thoại kết thúc khi Phó Đình Viễn về đến nhà, cả hai người đều lưu luyến không rời.

Trước khi lên đường sang Mỹ, Phó Đình Viễn đã đến tạm biệt ông cụ.

Ông cụ nhìn anh, tức giận nói: “Nghe lời vợ thì luôn đúng, cuối cùng cháu cũng mở mang đầu óc rồi, ông không cần lo lắng cho cháu nữa.”

Lời nói của ông cụ thực sự không dễ nghe lắm, nhưng Phó Đình Viễn biết tâm ý của ông cụ, vì vậy anh chân thành cảm ơn ông: “Cảm ơn ông.”

Nếu không có ông cụ luôn ủng hộ, nếu không phải ông cụ đối xử tốt với Du Ân, e rằng anh và Du Ân sẽ không có được ngày hôm nay.

Ông cụ vỗ vai anh: “Điều duy nhất ông yêu cầu cháu là đừng đi theo vết xe đổ của cha mẹ cháu trong chuyện tình cảm và hôn nhân. Bây giờ cuối cùng cháu đã tìm được tình yêu đích thực, hãy sống thật tốt nhé.”

“Xem cha mẹ cháu…” Nói tới đây, ông cụ buồn bực không nói tiếp được.

Phó Đình Viễn đỡ ông ngồi xuống và trịnh trọng hứa: “Cháu và Du Ân sẽ không như thế. Cho dù một ngày nào đó chúng cháu không thể sống cùng nhau nữa, cũng sẽ ra đi trong bình yên, sẽ không giống như cha mẹ cháu.”

“Cháu và Du Ân đã từng có ba năm hôn nhân, cháu biết rõ cô ấy chính là người yêu, người vợ mà cháu muốn.” Nhắc đến Du Ân, vẻ mặt của Phó Đình Viễn trở nên dịu dàng hơn một chút: “Vì vậy, cháu sẽ yêu và tôn trọng cô ấy, sẽ trân trọng cô ấy thật tốt.”

Sẽ đặt cô ấy lên đỉnh của trái tim cháu mà yêu thương.

Phó Đình Viễn không nói với Đổng Văn Tuệ là anh sẽ đến đón bà ta, vì vậy khi Đổng Văn Tuệ nhìn thấy anh, nước mắt bà ta trào ra, lao tới ôm chặt lấy anh, khóc lóc thảm thiết như ôm lấy cọng rơm cứu mạng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện