Chương 980
Du Ân có chút khó xử: “Nhưng em muốn ở với bố và mọi người một thời gian…”
Cô đến Giang Thành từ cuối năm để chăm sóc Phó Đình Viễn, trong quá trình đào tạo nửa tháng, cô chỉ gặp Diệp Văn một lần, giờ hiếm khi ở lại thủ đô, cô muốn ở lại với Diệp Văn thêm vài ngày nữa.
Phó Đình Viễn không hài lòng: “Hóa ra em không muốn đi cùng anh chứ gì?”
Du Ân giải thích cho chính mình: “Không phải em đang ở cùng anh sao? Chỉ là có sự cố đột ngột nên anh không thể không trở về thôi.”
Ai bảo bạn thân Dịch Thận Chi của anh gây ra những điều này chứ?
Nếu không, cô vẫn đang suy nghĩ xem có nên đưa Phó Đình Viễn về nhà họ Diệp trong hai ngày này hay không đấy.
Phó Đình Viễn bị lời nói của cô chặn họng, anh cũng thật sự muốn cô sớm yên tâm nên đồng ý: “Được, vậy anh đi.”
“Nếu phải đi, vậy thì chờ anh xử lý xong chuyện này, anh sẽ bay sang Mỹ, đưa mẹ anh trở về.”
“Ừm.” Dư Ân không hề phản đối, cùng nhau giải quyết những chuyện này cũng tốt.
Phó Đình Viễn ôm cô thật chặt và thở dài: “Nhiều việc như vậy, chúng ta sẽ không gặp nhau trong nửa tháng đấy. Em nói xem tại sao cuộc sống của anh lại khó khăn như vậy chứ? Khi chúng ta yêu nhau, hở một tí là lại xa nhau mười ngày nửa tháng rồi.”
Du Ân buồn cười trước giọng điệu ai oán của anh: “Làm sao có thể ở bên nhau cả ngày được chứ, cho dù là vợ chồng, ngày nào cũng phải đi làm mà đúng không?”
“Dù sao, anh cũng không muốn đi.” Sau khi Phó Đình Viễn nói xong, anh lại sáp tới và hôn lên môi Du Ân.
Sau khi giải quyết những vấn đề này, anh thực sự không muốn xa Du Ân nữa.
Anh sẽ cố gắng hết sức để giảm số lượng các chuyến công tác và xã giao, đồng thời cố gắng dành nhiều thời gian hơn để quản lý mối quan hệ của mình với Du Ân.
Chỉ là anh đã lên kế hoạch khá tốt, nhưng anh lại quên đưa Du Ân vào kế hoạch.
Anh đã đạt được một sự nghiệp thành công, nhưng sự nghiệp của Du Ân chỉ mới bắt đầu, sau này cô chắc chắn sẽ có nhiều chuyến công tác khác nhau vì sự nghiệp của mình, anh muốn sớm tối ở chung với cô, e là không có khả năng rồi.
Phó Đình Viễn do dự một lúc, cuối cùng cũng thu dọn hành lý và đi ra ngoài.
Du Ân lái xe đưa anh đến sân bay. Khi Phó Đình Viễn chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh để bước vào cổng lên máy bay, Du Ân nhẹ nhàng nói với anh: “Mấy ngày nay em sẽ ở với bố. Khi anh từ Mỹ trở về, em sẽ đến Giang Thành và ở bên cạnh anh.”
Những lời của Du Ân đã giải quyết được sự miễn cưỡng của Phó Đình Viễn, anh ấy cũng rất cảm động.
Lúc này cô nói những lời dỗ dành ngọt ngào như vậy, nhất định là không muốn thấy bộ dạng đau khổ của anh.
Anh giơ tay muốn ôm cô vào lòng, không nhịn được định hôn cô, Du Ân bị anh làm cho sợ hãi, vội vàng đưa tay che mặt.
“Có nhiều người đấy…” Du Ân không muốn cảnh thể hiện tình cảm ở nơi công cộng lại xuất hiện, đêm đó Phó Đình Viễn đã hôn cô trước mặt những nhà biên kịch kia, mọi người đã trêu chọc cô một hồi lâu trong nhóm chat rồi.
Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để buông cô ra.
Nhưng anh vẫn ghé sát vào tai cô nói: “Vậy khi anh quay về, em phải để anh hôn cho đủ mới được.”
“Được.” Du Ân đỏ mặt vội vàng giơ tay đẩy anh ra.