Chương 968

Đổng Văn Tuệ cứ luôn gọi điện cho Phó Đình Viễn hoặc gọi cho ông cụ để khóc lóc kể lể.

Lần này, bà ta vì chuyện bệnh tật và rào cản ngôn ngữ nên đã khóc lóc với ông cụ, ông cụ bảo bà ta nhờ Du Ân cầu xin, nói rằng hiện tại chỉ có Du Ân mới có thể thuyết phục Phó Đình Viễn.

Đổng Văn Tuệ và Phó Giang cũng từng có thời gian mặn nồng, khi đó bà ta nói gì Phó Giang cũng nghe nên đương nhiên bà ta hiểu ông cụ nói gì, ông cụ gián tiếp nói với bà ta rằng con trai bà ta và Du Ân có quan hệ tình cảm rất tốt.

Đổng Văn Tuệ không biết mình đang ở trong tâm trạng gì. Bà ta phản đối tới lui, nhưng cuối cùng bà ta cũng không thể khiến Du Ân rời xa con trai mình.

Bà ta cam chịu số phận của mình.

So với việc tiếp tục chọc giận Du Ân, Đổng Văn Tuệ giờ đây quan tâm đến sự sống chết của chính mình nhiều hơn.

Vì vậy, bà ta đã gọi điện cho Du Ân mà không chút do dự, khóc lóc và cầu xin Du Ân hãy cứu bà ta.

Lúc trước, bà ta vênh mặt hất hàm với Du Ân ở khắp mọi nơi, bà ta không bao giờ ngờ rằng có một ngày bà ta sẽ cầu xin Du Ân một cách hèn mọn như vậy.

Đổng Văn Tuệ khóc lóc khiến Du Ân đau đầu nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy có nghe hay không thì tôi không biết được.”

Du Ân cúp điện thoại sau một câu trả lời đơn giản như vậy.

Trên thực tế, cô không muốn quan tâm đến cuộc sống của Đổng Văn Tuệ chút nào, nhưng vì cân nhắc cho Phó Đình Viễn, cô phải làm vậy, cô không thể để Phó Đình Viễn mang tai tiếng là không quan tâm đến cuộc sống của mẹ được.

Xét cho cùng, đây không phải là chuyện tốt lành gì, nếu Đổng Văn Tuệ phát điên và tìm phương tiện truyền thông để vạch trần Phó Đình Viễn thì sao?

Đổng Văn Tuệ có thể làm được việc này.

Về chuyện Đổng Văn Tuệ, Du Ân cũng đã nói với Phó Đình Viễn lúc ở trên giường.

Lại là một ngày cuối tuần nữa, có nghĩa là khóa đào tạo viết kịch bản kéo dài hai tuần của Du Ân đã kết thúc.

Cũng giống như lần trước, tối thứ sáu Phó Đình Viễn đã vội vã từ Giang Thành chạy đến, từ sân bay đi thẳng đến khách sạn nơi Du Ân ở, định đón người trở về cùng trải qua đêm xuân.

Không ngờ, khi xe dừng bên ngoài khách sạn, anh gọi điện cho Du Ân thì nghe Du Ân nói: “Tối nay bọn em phải đi ăn tối liên hoan, anh về trước đi.”

Biết là anh sẽ không vui nên Du Ân vội vàng giải thích: “Đây là bữa tối chia tay sau khóa đào tạo, em không tham gia thì không tốt lắm.”

Phó Đình Viễn bị cho leo cây, cầm điện thoại và nghiến răng nói: “Được, vậy anh về trước.”

Anh có thể làm gì đây, người ta cũng là đi xã giao mà, dù sao cũng không thể chỉ cho phép anh giao du bên ngoài, còn cô thì không được.

Vì thế Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại nơi ở của mình trước, kiếm một ít thức ăn và bắt đầu chờ đợi.

Đương nhiên, để giảm bớt sự thống khổ trong quá trình chờ đợi, anh vẫn đang xử lý công việc trong thư phòng, khi công việc trong tay kết thúc, anh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Ân, đã mười giờ rồi còn chưa về ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện