Chương 935

Có điều hiện tại xung quanh có rất nhiều người, Phó Đình Viễn không tiện nói gì thêm với Du Ân: “Ăn cơm trước, lát nữa lại nói với em sau.”

Du Ân thấy vẻ mặt anh rất đứng đắn, cho rằng anh tìm cô có việc thật, cho nên cũng không hỏi nhiều, nghĩ bụng lát ăn cơm xong lại hỏi, cô thật sự rất đói bụng.

Phó Đình Viễn cầm đồ ăn của anh và Du Ân đến phòng hóa trang, vốn dĩ Tô Ngưng cũng có thể đi, nhưng cô ấy thức thời theo mọi người ăn ở bên ngoài.

Vì thế trong phòng hóa trang chỉ còn mình Phó Đình Viễn và Du Ân, Phó Đình Viễn cầm ly cà phê trong tay đưa cho Du Ân: “Cho em này, anh bảo bọn họ bỏ thêm chút đường nữa.”

“Cảm ơn.” Du Ân nhận lấy.

Cà phê cô quả thật không thích uống quá đắng.

Hai người yên tĩnh hòa hợp ăn xong cơm trưa, Du Ân được ăn no cuối cùng cũng có cảm giác sống lại rồi.

“Anh tìm em có chuyện gì?” Cô nhìn Phó Đình Viễn hỏi.

Phó Đình Viễn hơi nhíu mày: “Em tiến lên trước một chút, anh nói cho em biết.”

Du Ân không hoài nghi gì nghiêng người về phía anh, kết quả Phó Đình Viễn trực tiếp hôn lên môi cô.

Du Ân xấu hổ giận dữ che miệng trừng anh, Phó Đình Viễn duỗi tay dài, dứt khoát kéo người đến ôm ngồi trên chân.

Du Ân muốn sụp đổ rồi: “Anh nhanh thả em xuống, lỡ có người tiến vào thấy được thì sao!”

Chuyện ngồi trên đùi Phó Đình Viễn, còn là ở bên ngoài, đối với Du Ân mà nói vẫn là lần đầu tiên, cô cực kỳ bối rối.

“Thấy thì có sao? Có đôi tình nhân nào ở bên nhau mà không làm việc này?” Phó Đình Viễn trái lại vô cùng bình tĩnh.

Anh nói xong, tăng sức trên tay, ôm người vào trong lòng tiếp tục hôn.

“Không phải em hỏi anh tìm em có việc gì sao?”

“Đây chính là việc.”

Lúc Phó Đình Viễn nói hai câu này bên tai Du Ân, đến suy nghĩ muốn cào nát mặt anh cô cũng có rồi.

Chờ Phó Đình Viễn hôn xong, việc đầu tiên Du Ân làm chính là nhảy xuống khỏi người anh.

Du Ân soi gương cô nhất thời buồn bực lên án: “Anh lau hết son môi của em rồi!”

Vừa rồi lúc ăn cơm cô còn chú ý đủ chuyện, kết quả uổng phí công sức, chỉ một nụ hôn của Phó Đình Viễn đã khiến cô kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.

Có điều lên án thì lên án, Du Ân vẫn đưa khăn giấy cho Phó Đình Viễn.

Anh quệt hết son môi của cô, anh cũng không khá hơn chút nào, nói chung cũng không thể để anh ra ngoài thế này, đó chẳng phải thông báo cho tất cả mọi người biết bọn họ đã làm gì bên trong sao.

Phó Đình Viễn tao nhã lau son dính trên môi: “Lau hết rồi thì lát tô lại.”

Du Ân tức giận trừng anh: “Anh nhanh đi đi, tiến độ chụp ảnh của bọn em rất gấp.”

Phó Đình Viễn đứng dậy, chuyện này thì anh vẫn rõ, hiện tại anh ở đây trì hoãn bao nhiêu thời gian, buổi tối cô lại về muộn bấy nhiêu thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện