Chương 931

Phó Đình Viễn: “…”

Sớm biết thế đã không cho cô chụp tạp chí gì đó rồi!

Anh đâu nghĩ tới, chụp cái tạp chí rách nát cũng có thể chôn vùi cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của anh.

Bởi vì sắp phải chia xa hơn nửa tháng, cho nên anh muốn mấy ngày nay thân thiết nhiều hơn, vì chuyện này mà mỗi ngày tan làm đều về nhà sớm, kết quả…

“Đây là lần đầu tiên em chụp tạp chí, nhất định phải có được trạng thái tốt nhất, nếu không lúc lên ảnh khó coi, mọi người sẽ mắng chết em.” Du Ân nói xong thì đẩy anh ra, còn quấn chăn lăn đến mé giường, giống như sợ anh sẽ làm gì với cô không bằng.

Phó Đình Viễn tức giận, Du Ân còn nói một câu: “Nếu anh cảm thấy chúng ta ngủ chung hơi dày vò, không bằng mấy ngày nay chúng ta chia giường ngủ đi? Anh đến phòng cho khách? Hoặc em đi cũng được?”

“Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phó Đình Viễn nghẹn hồi lâu mới thốt ra một câu, anh bị chọc tức sắp không nói nên lời rồi.

Phó Đình Viễn xoay người một lần nữa ôm người vào ngực, cắn răng nhỏ giọng hỏi: “Em có biết mình sắp phải đến Bắc Kinh học tập nửa tháng không?”

Du Ân gật đầu: “Biết mà.”

Phó Đình Viễn lên án: “Cho nên mấy ngày nay chẳng phải chúng ta nên tận tình tận hứng một chút sao?”

Du Ân cắn môi nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng đẩy anh ra, rời khỏi phòng ngủ chính.

Thuận tiện ném cho anh một câu: “Em cho rằng mấy ngày nay chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn.”

Du Ân coi như đã nhìn thấu, Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định dừng lại, để có thể bảo toàn trạng thái lên ảnh tốt nhất, cô chỉ có thể mặc kệ anh.

Chờ đến lúc Phó Đình Viễn tỉnh táo lại chạy tới phòng cho khách, người bên trong đã khóa trái cửa phòng.

Phó Đình Viễn chống nạnh đi qua đi lại trước cửa phòng vài vòng, bình ổn lại tâm tình của mình.

Chờ mọi thứ quay về bình thường, lúc này anh mới bình tĩnh gõ cửa: “Anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Những lời này hiện tại với anh mà nói tựa như cơm bữa, há miệng liền nói.

Trong phòng không có động tĩnh gì, nhưng Phó Đình Viễn vẫn nói: “Anh thề, trước khi em quay xong sẽ không làm gì, nhưng chúng ta không thể chia giường ngủ.”

“Nhất định phải chia giường ngủ, anh mauvề đi.” Du Ân sẽ không tin mấy lời anh nói.

Từ trước đến nay người không hay cáu kỉnh như cô hiếm khi ngang ngạnh một lần thành thử Phó Đình Viễn ở bên ngoài ngước mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng đành phải căm giận trở về phòng ngủ chính.

Anh lăn qua lộn lại trên giường một hồi lâu vẫn không ngủ được, quyết định xoay người đi đến cửa phòng cho khách.

Quả nhiên con người không nên sống an nhàn sung sướng quá lâu, mấy ngày nay anh và Du Ân cùng giường chung gối như keo sơn, hiện tại anh hoàn toàn không thích ứng được cảm giác trong ngực trống trơn.

Anh bình tĩnh giơ tay gõ cửa: “Chỉ cần em đồng ý sau khi quay xong bù lại cho anh, mấy ngày tới anh đảm bảo sẽ không làm cái gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện