Chương 930

Nói đến đây, anh không nhịn được tiến lên một bước ôm người vào lòng, thấp giọng hứa hẹn: “Lần trước chúng ta không có nghi thức gì, ngày sau nhất định phải bổ sung lại, ảnh cưới cũng phải chụp.”

Du Ân thì thào: “Ảnh cưới chúng ta có thể chụp, nhưng anh chắc chắn tạp chí người ta muốn đăng sao?”

Du Ân cũng từng nhìn thấy ảnh các đôi tình nhân trên trang bìa tạp chí, nhưng ảnh cưới thì hình như không có nhiều.

Phó Đình Viễn tự tin nói: “Ảnh cưới của Phó Đình Viễn anh, bọn họ cầu còn không được. Hoặc là lúc chụp ảnh cưới chúng ta chụp một bộ khác, đến lúc đó lại đăng lên tạp chí.”

Du Ân xem như đã hiểu, anh muốn đòi đãi ngộ giống Tô Ngưng, hai người bọn họ chụp ảnh chung, anh cũng muốn được đăng lên tạp chí.

Biết mình phản đối cũng không có kết quả, vì thế cô nói: “Tùy anh.”

Lúc này tâm tình Phó Đình Viễn mới tốt hơn chút.

Lần này Tử Dạ thật đúng là tự tìm đường chết cho cô ta, không ai đồng tình với cô ta, càng không có ai giúp cô ta, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt của pháp luật.

Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không để ý đến chuyện này nữa, giao toàn bộ cho cảnh sát và luật sư.

Phó Đình Viễn và Phó thị là khách VIP của đoàn đội luật sư Giang Kính Hàn, tuy chuyện của Tử Dạ không đáng để đại boss như Giang Kính Hàn tự thân ra trận, nhưng chuyện có liên quan đến Du Ân, Giang Kính Hàn cảm thấy anh ta tự ra mặt sẽ hay hơn.

Dù sao say này Du Ân cũng sẽ là bà Phó, nên xây dựng tốt quan hệ đúng không?

Căn cứ theo kinh nghiệm tình trường nhiều năm của mình, hiện tại Giang Kính Hàn đã khắc sâu cảm nhận, nếu Phó Đình Viễn không thể sống thiếu Du Ân, vậy thì anh ta xây dựng tốt quan hệ với Du Ân sẽ hữu dụng hơn xây dựng tốt quan hệ với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn có trâu bò, có ngang ngược đến đâu, còn không phải vẫn nghe lời Du Ân đấy sao?

Cho nên Giang Kính Hàn chủ động làm luật sư bên này cho Du Ân, mà Giang Kính Hàn vừa ra trận, Tử Dạ bên kia làm gì có quả ngọt để ăn? Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe nói luật sư bên này của Du Ân là Giang Kính Hàn, không có luật sư nào dám tùy tiện biện hộ cho Tử Dạ nữa.

Mấy ngày nay Du Ân bận như con quay, vốn dĩ cô muốn tham gia huấn luyện biên kịch trẻ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Diệp Văn còn bảo cô chuẩn bị một bài phát biểu, nói đến lúc đó có lẽ sẽ dùng đến.

Hiện giờ còn phải chụp tạp chí với Tô Ngưng, một đống việc cần hoàn thành.

Sau khi quyết định thời gian chụp ảnh, Tô Ngưng dặn dò Du Ân: “Mấy ngày tới đừng có thức đêm, nên ăn đồ ăn loãng, duy trì làn da tươi tắn, như vậy đến lúc lên ảnh mới có thể đẹp.”

Tô Ngưng có kinh nghiệm trong phương diện quay chụp cho nên người mới như Du Ân nghiêm túc tiếp thu: “Được.”

Cũng bởi chuyện này mà đêm đến, lúc Phó Đình Viễn ôm người vào lòng muốn làm chút gì đó đã bị từ chối: “Đừng đừng, mấy ngày nay em không thể thức đêm, không thể mệt mỏi quá độ.”

Mỗi lần anh đều lăn qua lăn lại giày vò cô đến nửa đêm, thật sự rất mệt.

Phó Đình Viễn khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

Du Ân nói chi tiết: “Không phải mấy ngày tới em cần chụp tạp chí sao? Tô Ngưng nói không thể thức đêm không thể mệt nhọc, nếu không trạng thái sẽ rất kém.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện