Chương 907

“Chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với các ông, các ông lại coi chúng tôi dễ nói chuyện, hết bắt cóc lại lừa gạt. Ông cụ Đổng, tôi thật sự muốn hỏi ông, ai cho ông mặt mũi để xin tha với chúng tôi?” Du Ân nói những lời này không hề chừa lại chút thể diện nào cho ông cụ Đổng.

Cô sắp bị sự trơ trẽn của ông cụ Đổng chọc tức đến bật cười luôn rồi đấy. Ông cụ Đổng dung túng Đổng Tâm Khiết theo đuổi, quấy rầy Phó Đình Viễn cũng thôi, nhưng sau đó còn phối hợp diễn trò với cha con Đổng Lộ, thậm chí còn đánh thuốc mê và định bắt cóc cô, bây giờ lại nhờ cô xin tha giùm?

Du Ân suy nghĩ, có lẽ mặt ngoài của cô trông rất dễ nói chuyện nên bọn họ mới không kiêng dè gì như vậy.

Ông cụ Đổng chẳng còn mặt mũi nào trước lời cô nói, không nói lại lời nào, xấu hổ cúp điện thoại.

Du Ân cất điện thoại đi, chỉ thấy Phó Đình Viễn ở bên cạnh đang im lặng mỉm cười.

“Thành thật mà nói, anh thực sự sợ em nhất thời mềm lòng xin tha thay cho họ.” Phó Đình Viễn nhìn cô và nói: “Anh thực sự sẽ đồng ý. Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ đồng ý bất cứ điều gì.”

Du Ân tức giận hừ một tiếng: “Em không phải loại người không có nguyên tắc.”

Cô cũng không thánh mẫu như vậy, chỉ là quá lười để quan tâm đến quá nhiều chuyện mà thôi.

Nhưng khi nói đến nguyên tắc và điểm mấu chốt, cô không bao giờ nhượng bộ.

“Đúng vậy.” Phó Đình Viễn khẽ đáp: “Trước giờ anh luôn nghĩ em là người dễ nói chuyện, nhưng sau khi ly hôn, anh mới nhận ra nhìn bề ngoài thì em khá mềm mỏng, dễ nói, nhưng thực chất trái tim lại cứng rắn.”

Du Ân nghe ra sự u oán của anh, không thèm để ý tới anh, xoay người thu dọn hành lý để hai người trở về Giang Thành.

Trên chuyến bay trở về, Phó Đình Viễn thảo luận với Du Ân: “Sau khi trở về, anh sẽ giải quyết công việc tích lũy trước, rồi sẽ cùng em đến Bắc Kinh thăm người nhà họ Diệp nhé?”

Du Ân giật mình không hề nhẹ: “Đến thăm người nhà họ Diệp?”

Phó Đình Viễn coi đó là lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, em đã nhận thân, anh là chồng của em thì nên đến thăm.”

Du Ân có chút do dự.

Nói thật, cô không biết rốt cuộc Phó Đình Viễn thực sự mất trí nhớ hay đang giả vờ, nhưng điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng bây giờ là cô sợ Phó Đình Viễn đến nhà họ Diệp, và nhà họ Diệp sẽ không có thiện cảm với anh.

Mặc dù nhà họ Diệp không nói gì về việc cô ở lại Giang Thành cùng Phó Đình Viễn, nhưng Du Ân biết rằng trong lòng họ có ý kiến rất lớn đối với Phó Đình Viễn.

Và họ chưa bao giờ định chấp nhận Phó Đình Viễn. Nếu Phó Đình Viễn đến đó, anh có thể bị đuổi ra khỏi nhà.

“Cái đó, bây giờ anh đến thăm nhà họ Diệp có vẻ không ổn…” Du Ân cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, hy vọng có thể xua tan suy nghĩ này của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn rất ý thức được tình hình của mình, anh bình tĩnh an ủi Du Ân: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, hơn nữa anh cũng biết gia đình em không hoan nghênh anh, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện