Chương 906

Du Ân không ngờ thái độ của Phó Đình Viễn lại bài xích như vậy, đúng là hệt như lời Chu Mi đã nói.

Cô đành phải nhẹ nhàng an ủi anh: “Phó Đình Viễn, nếu chúng ta muốn ở bên nhau lâu dài thì nên thẳng thắn đối mặt với chuyện đứa trẻ.”

Phó Đình Viễn nghiêm nghị nhìn cô và nhấn mạnh: “Anh cũng không phải không nghiêm túc đối mặt, nhưng như những gì anh đã nói, anh muốn em, không phải con.”

“Cho dù không có con thì chúng ta cũng có thể sống cùng nhau lâu dài.”

Thái độ của anh kiên quyết đến mức Du Ân nhất thời không biết phải nói gì.

Phó Đình Viễn nói thêm: “Vả lại em chỉ mới hơn hai mươi, vẫn còn rất trẻ. Anh có thể đợi em thêm mười năm nữa. Anh không tin rằng mười năm sẽ không điều trị tốt thân thể của em.”

“Nếu thực sự không chữa khỏi, anh cũng sẽ chấp nhận.”

“Mười năm?” Du Ân suýt chút nữa bị sốc chết khi nghe anh nói câu này.

Mười năm sau, anh cũng bốn mươi tuổi rồi, như vậy có thể coi là khá lớn tuổi rồi…

Phó Đình Viễn nghiêm túc gật đầu: “Mười năm nữa em cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi thôi. Nếu cơ thể em được điều trị tốt, lại sinh cũng không muộn.”

Hầu hết phụ nữ ngày nay đều nghĩ đến chuyện có con ở tuổi ba mươi, người sinh con thứ hai ở tuổi ba mươi lăm đâu đâu cũng có. Theo quan điểm của Phó Đình Viễn, đợi mười năm cũng chưa muộn.

Phó Đình Viễn giơ tay ôm Du Ân vào lòng: “Tranh thủ những năm này, chúng ta cố gắng tận hưởng thế giới hai người. Anh đã lãng phí ba năm qua một cách vô ích, từ nay về sau anh sẽ trân trọng nó.”

Du Ân tựa vào trong vòng tay anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, ý nghĩ khăng khăng muốn làm thụ tinh ống nghiệm trước đó đang dần phai nhạt.

Hơn nữa, anh phản đối kiên quyết như vậy. Nếu cô tự tung tự tác, sau này anh không hợp tác thì phiền phức lắm.

Hai người ở lại thành phố G thêm ba ngày rồi rời đi, tình trạng sức khỏe của Chu Mi cũng đã ổn định, Du Ân cũng nhẹ nhõm hơn.

Sự việc của ba người Đổng Lộ, ông cụ Đổng và Đổng Tâm Khiết sẽ do cảnh sát xử lý, nhưng Du Ân không ngờ ông cụ Đổng lại tìm đến cô để xin tha.

Ông cụ Đổng gọi điện cầu xin cô qua điện thoại: “Cô Du, sếp Phó rất nghe lời cô, tôi có thể nhờ cô xin giùm với cậu ấy, bảo cậu ấy buông tha cho tôi và Tâm Khiết lần này được không?”

“Cái thằng nghiệt súc đó, tôi không xin tha cho nó. Nếu các người không muốn tha thứ, các người cũng có thể không buông tha tôi. Chỉ xin các người tha cho Tâm Khiết đi.”

“Nó là con gái, lại không có khả năng kiếm sống. Nếu nó vào tù, danh tiếng của nó sẽ bị hủy hoại.”

Ông cụ Đổng và Đổng Tâm Khiết là đồng bọn của Đổng Lộ, tuy mức án sẽ không quá nặng, nhưng dù chỉ là một hai tháng cũng là chuyện hủy hoại thanh danh, đời này của Đổng Tâm Khiết coi như xong!

Du Ân yên lặng nghe ông cụ Đổng khóc lóc, nhẹ giọng nói: “Ông cụ Đổng, tôi sẽ không cầu xin thay cho các ông.”

Ông cụ Đổng nhất thời nghẹn họng, không ngờ dưới vẻ ngoài ít nói, mềm mỏng của Du Ân lại có thể che giấu một trái tim lạnh lùng đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện