Lúc này Du Ân mới hoàn hồn, lạnh nhạt và một tiếng rồi rũ mắt xuống định rời đi, nhưng bóng dáng cao lớn của Phó Đình Viễn ngăn ở cửa ra vào, cô đành phải nghiêng thân về phía bên cạnh anh mà đi.
Du Ân cho rằng Phó Đình Viễn sẽ trực tiếp để cô qua cả nhưng ai ngờ Phó Đình Viễn lại quay đầu nói nói Chu Nam: “Cậu về đi.”
Chu Nam đáp lại, đưa cái túi du lịch trong tay cho Phó Đình Viễn rồi xoay người rời đi.
Vì vậy nên trước cửa chỉ còn lại hai người Du Ân và Phó Đình Viễn, trong lúc nhất thời không khí có hơi yên tĩnh.
Du Ân có thể cảm nhận được ánh mắt Phó Đình Viễn rơi trên mặt cô, cô kiên trì giương mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi đã lấy album ảnh rồi, cảm ơn anh đã giữ giùm tôi.”
Nói lời cảm ơn xong cô lại nói tiếp: “Tôi đi trước.”
Cô nói xong bèn cúi đầu định lướt qua Phó Đình Viễn để rời đi, đôi chân dài của Phó Đình Viễn hơi di chuyển, đường đi của cô bị chặn lại.
Du Ân khó hiểu mà nhìn về phía anh, Phó Đình Viễn để hành lý trong tay xuống bên cạnh ngăn tủ, sau đó bước một bước tới gần cô.
Du Ân không ngờ anh lại đột nhiên bước đến, lùi về sau một bước theo bản năng.
Vì còn cầm hai quyển album ảnh thật dày nên cô nhất thời đứng không vững, ngã ngồi phía sau ghế thay giày,
Phó Đình Viễn thừa cơ cúi người xuống, cơ thể đàn ông to lớn hoàn toàn bao phủ cô.
Du Ân thừa nhận, bốn mắt nhìn nhau với Phó Đình Viễn trong khoảng cách gần như vậy, trong mắt chỉ có khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trái tim cô vẫn đập nhanh hơn nhưng… sẽ không chìm đắm nữa.
Vì cô biết rõ, yêu anh đau khổ đến nhường nào, vì vậy nên cô phải giữ vững tâm lý.
Tay của Phó Đình Viễn không kiêng nể gì mà xoa đôi má xinh đẹp của cô, thâm sâu khó dò nói: “Du Ân, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này lâu như vậy, nên kết thúc đi.”
Du Ân kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Phần thịt ngón cái của Phó Đình Viễn chạm vào cánh môi mềm mại của cô, vừa vuốt ve mập mờ vừa thấp giọng nói: Tôi nói, cô về nước lâu như vậy, cứ luôn chơi trò lạt mềm buộc chặt trước mặt tôi, có thể kết thúc rồi.”
“Hiện giờ cô đã thành công rồi, bây giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với vợ cũ là CÔ.”
Nếu như giây trước Du Ân vẫn còn hoảng hốt vì Phó Đình Viễn đột nhiên dịu dàng như vậy thì câu nói lúc này của anh chẳng khác nào một gáo nước lạnh tưới xuống đầu cô, khiến cô hiểu rõ.
Cô không chỉ tỉnh táo lại mà còn tức đến mức cơ thể run rẩy.
Hóa ra cô năm lần bảy lượt phân rõ giới hạn với anh, anh lại cho rằng cô chơi trò lạt mềm buộc chặt?
Thì ra, ly hôn một năm, trong lòng anh cô vẫn là loại người tâm cơ, thủ đoạn như trước đây.
Là ai, ai đã cho anh cái tự tin đó, khiến cho anh nghĩ rằng cô vẫn còn nhung nhớ anh, muốn quay lại với anh?
Phẫn nộ và ấm ức nơi đáy mắt càng tụ càng nhiều, nhưng để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cô vẫn gắng gượng nhịn được.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy tự tin của Phó Đình Viễn, khóe môi cong lên nụ cười đùa cợt mà hỏi: “Anh cho rằng tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh?”
“Chẳng lẽ không phải?” Phó Đình Viễn chắc chắn nói: “Người đại diện của Tô Ngưng đã giúp cô ta thanh minh, nói trong lòng cô và Tô Ngưng đều đã có người đàn ông ưu tú, hoàn toàn không có chuyện thích phụ nữa.”
Du Ân giật mình, rũ mắt lấy điện thoại ra xem.
Lúc này tin tức đã lên hot search, vừa liếc đã thấy.
Lâm San Ni nhằm vào chuyện Tô Ngưng bị người ta đồn thích phụ nữ vào buổi sáng nay mà thanh minh rằng: “Thật ra Tô Ngưng và cô gái bị chụp kia là bạn thân, lúc học chung cấp ba đã tạo dựng một mối quan hệ bạn bè sâu sắc. Hơn nữa, trong lòng hai người đều đã có tình cảm với người đàn ông ưu tú, xin đừng bịa đặt tin đồn. Nếu có người rắp tâm tiếp tục bịa đặt gây chuyện sẽ áp dụng pháp luật để truy cứu trách nhiệm.”
Thì ra, tự tin của Phó Đình Viễn đến từ đoạn văn bản này à.
Vi cô không phải người trong cuộc nên cô sẽ không quan tâm chuyện này, cô cũng tin rằng Lâm San Ni sẽ xử lý tốt.
Nhưng không ngờ rằng, đoạn văn này lại khiến cho Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô vẫn còn nhớ nhung anh.