Tô Ngưng nghiến răng nghiến lợi mà tức giận nói tục: “Con ả Thẩm Dao này, tốt nhất là đừng để tôi gặp cô ta, nếu không thì bà cô tội giết quách cô ta.”
Sau khi Tô Ngưng nói chuyện với Lâm San Ni, Du Ân rất áy náy nói: “Rất xin lỗi, là tớ đã làm phiền cậu.”
Tất nhiên là Tô Ngưng không thích nghe cô nói như vậy, rất không sao nói: “Có gì mà phải xin lỗi, chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Tô Ngưng lại tức giận mắng: “Thẩm Dao có bị điện không? Chẳng phải cô ta sắp gả cho Phó Đình Viễn rồi sao? Hay là không gả được?”
“Tớ chờ ngày cô ta vỡ mộng giàu sang, ngày đó tớ nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng cô ta.”
Du Ân: “…”
Bỗng nhiên biểu cảm của Tô Ngưng trở nên thương cảm mà dựa tới ôm lấy Du Ân: “Nếu như lúc hai ta bốn mươi tuổi mà vẫn không kết hôn, chúng ta ở chung với nhau.”
“Được.” Du Ân vui vẻ mà đồng ý.
Trải qua cuộc hôn nhân thất bại thê thảm với Phó Đình Viễn, bây giờ Du Ân hoàn toàn không muốn yêu đương kết hôn, thậm chí cô còn nghĩ cứ sống độc thân cả đời cũng không có gì không tốt.
Sau khi trầm mặc cả buổi, Tô Ngưng ảm đạm thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ấy đã ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, có phải năm nay nên về nước rồi không?”
Du Ân biết rõ “anh ấy” mà Tô Ngưng nhắc đến là ai, nhẹ giọng lên tiếng: “Ừm.”
Tô Ngưng lại tự giễu nói: “Cậu nói, anh ấy có còn hận tớ không?”
Người mà Tô Ngưng thích là Chu Trường Ninh, là cậu bạn học cùng trường cấp ba với các cô.
Tô Ngưng từng là học sinh yếu kém, Chu Trường Ninh là học sinh xuất sắc, hai người lén lút nói chuyện yêu đường một hồi.
Sau này Chu Trường Ninh vì Tô Ngưng mà muốn vứt bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vì để tiền đồ của anh ta được như gấm như lụa mà Tô Ngưng chia tay với anh, để cho anh ra nước ngoài.
Từ đó hai người hình thành một nỗi đau không nói thành lời trong lòng, Tô Ngưng bị Chu Trường Ninh oán hận.
Lúc này Du Ân nghe được câu hỏi của Tô Ngưng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ thở dài.
Sau khi xe bảo mẫu dừng ở trước nhà Phó Đình Viễn thì Du Ân xuống xa, sau đó Tô Ngưng đến studio.
Du Ân đứng trước cổng chính khắc hoa phức tạp, hít một hơi thật sâu rồi mới bấm mật mã.
Lúc bước phong phòng khách Du Ân sợ ngây người, vậy mà nhà của Phó Đình Viễn không có chút thay đổi nào, vẫn giống y như đúc cách bố trí của cô trước khi ly hôn.
Du Ân không thể không thừa nhận, lòng dạ của Phó Đình Viễn quả nhiên là vô cùng sâu, sống trong hoàn cảnh như vậy mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Cũng nên nói, anh căn bản không quan tâm đến cô, cho nên cũng không quan tâm những thứ liên quan đến cô.
Nghĩ đến đây Du Ân chán nản rũ mắt nhanh chân bước lên lầu, tìm được hai quyển album ảnh của mình trong tủ bảo hiểm trong thư phòng thì vội vàng rời đi.
Cô vừa mới đi tới trước cửa, cửa vang lên một tiếng, Phó Đình Viễn mở cửa đi từ ngoài vào.
Anh mặc một bộ quần áo mà đen xám đơn giản, trông gầy đi một chút.
Chu Nam đi phía sau anh, trên tay còn cầm một túi hành lý nhỏ, có lẽ là đồ dùng nằm viện của Phó Đình Viễn.
Vì Du Ân quá kinh ngạc nên đứng trưng trưng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Chẳng phải anh nói mấy ngày nay sẽ ở lại bệnh viện sao? Sao lại bỗng nhiên về đây rồi?
Chu Nam đúng lúc giải thích: “Hôm nay sếp Phó ra viện.”