Thôi Thiên Tường thở dài: “Du Ân là biên kịch được Chung Văn Thành ủng hộ, tôi sợ là nói ra Chung Văn Thành sẽ không đồng ý.”

Thẩm Dao cười lạnh nói: “Tại sao phải cần Chung Văn Thành đồng ý? Ông không thể tự đuổi Du Ân được sao?”

“Tìm vài tên đàn ông tùy tiện quấy rối cô ta, chỉ cần hù dọa cô ta một chút là được, hoặc là làm khó cô ta một chút. Nhất định cô ta sẽ không chịu nổi mà tự rút lui.” Thẩm Dao hung dữ nói ra đề nghị.

Với tính cách yếu đuối của Du ân, sao mà chịu được cực khổ như vậy.

Lúc trước cô chủ động ly hôn với Phó Đình Viễn, chẳng phải là vì bị Phó Thiến Thiên và Đồng Văn Huệ bắt nạt quá khổ sao.

Thẩm Dao tin rằng, chỗ làm việc cũng sẽ giống như vậy thôi.

Thôi Thiên Tường đồng ý: “Được rồi, có một phó đạo diễn rất tốt, lát nữa tôi sẽ nhắn nhủ với anh ta.”

Thẩm Dao rất hài lòng với câu trả lời của Thôi Thiên Tường, thức thời cho Thôi Thiên Tường được lợi: “Đạo diễn Thôi, sau này những kịch bản lớn của Phó thị, tôi sẽ cố nhét ông vào.”

Đúng thứ tốt mà Thôi Thiên Tường muốn rồi, cảm thấy mỹ mãn mà cúp điện thoại.

Bây giờ ai trong Giang Thành cũng biết, Thẩm Dao sẽ nhanh chóng được gả cho nhà họ Phó thôi, đến lúc đo Thẩm Dao trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Phó rồi, ông ta và đoàn đội của ông ta sẽ phát triển không ngừng.

Buổi tối chu Mi đi đến nơi mà Tô Ngưng mời cơm nhưng cô ta không ngời rằng địa điểm lại là nhà của Tô Ngưng, cũng không có đầu bếp mà do Du Ân đích thân xuống bếp.

Lúc cô ta bấm chuông cửa, Tô Ngưng nhanh chóng mở cửa cho cô ta, Du Ân đang bận rộn trong phòng bếp, mùi đồ ăn tràn ngập cả căn phòng.

Tô Ngưng vẫn quen thuộc kéo cánh tay của cô ta, giải thích nói: “Ôi chao, với thân phận của tôi thì ra ngoài ăn sẽ khiến người ta chú ý vô cùng, cô sẽ không để ý chuyện tôi mời cô ăn cơm tại nhà của tôi chứ?”

Chu Mi vội vàng xua tay: “Không đâu, ăn ở nhà thoải mái hơn nhiều.”

Tô Ngưng đang là sao nữ hot, bây giờ đang truyền bá phim thanh xuân vườn trường với Chu Dật, cô ta có thể hiểu được nỗi khổ không dám ra ngoài ăn cơm của Tô Ngưng.

Ngồi xuống phải để ý, nói chuyện không được quá lớn tiếng, uống rượu cũng không thể uống cho đã, một khi chụp lại là sẽ bùng nổ trên các hot search từng phút từng giây.

Tô Ngưng nở nụ cười: “Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi.”

Nơi Tô Ngưng ở chính là biệt thự, tính bảo mật rất tốt.

Lầu một có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, sau khi làm xong cơm tối thì ba cô gái ngồi ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất ăn uống.

Chu Mi chụp một bàn toàn đồ ăn thơm ngon, nghĩ vẫn nên âm thầm gửi cho Phó Đình Viễn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện.

“Ông chủ, đêm nay tôi ăn cơm với Du Ân và Tô Ngưng ở nhà của Tô Ngưng, Du Ân đã xuống bếp làm cơm tối đấy.”

Thật ra, trước đây Chu Mi không phải kiểu người xúc động như vậy, nhưng cô ta cũng không biết tại sa lại muốn gửi ảnh chụp cho ông chủ nhà mình.

Có lẽ cô ta chắc chắn rằng, ông chỉ và cô đều luôn nhớ nhung đồ ăn mà Du Ân nấu.

Trước kia Du Ân luôn làm cơm trưa cho Phó Đình Viễn, mỗi lần làm nhiều sẽ chia hai phần cho cô và Chu Bắc, nên Chu Mi biết tài nấu ăn của Du Ân rất tốt.

Sau khi Phó Đình Viễn ở bệnh viện nhận được hình ảnh mà Chu Mi gửi qua, lập tức cảm thấy đói bụng.

Anh cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của cô, thật ra sau khi nhập viện xong thì không có cảm giác thèm ăn, anh vẫn luôn nhớ nhung tay nghề nấu ăn của cô.

Trong vài năm được cô chăm sóc. anh ăn cái gì cũng thấy thơm, khẩu vị rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng tái phát bệnh đau bao tử.

Đang nghĩ ngợi, Chu Mi lại gởi tin nhắn đến:

“Ông chủ. Tố Ngưng vừa nói, sếp Chung có ý với Du Ân? Vây mà tôi không để ý đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện