Cuộc họp vừa mới kết thúc, Thôi Thiên Tường tham dự cuộc họp xong thì tìm một nơi vắng vẻ gọi điện thoại cho Thẩm Dao.
Sau khi điện thoại được bắt máy, Thôi Thiên Trường vui rạo rực nói: “Thẩm đại minh tinh, xem ra chiêu thổi gió bên gối của cô không tồi.”
Thẩm Dao không hiểu gì: “Là sao?”
“Thôi Thiên Tường nói: “Bọn tôi vừa mới mở cuộc họp sửa lại kịch bản y như ý muốn của cô rồi, kết cục là Vương gia ở bên cạnh ánh trăng sáng”
Thì ra trước kia Thẩm Dao không thích kịch bản, muốn Phó Đình Viễn sửa lại. Sau khi bị Phó Đình Viễn từ chối thì Thẩm Dao liên lạc với Thôi Thiên Tường, để Thôi Thiên Tường bày cách sửa lại kịch bản.
Chỉ có điều, chưa đến lượt Thôi Thiên Tường ra tay thì hôm nay đã mở cuộc họp sửa kịch bản rồi.
Thôi Thiên Tường còn nghĩ rằng Thẩm Dao đã nói gì đó với Phó Đình Viễn nên Phó Đình Viễn mới chịu sửa kịch bản.
Thẩm Dao ở đầu dây bên kia vừa mừng vừa sợ: “Đổi kết cục thành ở bên cạnh ánh trăng sáng rồi sao?”
Thôi Thiên Tường nói: “Đúng vậy, chẳng phải đúng như ý muốn của cô rồi sao?”
Thẩm Dao lấy tay che miệng, một hồi lâu cũng không nói nên lời vì đúng là vui đến phát điên rồi.
Cô ta vốn còn tưởng rằng Phó Đình Viễn vốn không nghĩ đến cảm nhận của cô ta, không ngờ rằng tuy ngoài miệng anh nói không nhưng lại dùng hành động để chiều cô ta.
Thẩm Dao cũng có rằng Phó Đình Viễn vì cô nên mới đặc biệt sửa kịch bản, cô ta căn bản không ngờ rằng Phó Đình Viễn vì việc tự mà muốn làm khó dễ Du Ân, kết quả là chó ngáp phải ruồi đổi kịch bản luôn.
Thẩm Dao thoáng chốc bình ổn lại tâm trạng của mình, hỏi: “Vậy kết cục của Vương phi sau khi sửa xong là gì?”
Thôi Thiên Tường nói cho Thẩm Dao biết nội dung sau khi Vương phi bị phế, Thẩm Dao tức giận gần chết: “Cái gì? Cô ta sống rất vui vẻ thoải mái sao?”
“Tại sao không để cho cô ta chết thảm? Vì sao không để sau khi cô ta bị phế, chỉ còn hai bàn tay trắng thì chết quách đi hả?” Chỉ cần Thẩm Dao nghĩ đến chuyện đây là kịch bản mà Du Ân ghi thì lập tức coi nhân vật trong kịch bản chính là Du Ân luôn.
Cái kịch bản trước kia là ánh trăng sáng chết thảm, vì sao đến lượt kịch bản mới, chính thất Vương phi lại không chết thảm mà còn sống rất vui vẻ hả?
Du Ân cũng biết lựa cơ hội mà tô điểm cho bản thân mình nhỉ?
Thẩm Dao cảm thấy mình không thể nuốt trôi được cục tức này, giọng nói cũng run rẩy vì tức.
Thôi Thiên Tường không dám đắc tội với Thẩm Dao, đành phải xoa dịu nói: “Chuyện này…Chẳng phải là vì muốn nhấn mạnh tính độc lập, tự mình cố gắng của phái nữ sao?”
Thẩm Dao bất mãn nói: “Không sửa cái này được sao? Vì sao sau khi Vương phi bị phế thì còn vui vẻ như vậy, chết quách đi chẳng phải xong chuyện rồi sao?”
Thôi Thiên Tường nói thêm: “Sếp Phó và bọn Chung Văn Thành đều thích phiên bản mới này, đều cho rằng Vương phi tự sống độc lập rất hay.”
Chính Thôi Thiên Tường cũng thấy tình tiết này hay.
“Tôi không quan tâm!” Thẩm Dao muốn phát điên rồi: “anh nhất định phải đổi kết cục lại là Vương phi chết thảm.”
Thôi Thiên Tường rất khó xử: “Chuyện này…”
Thẩm Dao nói tiếp: “Nếu không thì ông đuổi Du Ân ra khỏi hạng mục này đi, để người khác phụ trách kịch bản này.”
“Giới biên kịch có nhiều biên kịch nổi tiếng như vậy, tùy tiện tìm một người thôi cũng giỏi hơi Du Ân.”
Nếu như không thể nào sửa kịch bản được thì, Du Ân nhất định phải rời đi.
Thẩm Dao không chịu được khi đằng sau mỗi câu thoại của kịch bản này đều là do Du Ân viết, bây giờ cô ta đã quá chán ghét Du Ân rồi.
Vào lúc ly hôn Du Ân dứt khoát yêu cầu rời khỏi sổ hộ khẩu, trông có vẻ là không màng danh lợi, bây giờ thì thấy được bộ mặt không cam lòng của Du Ân rồi, muốn mượn kịch bản đề chà đạp trào phúng cô ta khắp nơi.