Trang Ân Tri liếc qua Phó Thiến Thiên đang làm ầm ĩ không ngừng, nhịn không được mở miệng nói: “Cô Phó, từ trước đến nay tôi luôn biết rằng, có tiền có thể mua được tình yêu, có thể mua được bất kỳ thứ gì, nhưng có một cái không mua được.”

“Đó là giáo dục.” Trang Ân Tri nhàn nhạt ném cho Phó Thiên Thiến bốn chữ xong thì kêu Tô Ngưng, quay người rời đi.

Trang Ân Tri nói bóng gió mắng Phó Thiến Thiến không có giáo dục, trên mặt của Phó Thiến Thiến lúc này lúc đó lúc trắng, xấu hổ đến mức đành phải che mặt quay người chạy đi.

Mà cái người mà cô ta gọi là bạn trai kia đứng đằng sau xem hết vở kịch này xong lặng lẽ tránh đi, người bị biên kịch cấp S Trang Ân Tri diss, anh ta cũng không dám gặp lại nữa.

Trong cái giới này, nhà sản xuất có tiền là đỉnh của Kim Tự Tháp, nhưng cây cổ thụ của giới biên kịch – Trang Ân Tri này, cũng coi là một nửa đỉnh của Kim Tự Tháp.

Nếu như anh ta vẫn còn muốn tiếp tục ở lại cái giới này, vậy thì phải tránh xa Phó Thiến Thiến, càng xa càng tốt.

Du Ân và Phó Đình Viễn một người đi trước một người đi sau đi ra khỏi đoàn làm phim, xe của Phó Đình Viễn đã dừng ở một bên.

Du Ân cũng không trực tiếp lên xe, mà là đứng lại bên cạnh xe, nói với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, vở kịch vì đại nghĩa diệt thân, không nuông chiều em gái của anh cũng diễn xong rồi, tôi tự đến bệnh viện là được.”

Bàn tay đang định mở cửa xe của Phó Đình Viễn dừng lại, một ngọn lửa vô danh bắt đầu bùng cháy nơi đáy lòng.

Sau đó anh nặng nề đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn về phía cô, cắn răng hỏi: “Cô cảm thấy tôi răn dạy Thiến Thiến, là đang diễn trò cho người khác xem?”

Du Ân hờ hững hỏi lại anh: “Chẳng lẽ không đúng sao? Phó Thiên Thiên đã làm loạn đến mức đó rồi, nếu như anh còn che chở thì không phải tuyên cáo với người ngoài rằng gia giáo của nhà họ Phó mấy người không tốt à?”

Đây là lí do duy nhất mà Du Ân có thể nghĩ đến trên cả đoạn đường đi này, hôm nay Phó Đình Viễn vì cô ra mặt trừng phạt Phó Thiên Thiên chẳng qua là vì mặt mũi của nhà họ Phó bọn họ.

Nếu không thì anh cần gì phải làm vậy chứ?

Lúc còn là vợ chồng thì chưa từng quan tâm sống chết của cô, bây giờ đã ly hôn thì tại sao lại quan tâm có cơ chứ?

Lúc còn là vợ chồng thì chưa từng quan tâm sống chết của cô, bây giờ đã ly hôn thì tại sao lại quan tâm có cơ chứ?

Phó Đình Viễn mím môi, suýt chút bị cái cô gái tự cho mình là đúng kia làm cho tức chết.

Du Ân không hề muốn đối mặt với cơn tức giận không tên của Phó Đình Viễn, dù sao cô cũng đã nói rõ ràng rồi, cho nên cô cũng không ở lại nữa mà xoay người rời đi.

Phó Đình Viễn nổi nóng đưa một tay túm cô về đè lên trên xe, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương quen thuộc nhưng lại xa lạ trên người nhau.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Đình Viễn không hiểu sao cảm thấy hơi thở của mình không còn ổn định được nữa.

Đường nét khuôn mặt của Du Ân thật sự rất xinh đẹp, mọi thứ đều vừa đủ, vô cùng duyên dáng đẹp đẽ.

Hôm nay cô có trang điểm, eyeliner dài nhỏ làm cho đuôi mắt của cô hơi xếch lên, tăng thêm cho cô một vẻ đẹp khác.

Phó Đình Viễn cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng khi còn chưa ly hôn thì anh thấy có chỗ nào cũng không vừa mắt, nghĩ đến những thủ đoạn ti tiện mà cô tính kế anh thì anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ai ngờ ly hôn được một năm, bây giờ anh lại cảm thấy cô có sự quyến rũ khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Thật đúng là gặp quỷ rồi.

Phó Đình Viễn thất thường như vậy nhưng Du Ân vẫn rất bình tĩnh, hơi nhíu lông mày, cho thấy cô mất kiên nhẫn đến nhường nào.

“Sếp Phó, anh làm cái gì vậy? Muốn chơi đè vợ cũ lên xe sao?” Giọng nói cười cợt của cô vang lên giúp cho Phó Đình Viễn hoàn hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện