Nhưng miệng của cô ta vẫn không chịu nghỉ ngơi, cắn răng cậy mạnh nói: “Em không xin lỗi, có chết cũng sẽ không nói xin lỗi chị ta!”

Phó Đình Viễn trực tiếp ném cho cô một câu: “Nếu em không biết hối cải như vậy thì sắp tới em đừng ra khỏi nhà, cứ ở nhà kiểm điểm lại đi.”

Cơn tức giận trong lòng Phó Thiến Thiến bùng lên, cô ta tức đến mức suýt chút đã ngất đi.

Phó Đình Viễn nhìn về phía Du Ân từ đầu đến cuối đều yên lặng đứng ở một bên không nói gì: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Du Ân giương mắt, xa cách đáp: “Không cần, cảm ơn sếp Phó, không có gì đáng ngại.”

Giọng điệu và vẻ mặt của cô hờ hững đến mức dường như bọn họ thật sự là người dưng xa lạ chưa từng gặp nhau vậy, Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quật cường của cô, sự bực bội không tên trong lòng càng thêm mạnh mẽ.

Anh cũng kiên trì nói: “Đã bỏng đến mức này rồi mà vẫn còn không có gì đáng ngại sao?”

“Thật sự không sao cả.” Du Ân vẫn từ chối như trước, cho dù phải đi bệnh viện, cô cũng sẽ đi một mình, mà không phải đi chung với Phó Đình Viễn.

Sắc mặt của Phó Đình Viễn trầm xuống, trong lúc nhất thời hai người lâm vào giằng co.

Thật ra những người chung quanh đều nhận ra quan hệ giữa Phó Đình Viễn và Du Ân không đơn giản, nhưng không ai dám nói thêm cái gì.

Sau khi Tô Ngưng làm ầm ĩ xong thì thành công lùi về sau, dáng vẻ xem kịch vui đứng ở một bên thưởng thức biểu cảm ngạc nhiên của Phó Đình Viễn khi bị Du Ân liên tiếp từ chối, thuận tiện thưởng thức biểu cảm vô cùng đặc sắc của Phó Thiên Thiến.

Trơ mắt nhìn anh trai của mình xum xoe trước mặt vợ cũ, mà cô vợ cũ đó còn là người mà trước đây cô ta bắt nạt sỉ nhục, cảm xúc trong lòng của Phó Thiến Thiến chắc chắn không dễ chịu.

Cuối cùng Trang Ân Tri đứng ở một bên nhẹ giọng mở miệng nói với Du Ân: “Du Ân à, hay là đến bệnh viện khám thử đi.”

Du Ân có chút khó xử: “Tiền bối, tôi còn có vấn đề muốn hỏi bà nữa…”

Trang Ân Tri là biên kịch cấp S nổi tiếng, bình thường luôn rất bận rộn, khó khăn lắm Du Ân mới tìm được một cơ hội hẹn gặp Trang Ân Tri, một chút cũng không muốn rời đi.

Trang Ân Tri an ủi cô: “Không sao đâu, sau khi đến bệnh viện xử lý xong chúng ta hẹn bữa khác cũng được.”

Quan hệ giữa Du Ân và Trang Ân Trị tốt như vậy khiến Phó Thiến Thiến ngạc nhiên đến rớt cả cằm.

Du Ân là cái thá gì chứ? Vậy mà muốn trèo lên Trang Ân Tri ư?

Trang Ân Tri có tiếng thanh cao kiêu ngạo, nhưng cũng tài hoa hơn người, là cây cổ thụ trong giới biên kịch, rất nhiều người muốn Trang Ân Tri hỗ trợ chỉ dẫn biên kịch mới đều bị Trang Ân Tri không chút khách khí từ chối.

Vậy mà bây giờ Du Ân lại gọi Trang Ân Tri là tiền bối, chẳng lẽ Du Ân là biên kịch sao?

Du Ân rất tôn trọng Trang Ân Tri, nếu Trang Ân Tri cũng đã nói như vậy rồi, cô đành phải thỏa hiệp quay người cất bước rời đi, Phó Đình Viễn hơi nheo mắt đi theo.

“Anh!”

Phó Thiến Thiến bị hành động của Phó Đình Viễn làm cho tức giận mà gào lên, cô ta vốn cho là anh của mình tới đúng lúc có thể giúp cô ta trả thù Du Ân cho hả giận, không ngờ anh của cô ta lại bắt cô ta xin lỗi với Du Ân, đã thể còn phạt cô ta ở nhà kiểm điểm nữa chứ.

Cô ta sắp tức chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện