“Tương lai?” Phó Thiến Thiên thờ ơ nói: “Em có thể có kế hoạch gì? Như bây giờ là tốt rồi.”

Kế hoạch cuộc sống của cô ta, chính là dưới sự che chở của Phó Đình Viễn còn có Phó thị, vô lo vô nghĩ sống tiếp.

Theo lời của mẹ cô ta mà nói, bà ta gọi đây là mệnh phủ quý.

Sinh ra đã ăn ngon mặc đẹp, không cần cuộc sống mà bôn ba, mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ cuộc sống thật tốt là được rồi.

Phó Đình Viễn trầm mặc một chút, sau đó buông dao dĩa trong tay nhìn về phía cô ta: “Nếu em không có kế hoạch, vậy anh thay em định hướng một chút.”

Phó Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng lời này của anh có ý gì, chợt nghe anh nói: “Anh dự định đưa em đi du học.”

“Cái gì?” Phó Thiên Thiến gấp gáp, tức giận kháng nghị: “Em không muốn!”

Cô ta mới không cần ra nước ngoài, thứ nhất cô ta luôn là học sinh kém, tiếng Anh không biết gì cả, sau khi ra nước ngoài ngôn ngữ là một vấn đề lớn.

Thứ hai hoàn cảnh ở nước ngoài cô ta sợ mình không thích ứng được, ở Giang Thành, có Phó Đình Viễn cùng Phó thị, cô ta muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Quan trọng nhất, ở nước ngoài không ai biết cô ta là ai.

ở trong nước, cô ta tốt xấu gì cũng là một diễn viên nhỏ có tiếng, vẫn là một phú nhị đại* rất biết sống, cô ta rất thích loại cảm giác này.

Phó Đình Viễn nghiêm túc nói: “Thiên Thiến, em đã không còn nhỏ nữa, cần phải vì tương lai của mình rồi.”

“Em không nghe em không nghe!” Phó Thiến Thiến không khống chế được rống lên :”Em không muốn ra nước ngoài, chính là không muốn ra nước ngoài!”

Phó Đình Viễn cũng tức giận rồi, trừng mắt nhìn giọng điệu của cô, từ trước tới giờ chưa từng nghiêm khắc như vậy: “Em không ra nước ngoài, chẳng lẽ cả đời lăn lộn trong giới showbiz? Chẳng lẽ cả đời gây thị phi?”

Lúc Phó Đình Viễn nói ra câu cuối cùng, Phó Thiến Thiến chột dạ co rúm lại một chút.

Một giây sau cô ta liền khóc lớn lên: “Phó Đình Viễn, anh có phải là anh ruột của em hay không? Em đã nói em không muốn xuất ngoại, anh nhất định phải ép em đi ra nước ngoài, anh vì cái gì chứ?”

Bữa cơm này Phó Thiên Thiên cũng không có tâm trạng để ăn, lúc này cầm túi xách của mình đứng lên: “Em muốn trở về nói cho mẹ biết, anh khi dễ em!”

Cô ta nói xong liền chạy đi, Phó Đình Viễn tức giận đến sắc mặt tái mét.

Cô ta ba câu nói không ra đã khóc nháo, sau này có người đàn ông nào cần cô ta mới lạ!

Phó Thiên Thiên sau khi về nhà không bao lâu, Phó Đình Viễn liền nhận được điện thoại của mẹ anh Đồng Văn Huệ, điều này nằm trong dự liệu của anh.

Hơn nữa, mẹ anh chỉ biết náo loạn hơn Phó Thiên Thiến.

Quả nhiên, sau khi anh nhận lấy thì nghe Đổng Văn Huệ ở đầu kia nghẹn ngào hỏi anh: “Đình Viễn, rốt cuộc vì sao con lại đưa Thiến Thiến ra nước ngoài?”

“Con có biết con bé là tim là gan phổi của mẹ không?”

“Mỗi ngày con đều bận rộn đến mức không nhìn thấy người, ba con lại.” Đổng Văn Huệ nói tới đây khóc càng dữ dội: “Mỗi ngày trong nhà này cũng chỉ có Thiên Thiên đi cùng mẹ, nếu con đưa con bé ra nước ngoài, đây chính là muốn lấy mạng của mẹ”

Phó Đình Viễn lãnh đạm nói: “Ba con không phải quanh năm ở nước ngoài sao, vừa hay đưa Thiển Thiển qua, để cho bà con chăm sóc”.

Tinh cảm của ba mẹ anh kỳ thật rất nhạt nhẽo. thậm chí có thể nói là gần như tan vỡ.

Ba anh Phó Giang mấy năm trước bởi vì người đến tuổi trung niên mà tình cảm với Đồng Văn Huệ trở nên nhạt nhẽo, vì thế ở bên ngoài có người phụ nữ khác,dẫn đến quan hệ với Đồng Văn Huệ tan vỡ.

Có điều hai người cũng không ly hôn, Phó Giang từ đó quanh năm sống ở nước ngoài.

Nếu Phó Thiên Thiên xuất ngoại, anh nhất định sẽ đưa đến chỗ Phó Giang. Phó Thiên Thiên không có chỗ để đi, có Phó Giang ở bên cạnh chăm sóc, còn có thể bót đi gây họa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện