Đợi Lộ Thiên Tinh hiểu được ý tứ của đối phương thì đã bị người ta khiêng lên giường rồi.
Cậu nhìn người đàn ông đang áp lên mình, co giò chạy: "Em hối hận rồi."
Phàn Vân Cảnh nắm lấy mắt cá chân cậu kéo về, nở một nụ cười đầy dã tâm: "Tinh Tinh ngoan nào, đừng trêu anh."
"Có ai như anh không, vừa mới cầu hôn đã đòi lên giường rồi, em nghi ngờ tình yêu của anh." Lộ Thiên Tinh bình thường thì sẽ trêu đùa với hắn, nhưng lúc lâm trận thật thì lúng túng, bắt đầu tìm lí do bao biện.
"Giờ thì sợ rồi hả? Không phải bình thường toàn đâm thọc anh sao? Hửm?" Phàn Vân Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười, hôn lên cổ tay cậu: "Nếu giờ tính sổ toàn bộ thì sợ em chịu không được, tương lai còn dài, mình từ từ giải quyết, đừng sợ."
Lộ Thiên Tinh nghi ngờ: "Thật hả?"
"Thật mà." Phàn Vân Cảnh hôn lên cổ cậu, khàn khàn nói: "Anh cũng không nỡ."
Không thể tin lời thằng đàn ông trên giường, nhưng Lộ Thiên Tinh chắc chắn rằng Phàn Vân Cảnh sẽ không nỡ làm mình đau thật, tay chống trên ngực hắn cũng bớt sức lại.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh lóe lên một tia kì dị, ngón tay lần mò từ hông lên cổ người dưới thân, sau đó lôi ra đồ đã chuẩn bị dưới gối.
Tinh Tinh co rúm, Phàn Vân Cảnh không vội, hôn môi để cậu bình tĩnh lại, hôn lên thái dương, vành tai, rồi liếm nhẹ trên cổ, sau đó quay lại môi, khơi gợi sự nhạy cảm từ cơ thể cậu.
Đến khi Tinh Tinh dần đáp lại, hắn mới đưa tay vào trong áo cậu thăm dò, chậm rãi lôi kéo hơi thở tình dục.
Nói lần đầu nhẹ nhàng thì đúng nhẹ thật, khi Phàn Vân Cảnh rút ra, Lộ Thiên Tinh còn tưởng xong việc rồi, định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó......!Cậu nghe tiếng xé bao lần hai.
Phàn Vân Cảnh bảo: "Anh nói sẽ không làm Tinh Tinh đau, nhưng không nói chỉ làm một lần."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Không biết xấu hổ!
Cáo già vô liêm sỉ!!
Lộ Thiên Tinh hối hận tột cùng vì đã tin tưởng Phàn Vân Cảnh.
Hắn thật sự không làm cậu đau, nhưng người gì cứ như động cơ vĩnh cửu! Còn cái gối kia y chang cái niêu cơm Thạch Sanh, lôi mãi không hết đồ, mỗi lần nghe tiếng xé bao cao su đều muốn đạp hắn một cú.
Tiếc thay chân dài vô lực, đá không được rồi còn như đang làm nũng.
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ tách hai chân cậu ra: "Đừng nóng vội, sẽ thỏa mãn em ngay."
Lộ Thiên Tinh lệ rơi đến thảm thương, nhưng sợ rớt mấy hột ngọc trai ra nên yên lặng vùi mặt vào gối, không chịu ngẩng đầu.
Ai ngờ một Phàn Vân Cảnh dịu dàng khi lên giường sẽ hóa sói, dirty talk vô cùng sành sõi.
Lộ Thiên Tinh hối hận, cực kì hối hận.
Triền miên suốt đêm, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Lộ Thiên Tinh làm là sờ quanh giường xem có rớt hột ngọc trai nào không....!Cậu nhớ là lúc nửa đêm tên kia hăng hái hẳn lên làm mình hứa cả nước mắt.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Phàn Vân Cảnh dịu dàng nói: "Anh đây."
Lộ Thiên Tinh: "......".
Truyện Nữ Cường
Cậu căng mắt hất tay hắn ra, ngồi dậy xốc gối lên.
Phía dưới còn cả đống đồ.
Huyệt thái dương của Lộ Thiên Tinh giật giật, quét sạch hết xuống giường, xác định không có viên ngọc trai nào mới yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
Phàn Vân Cảnh bị làm lơ, sờ mũi, chuẩn bị công chuyện dỗ dành người yêu: "Tinh Tinh mệt không? Eo mỏi không? Đói bụng chưa? Anh bảo nhà bếp nấu cháo, mình húp lót dạ rồi ngủ tiếp nha?"
Lộ Thiên Tinh xoay người, trùm chăn kín mít, không thèm trả lời.
Phàn Vân Cảnh nào nhụt chí, ôm cả chăn lẫn người vào lòng xin lỗi: "Anh xin lỗi Tinh Tinh mà, tại anh không nói rõ trước.
Nhưng anh không thể kiềm chế nổi, vì Tinh Tinh trên giường quyến rũ quá, thế là người anh nó tự động......"
Người kia đột nhiên giãy dụa, Phàn Vân Cảnh còn bị thụi một cú.
Hắn cười: "Đừng tức giận đừng tức giận, tại anh không giữ được tỉnh táo, tinh thần không vững vàng, tại anh không tốt."
Bên trong chăn rầu rĩ hừ lạnh.
Phàn Vân Cảnh cười càng tươi, lời ngon tiếng ngọt một hồi mới lôi được người kia ra.
Lộ Thiên Tinh ăn mềm không ăn cứng, lông dựng lên được vuốt xuống hết rồi, ngoan ngoãn xuống giường ăn.
Bây giờ đã gần 3 giờ chiều, biệt thự yên tĩnh không bóng người.
Phàn Vân Cảnh nói rằng bốn người khác đã chuyển tới biệt thự gần bờ biển rồi.
Người ta chơi vui vẻ vậy Lộ Thiên Tinh cũng không nỡ làm phiền, đôi bên cùng có lợi.
Lộ Thiên Tinh thấy không có người ngoài thì bắt đầu buông thả, nằm liệt trên sô pha ngủ.
Phàn Vân Cảnh ngồi bên cạnh làm việc, ngón tay gõ đều đều trên bàn phím, ngẫu nhiên dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Lộ Thiên Tinh rồi chỉnh lại chăn cho cậu.
Không khí hòa hợp của hai người hơn cả trước kia.
Chẳng cần nhiều lời, cử chỉ, chị vậy thôi cũng đã thấy ngọt ngào rồi.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, nhắc nhở chủ nhân nhận điện.
Trên màn hình hiển thị người gọi, Phàn Vân Cảnh đứng dậy ra ngoài ban công: "Có việc gì?"
"Sao lại là anh?" Người bên kia cực kì khó chịu.
Phàn Vân Cảnh còn khó chịu hơn: "Nếu không phải cậu gọi thì đây cũng không muốn nghe giọng cậu."
"Tôi gọi vào số Tinh Tinh."
"Tôi hay Tinh Tinh đều như nhau." Phàn Vân Cảnh khoe khoang, lại không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cũng không có gì to tát." Ân Lương Thần im lặng, trầm ngâm một lúc mới nói tiếp: "Chỉ là sắp đến lúc rồi, hơi sợ."
"Sợ cái gì." Phàn Vân Cảnh nắm lấy vành lan can, nhìn bầu trời xa xăm: "Tôi sẽ không để em ấy gặp bất trắc."
"Ừm, chỉ có mỗi anht." Ân Lương Thần tặc lưỡi, cố nhịn ghen tuông trong lòng: "Nể mặt Tinh Tinh, có chuyện gì cứ gọi tôi hỗ trợ."
Phàn Vân Cảnh không từ chối, cúp máy rồi quay vào trong phòng khách, mở máy tính tiếp tục làm việc.
Người bên cạnh ngủ rất sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chôn trên gối mềm, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Phàn Vân Cảnh chợt nhớ đến cảnh tối qua, tay sờ lên túi quần cất mấy viên ngọc trai.
Hắn mỉm cười, quay đầu tiếp tục bận rộn.
Hắn lo Lộ Thiên Tinh ngủ ngày nhiều rồi lại thức đêm, hôm sau lại ép cậu vào thời khóa biểu tu tiên.
Đúng hai tiếng thì gọi cậu dậy, bế ra ngoài đi dạo xốc tinh thần.
Lộ Thiên Tinh mơ màng đi theo Phàn Vân Cảnh như con rối gỗ.
Phàn Vân Cảnh nắm tay cậu dẫn đến chân núi, mua một túi mận khô trộn đường cho cậu.
Mận đỏ xen sắc tím, không quá chua cũng không quá ngọt.
Lộ Thiên Tinh lúc này mới tỉnh táo.
Phàn Vân Cảnh cười: "Tỉnh rồi?"
Lộ Thiên Tinh nhíu mày, đột nhiên mắt sáng ngồi hôm cổ hôn người ta.
"Bé hư." Phàn Vân Cảnh biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu để cậu đẩy hột mận vào.
Khi về nhà thì gặp được Hoắc Lập Kỳ lông vàng miệng gào lớn, Phàn Vân Cảnh lấy xe gã đi chơi, không được bao lâu thì nghe tiếng ré thảm thiết như mổ heo: "Đậu má Phàn Vân Cảnh!!"
Lộ Thiên Tinh nở nụ cười đầu tiên trong ngày, người ngồi bên cạnh nhìn cậu, tóc bị gió thổ bay tán loạn, khuôn mặt như được họa bởi vô vàn sắc màu.
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, cố tình thả ga thong dong về nhà.
Ở với người yêu vui quá, tối đến Lộ Thiên Tinh mới nhớ ra mình chưa livestream.
Cậu vào phòng tập, mở máy đợi fan vào rồi bắt đầu giới thiệu.
Phàn Vân Cảnh ngẫu nhiên đi ngang qua sẽ để lại kẹo sô cô la và đồ uống, cực kì quan tâm đến lượng đường của Lộ Thiên Tinh.
Lộ Thiên Tinh trả lời, tay vẫn không để nhạc cụ xuống.
Phàn Vân Cảnh thở dài, không yên tâm mở giấy gói kẹo, ra đút cho cậu một miếng, dặn dò nói: "Anh ở phòng khách trên tầng, nhớ ăn kẹo vào đấy.
Có việc gì thì gọi anh, anh sẽ để cửa mở."
Lộ Thiên Tinh gật đầu: "Được."
Phàn Vân Cảnh xoa đầu cậu, đứng dậy rời đi.
Ngay khi cửa phòng tập khép lại, sắc mặt Phàn Vân Cảnh lạnh xuống, vừa lên tầng vừa nói chuyện điện thoại: "Mai là ngày cuối của chương trình rồi, không sắp xếp gì sao?"
"Ủa?" Lưu Vân Trường đang chơi bời vui vẻ thì bị lãnh đạo gọi tới hỏi thăm: "Hay là mình tổ chức ăn uống một bữa? Bình thường sẽ có tiệc đóng máy, chi phí đương nhiên là tổ sản xuất chi."
"Được." Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nói: "Cứ quyết vậy."
"Vâng." Lưu Vân Trường khá quen với mấy chuyện này, tầm nửa tiếng đã đặt chỗ xong: "Địa điểm thời gian tôi sắp xếp rồi, tối mốt gặp ở đây."
Phàn Vân Cảnh trả lời: "Được."
Do dự một giây, rồi chia sẻ địa điểm cho Liêu Thanh Minh.
Hắn muốn biết đối phương có giữ lời không.
Người kia vẫn chưa trả lời.
Ba cái tên trong nhóm chat không động tĩnh, từ hôm kia đến giườ vẫn chưa hề nói chuyện lại.
Phàn Vân Cảnh trầm ngâm, tắt máy đặt lên bàn.
Trong phòng tập, Lộ Thiên Tinh đang bị khán giả trêu: "Từ khi Tinh Tinh với anh Phàn hẹn hò tới giờ không bị tuột huyết áp thấp lần nào, ảnh chăm sóc bé tốt quá."
"Bà không nói thì tôi quên mất ẻm bị huyết áp thấp đấy."
"Nói gì tuột huyết áp, tôi có cảm giác Tinh Tinh được nuôi béo ra rồi."
"Đồ bạn trai hoàn hảo.
Tinh Tinh hạnh phúc quá, xin vía có pồ sin sò!"
Lộ Thiên Tinh bị chọc quen rồi, ngồi đọc cmt thì đột nhiên nhớ ra gì đó, lơ đãng đưa tay gảy đàn, bình tĩnh nói: "Tiếng nhạc này có khả năng chữa mất ngủ đấy bà con nghe qua chưa..."
Cậu vừa mở miệng thì cũng kéo theo lực chú ý của khán giả, lúc nhìn đến nhẫn kim cương trên ngón tay gảy đàn thì tất cả đều nổ tung chảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tự mọi người nghĩ thôi, chứ tôi không khoe đâu nhá..
Cậu nhìn người đàn ông đang áp lên mình, co giò chạy: "Em hối hận rồi."
Phàn Vân Cảnh nắm lấy mắt cá chân cậu kéo về, nở một nụ cười đầy dã tâm: "Tinh Tinh ngoan nào, đừng trêu anh."
"Có ai như anh không, vừa mới cầu hôn đã đòi lên giường rồi, em nghi ngờ tình yêu của anh." Lộ Thiên Tinh bình thường thì sẽ trêu đùa với hắn, nhưng lúc lâm trận thật thì lúng túng, bắt đầu tìm lí do bao biện.
"Giờ thì sợ rồi hả? Không phải bình thường toàn đâm thọc anh sao? Hửm?" Phàn Vân Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười, hôn lên cổ tay cậu: "Nếu giờ tính sổ toàn bộ thì sợ em chịu không được, tương lai còn dài, mình từ từ giải quyết, đừng sợ."
Lộ Thiên Tinh nghi ngờ: "Thật hả?"
"Thật mà." Phàn Vân Cảnh hôn lên cổ cậu, khàn khàn nói: "Anh cũng không nỡ."
Không thể tin lời thằng đàn ông trên giường, nhưng Lộ Thiên Tinh chắc chắn rằng Phàn Vân Cảnh sẽ không nỡ làm mình đau thật, tay chống trên ngực hắn cũng bớt sức lại.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh lóe lên một tia kì dị, ngón tay lần mò từ hông lên cổ người dưới thân, sau đó lôi ra đồ đã chuẩn bị dưới gối.
Tinh Tinh co rúm, Phàn Vân Cảnh không vội, hôn môi để cậu bình tĩnh lại, hôn lên thái dương, vành tai, rồi liếm nhẹ trên cổ, sau đó quay lại môi, khơi gợi sự nhạy cảm từ cơ thể cậu.
Đến khi Tinh Tinh dần đáp lại, hắn mới đưa tay vào trong áo cậu thăm dò, chậm rãi lôi kéo hơi thở tình dục.
Nói lần đầu nhẹ nhàng thì đúng nhẹ thật, khi Phàn Vân Cảnh rút ra, Lộ Thiên Tinh còn tưởng xong việc rồi, định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó......!Cậu nghe tiếng xé bao lần hai.
Phàn Vân Cảnh bảo: "Anh nói sẽ không làm Tinh Tinh đau, nhưng không nói chỉ làm một lần."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Không biết xấu hổ!
Cáo già vô liêm sỉ!!
Lộ Thiên Tinh hối hận tột cùng vì đã tin tưởng Phàn Vân Cảnh.
Hắn thật sự không làm cậu đau, nhưng người gì cứ như động cơ vĩnh cửu! Còn cái gối kia y chang cái niêu cơm Thạch Sanh, lôi mãi không hết đồ, mỗi lần nghe tiếng xé bao cao su đều muốn đạp hắn một cú.
Tiếc thay chân dài vô lực, đá không được rồi còn như đang làm nũng.
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ tách hai chân cậu ra: "Đừng nóng vội, sẽ thỏa mãn em ngay."
Lộ Thiên Tinh lệ rơi đến thảm thương, nhưng sợ rớt mấy hột ngọc trai ra nên yên lặng vùi mặt vào gối, không chịu ngẩng đầu.
Ai ngờ một Phàn Vân Cảnh dịu dàng khi lên giường sẽ hóa sói, dirty talk vô cùng sành sõi.
Lộ Thiên Tinh hối hận, cực kì hối hận.
Triền miên suốt đêm, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Lộ Thiên Tinh làm là sờ quanh giường xem có rớt hột ngọc trai nào không....!Cậu nhớ là lúc nửa đêm tên kia hăng hái hẳn lên làm mình hứa cả nước mắt.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Phàn Vân Cảnh dịu dàng nói: "Anh đây."
Lộ Thiên Tinh: "......".
Truyện Nữ Cường
Cậu căng mắt hất tay hắn ra, ngồi dậy xốc gối lên.
Phía dưới còn cả đống đồ.
Huyệt thái dương của Lộ Thiên Tinh giật giật, quét sạch hết xuống giường, xác định không có viên ngọc trai nào mới yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
Phàn Vân Cảnh bị làm lơ, sờ mũi, chuẩn bị công chuyện dỗ dành người yêu: "Tinh Tinh mệt không? Eo mỏi không? Đói bụng chưa? Anh bảo nhà bếp nấu cháo, mình húp lót dạ rồi ngủ tiếp nha?"
Lộ Thiên Tinh xoay người, trùm chăn kín mít, không thèm trả lời.
Phàn Vân Cảnh nào nhụt chí, ôm cả chăn lẫn người vào lòng xin lỗi: "Anh xin lỗi Tinh Tinh mà, tại anh không nói rõ trước.
Nhưng anh không thể kiềm chế nổi, vì Tinh Tinh trên giường quyến rũ quá, thế là người anh nó tự động......"
Người kia đột nhiên giãy dụa, Phàn Vân Cảnh còn bị thụi một cú.
Hắn cười: "Đừng tức giận đừng tức giận, tại anh không giữ được tỉnh táo, tinh thần không vững vàng, tại anh không tốt."
Bên trong chăn rầu rĩ hừ lạnh.
Phàn Vân Cảnh cười càng tươi, lời ngon tiếng ngọt một hồi mới lôi được người kia ra.
Lộ Thiên Tinh ăn mềm không ăn cứng, lông dựng lên được vuốt xuống hết rồi, ngoan ngoãn xuống giường ăn.
Bây giờ đã gần 3 giờ chiều, biệt thự yên tĩnh không bóng người.
Phàn Vân Cảnh nói rằng bốn người khác đã chuyển tới biệt thự gần bờ biển rồi.
Người ta chơi vui vẻ vậy Lộ Thiên Tinh cũng không nỡ làm phiền, đôi bên cùng có lợi.
Lộ Thiên Tinh thấy không có người ngoài thì bắt đầu buông thả, nằm liệt trên sô pha ngủ.
Phàn Vân Cảnh ngồi bên cạnh làm việc, ngón tay gõ đều đều trên bàn phím, ngẫu nhiên dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Lộ Thiên Tinh rồi chỉnh lại chăn cho cậu.
Không khí hòa hợp của hai người hơn cả trước kia.
Chẳng cần nhiều lời, cử chỉ, chị vậy thôi cũng đã thấy ngọt ngào rồi.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, nhắc nhở chủ nhân nhận điện.
Trên màn hình hiển thị người gọi, Phàn Vân Cảnh đứng dậy ra ngoài ban công: "Có việc gì?"
"Sao lại là anh?" Người bên kia cực kì khó chịu.
Phàn Vân Cảnh còn khó chịu hơn: "Nếu không phải cậu gọi thì đây cũng không muốn nghe giọng cậu."
"Tôi gọi vào số Tinh Tinh."
"Tôi hay Tinh Tinh đều như nhau." Phàn Vân Cảnh khoe khoang, lại không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cũng không có gì to tát." Ân Lương Thần im lặng, trầm ngâm một lúc mới nói tiếp: "Chỉ là sắp đến lúc rồi, hơi sợ."
"Sợ cái gì." Phàn Vân Cảnh nắm lấy vành lan can, nhìn bầu trời xa xăm: "Tôi sẽ không để em ấy gặp bất trắc."
"Ừm, chỉ có mỗi anht." Ân Lương Thần tặc lưỡi, cố nhịn ghen tuông trong lòng: "Nể mặt Tinh Tinh, có chuyện gì cứ gọi tôi hỗ trợ."
Phàn Vân Cảnh không từ chối, cúp máy rồi quay vào trong phòng khách, mở máy tính tiếp tục làm việc.
Người bên cạnh ngủ rất sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chôn trên gối mềm, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Phàn Vân Cảnh chợt nhớ đến cảnh tối qua, tay sờ lên túi quần cất mấy viên ngọc trai.
Hắn mỉm cười, quay đầu tiếp tục bận rộn.
Hắn lo Lộ Thiên Tinh ngủ ngày nhiều rồi lại thức đêm, hôm sau lại ép cậu vào thời khóa biểu tu tiên.
Đúng hai tiếng thì gọi cậu dậy, bế ra ngoài đi dạo xốc tinh thần.
Lộ Thiên Tinh mơ màng đi theo Phàn Vân Cảnh như con rối gỗ.
Phàn Vân Cảnh nắm tay cậu dẫn đến chân núi, mua một túi mận khô trộn đường cho cậu.
Mận đỏ xen sắc tím, không quá chua cũng không quá ngọt.
Lộ Thiên Tinh lúc này mới tỉnh táo.
Phàn Vân Cảnh cười: "Tỉnh rồi?"
Lộ Thiên Tinh nhíu mày, đột nhiên mắt sáng ngồi hôm cổ hôn người ta.
"Bé hư." Phàn Vân Cảnh biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu để cậu đẩy hột mận vào.
Khi về nhà thì gặp được Hoắc Lập Kỳ lông vàng miệng gào lớn, Phàn Vân Cảnh lấy xe gã đi chơi, không được bao lâu thì nghe tiếng ré thảm thiết như mổ heo: "Đậu má Phàn Vân Cảnh!!"
Lộ Thiên Tinh nở nụ cười đầu tiên trong ngày, người ngồi bên cạnh nhìn cậu, tóc bị gió thổ bay tán loạn, khuôn mặt như được họa bởi vô vàn sắc màu.
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, cố tình thả ga thong dong về nhà.
Ở với người yêu vui quá, tối đến Lộ Thiên Tinh mới nhớ ra mình chưa livestream.
Cậu vào phòng tập, mở máy đợi fan vào rồi bắt đầu giới thiệu.
Phàn Vân Cảnh ngẫu nhiên đi ngang qua sẽ để lại kẹo sô cô la và đồ uống, cực kì quan tâm đến lượng đường của Lộ Thiên Tinh.
Lộ Thiên Tinh trả lời, tay vẫn không để nhạc cụ xuống.
Phàn Vân Cảnh thở dài, không yên tâm mở giấy gói kẹo, ra đút cho cậu một miếng, dặn dò nói: "Anh ở phòng khách trên tầng, nhớ ăn kẹo vào đấy.
Có việc gì thì gọi anh, anh sẽ để cửa mở."
Lộ Thiên Tinh gật đầu: "Được."
Phàn Vân Cảnh xoa đầu cậu, đứng dậy rời đi.
Ngay khi cửa phòng tập khép lại, sắc mặt Phàn Vân Cảnh lạnh xuống, vừa lên tầng vừa nói chuyện điện thoại: "Mai là ngày cuối của chương trình rồi, không sắp xếp gì sao?"
"Ủa?" Lưu Vân Trường đang chơi bời vui vẻ thì bị lãnh đạo gọi tới hỏi thăm: "Hay là mình tổ chức ăn uống một bữa? Bình thường sẽ có tiệc đóng máy, chi phí đương nhiên là tổ sản xuất chi."
"Được." Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nói: "Cứ quyết vậy."
"Vâng." Lưu Vân Trường khá quen với mấy chuyện này, tầm nửa tiếng đã đặt chỗ xong: "Địa điểm thời gian tôi sắp xếp rồi, tối mốt gặp ở đây."
Phàn Vân Cảnh trả lời: "Được."
Do dự một giây, rồi chia sẻ địa điểm cho Liêu Thanh Minh.
Hắn muốn biết đối phương có giữ lời không.
Người kia vẫn chưa trả lời.
Ba cái tên trong nhóm chat không động tĩnh, từ hôm kia đến giườ vẫn chưa hề nói chuyện lại.
Phàn Vân Cảnh trầm ngâm, tắt máy đặt lên bàn.
Trong phòng tập, Lộ Thiên Tinh đang bị khán giả trêu: "Từ khi Tinh Tinh với anh Phàn hẹn hò tới giờ không bị tuột huyết áp thấp lần nào, ảnh chăm sóc bé tốt quá."
"Bà không nói thì tôi quên mất ẻm bị huyết áp thấp đấy."
"Nói gì tuột huyết áp, tôi có cảm giác Tinh Tinh được nuôi béo ra rồi."
"Đồ bạn trai hoàn hảo.
Tinh Tinh hạnh phúc quá, xin vía có pồ sin sò!"
Lộ Thiên Tinh bị chọc quen rồi, ngồi đọc cmt thì đột nhiên nhớ ra gì đó, lơ đãng đưa tay gảy đàn, bình tĩnh nói: "Tiếng nhạc này có khả năng chữa mất ngủ đấy bà con nghe qua chưa..."
Cậu vừa mở miệng thì cũng kéo theo lực chú ý của khán giả, lúc nhìn đến nhẫn kim cương trên ngón tay gảy đàn thì tất cả đều nổ tung chảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tự mọi người nghĩ thôi, chứ tôi không khoe đâu nhá..
Danh sách chương