Đơn giản chưa.
Ân Lương Thần xem vẻ mặt cậu, cẩn thận bổ sung: "Em xin đảm bảo với mắt nhìn..
Không, với sự đam mê âm nhạc, ký hợp đồng với họ tuyệt đối sẽ không lỗ!"
Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ đỡ trán: "Được rồi, hôm nào đưa đến đây."
Ân Lương Thần pắn hoa hòe: "Vâng ạ! Cảm ơn thầy Lộ đã tin tưởng."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, lại hỏi: "Còn việc gì nữa không? Không thì tôi đi trước."
"Ủa?" Ân Lương Thần: "Sao hôm nay về sớm vậy ạ?"
"Có hẹn." Lộ Thiên Tinh nói ngắn gọn nhưng vẫn bị Ân Lương Thần dễ dàng đoán được.
Ân Lương Thần nhớ đến cái mặt của ai đó, ký ức suýt bị đào thải bị kéo lên lại, nghiến răng nói: "Là Phàn Vân Cảnh phải không ạ? Thầy Lộ phải biết anh ta đáng ghét cực kỳ.
Lúc trước anh ta muốn nhờ em làm chút chuyện, hứa để em tham gia kỳ ba chương trình, em tưởng sẽ gặp anh, nhưng không ngờ anh với anh ta đều xin nghỉ mất rồi.
Nếu anh ta không cố ý thì em không phải họ Ân!"
Lộ Thiên Tinh có chút kinh ngạc: "Cậu có tham gia chương trình hả?"
"Dạ, bị lừa đó anh." Ân Lương Thần lắc đầu: "Hai khách kia một muốn leo núi cắm trai, một muốn đi Nam Cực...!Cũng may anh xin nghỉ, như cực hình.".
Ngôn Tình Ngược
Lộ Thiên Tinh: "Vất vả rồi."
"Không ạ, nếu không bị Phàn Vân Cảnh lừa một phen, nói không chừng em đã có thể chơi rất vui vẻ." Ân Lương Thần nhân cơ hội mách lẻo: "Phàn Vân Cảnh nhìn nghiêm túc vậy thôi, nhưng lòng dạ không đáy, thầy Lộ cũng phải đề phòng, đừng để anh ta bắt nạt."
Lộ Thiên Tinh bật cười: "Không có gì đâu, anh ta không dám bắt nạt tôi."
"Ai muốn bắt nạt Tinh Tinh?" Phàn Vân Cảnh đột nhiên đi vào phòng tập, coi như Ân Lương Thần không tồn tại, luyện tập, lập tức đi đến trước mặt Lộ Thiên Tinh: "Anh tới đón em."
"Phàn Vân Cảnh!" Gặp mặt kẻ thù, Ân Lương Thần đột nhiên nổi xung, nhấc chân muốn đá lên sườn hắn.
Phàn Vân Cảnh đỡ lấy hất ra, tay siết thành nắm đấm phóng tới.
Nói lời không vừa lòng nhau thì dùng bạo lực, như thù nhau từ mấy đời trước nữa rồi, chiêu nào cũng chĩa vào mặt tiền trước.
Lộ Thiên Tinh cạn lời, im lặng dọn dẹp đồ đạc rồi mang ba lô rời đi.
Hiệu quả bất ngờ, hai người kia đồng thời dừng lại, trăm miệng một lời: "Tinh Tinh / thầy Lộ đi đâu vậy?"
"Không đánh nữa?" Lộ Thiên Tinh quay đầu nhìn, lại nói với Phàn Vân Cảnh: "Đi thôi, ăn cơm."
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, đảo mắt sang Ân Lương Thần, rời đi.
Ân Lương Thần bị ánh nhìn coi thường kia chọc điên, nhưng nhìn Lộ Thiên Tinh đến bên người kia, nhìn bóng lưng thân mật của hai người, cảm giác trong lòng suy sụp, không nói gì nữa.
Người trong phòng không thoải mái, ngoài phòng cũng không.
Trên đường đi Phàn Vân Cảnh cứ luôn miệng: "Dạo này em vẫn luôn gặp Ân Lương Thần sao? Bình thường cậu ta toàn nói xấu anh với em?"
"Không có, hôm nay trùng hợp nhắc đến anh thôi." Lộ Thiên Tinh cười như không cười nói: "Mà không nói thì em cũng không biết anh lừa người ta."
Phàn Vân Cảnh đúng lý hợp tình: "Do cậu ta suy nghĩ nhiều, anh còn chưa đảm bảo gì."
Nhưng nếu hắn không mập mờ thì Ân Lương Thần cũng sẽ không sập bẫy.
Lộ Thiên Tinh lười vạch trần hắn.
Phàn Vân Cảnh không đồng ý: "Tinh Tinh mới gặp cậu ta mấy ngày mà đã bắt đầu nói đỡ cho cậu ta rồi, không phải em nên đứng về phía người yêu mình sao?"
Lộ Thiên Tinh không hề có thành ý nói: "Được, đứng, đứng về phía anh."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn nhìn quanh xem không có ai rồi xách Lộ Thiên Tinh tới một góc tối, cười lạnh: "Tinh Tinh dạo này miệng lưỡi quá, phải hôn vài cái mới được."
Lộ Thiên Tinh không sợ hắn, hất cằm khiêu khích.
Phàn Vân Cảnh cảm thấy tôn nghiêm bạn trai của mình đang hao mòn nặng nề, phạt cắn lên môi cậu.
Hắn không dùng lực nhiều, nhưng nhìn người trong lòng nhíu mày thì lại hối hận, liếm liếm an ủi, tư tưởng xây dựng lại tôn nghiêm đã sớm bị đập tan.
Lộ Thiên Tinh cũng tính cắn trả, lần đầu tiên từ bị động biến thành hùa theo, đầu lưỡi chủ động câu lấy răng nanh của Phàn Vân Cảnh, kích thích hắn vồ lấy cậu, hận không thể hôn chết cậu.
Đây là lần đầu hai người hôn nhau kịch liệt như vậy, khi tách ra môi mỏng bị sưng đỏ cả lên.
Phàn Vân Cảnh bóp lấy mông người trong lòng, bị chân dài cuốn eo, càng hôn càng muốn đè người ta ra tử hình luôn.
Thế mà người kia lại lớn mật, nhận ra chỗ kia của hắn cứng lên cũng không sợ hãi, tay nhỏ còn dám thò vào trong áo sờ sờ cơ bụng hắn.
Chung chăn chung gối bao lâu, tuy không làm đến bước cuối, sờ soạng thân mật là chuyện thường tình.
Phàn Vân Cảnh biết cậu thích cơ bụng của hắn, khi ân ái cũng cực kì thích sờ chỗ đấy.
Tay nhỏ lành lạnh cứ xoa quanh bụng đúng là tra tấn.
Hắn cắn lên tai cậu, cười nói: "Lớn không? Em đoán xem địa điểm du lịch của anh là nơi nào?"
Đây là lần thứ hai Phàn Vân Cảnh hỏi cậu.
Lần trước là kỳ một, lúc ấy Lộ Thiên Tinh đang coi hắn là kẻ địch, cho rằng hắn đang uy hiếp mình nên cực kì đề phòng, bây giờ thì cậu khá tò mò: "Nơi nào?"
"Không nói cho em." Phàn Vân Cảnh để lại một dấu đỏ sau cổ cậu, vui vẻ nói: "Đi rồi sẽ biết."
Tay Lộ Thiên Tinh dừng lại, rút ra.
Phàn Vân Cảnh cố ý hôn cậu: "Có gì đâu, đợi được một lần thì sẽ được hai lần."
Lộ Thiên Tinh: "......!Em đói, mình đi ăn cơm thôi."
Phàn Vân Cảnh nhịn cười, đè cậu xuống hôn thêm vài cái nữa mới thỏa mãn.
Hai người chỉnh lại quần cho cho phẳng phiu rồi mới đi ra.
Khi chuẩn bị đi vào thang máy thì đúng lúc gặp được Tiền Lãng.
Tiền Lãng còn cầm theo tập tài liệu trong tay, kinh ngạc nói: "Hôm nay về sớm vậy?"
"Ừm, về hẹn hò." Lộ Thiên Tinh nói cực kì nghiêm túc.
Tiền Lãng giật giật khóe miệng: "Cho tôi hai phút.
Lúc nãy Lưu Vân Trường gọi, nói là cậu có nhận bài OST không.
Đoàn phim kia khá ổn, muốn sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Của ai?"
Tiền Lãng mở tập tài liệu đưa sang.
Phàn Vân Cảnh đọc thấy tiêu chí công ty mình, khóe miệng giật giật, hỏi: "Tinh Tinh muốn nhận không?"
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Không có ý định."
"Vậy thì không nhận." Phàn Vân Cảnh trả tập tài liệu lại: "Bảo Lưu Vân Trường tìm người khác đi."
Nghe giọng điệu này, Lộ Thiên Tinh giật lấy tập tài liệu, tìm được dòng Công ty truyền thông Phàn thị: "Bên anh đầu tư hả?"
Phàn Vân Cảnh không phủ nhận: "Ừ."
Lộ Thiên Tinh: "Vậy được, nể mặt anh, em nhận."
Phàn Vân Cảnh: "Đừng làm khó mình."
"Gì mà khó."
"Không phải vì thế nên em mới không nhận sao?"
"Bởi vì lười."
Những lời này cực kì có sức nặng, làm Phàn Vân Cảnh không dám phản bác.
Xác định Lộ Thiên Tinh thật sự không cậy mạnh mới buông: "Mặt mũi anh có giá thế sao?"
"Dù sao cũng là người yêu em." Lộ Thiên Tinh liếc hắn, cố ý nói: "Anh nói em phải đứng về phía anh còn gì?"
"Đúng vậy, đứng về phía anh." Trong mắt Phàn Vân Cảnh tràn ngập ý cười, dịu dàng đến lạ.
Tiền Lãng đau cả răng, ấn nút thang máy rồi nở một nụ cười thương mại: "Hai người nên đi nhanh đi, sợ ở đây lâu người ta chết vì bội thực cơm chó mất."
Lộ Thiên Tinh nhướng mày nói: "Không phải chỉ có một con hả?"
Tiền Lãng: "......"
Chó FA thì sao! Chó FA thì không có quyền à! Nếu Tổng giám đốc Phàn mà không có ở đây thì con chó này cắn đứt cổ cậu rồi!!
Cửa thang máy khép lại, Lộ Thiên Tinh nhìn bộ dạng tức giận mà không dám nói gì của Tiền Lãng thì vui vẻ lắm.
Phàn Vân Cảnh đương nhiên là chiều theo rồi, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Hai người đi ăn cơm hẹn hò, đến chạng vạng Lộ Thiên Tinh mới về đến nhà.
Phàn Vân Cảnh hạ cửa sổ xe xuống, chua lòm dặn: "Mai chán thì đến công ty tìm anh, đừng tìm Ân Lương Thần."
Lộ Thiên Tinh nghe lời, hôm sau tới công ty hắn thật...!Sau đó gặp được đạo diễn và biên kịch bộ phim để thảo luận về ý tưởng.
Dù sao cũng là lần đầu viết bài hát cho công ty của Phàn Vân Cảnh, Lộ Thiên Tinh rất coi trọng.
Đoàn phim vừa bấm máy, đạo diễn mời Lộ Thiên Tinh đến trường quay quan sát, cho rằng cậu xem diễn viên nhập vai trực tiếp sẽ có thêm linh cảm.
Lộ Thiên Tinh đồng ý.
Vì thế, tin tức Lộ Thiên Tinh đóng phim bất ngờ xuất hiện trên mạng lần hai, phóng viên ngồi bu kín cả trước cửa.
Đạo diễn trêu: "Thầy Lộ có muốn thử một vai luôn không?"
Lộ Thiên Tinh nhìn đạo diễn, trả lời: "Được, cho tôi vai nào có cảnh nóng ấy."
"Đừng đừng, bộ xương già tôi không can nổi tổng giám đốc hay fan cậu đâu." Đạo diễn không dám nói gì nữa, tiếp tục thảo luận về nội dung bộ phim.
Lộ Thiên Tinh tham khảo hai ngày, cầm ghi chú về nhà sáng tác.
Đang cầm điện thoại tắt máy thì Liêu Thanh Minh đột nhiên gọi đến.
Lộ Thiên Tinh do dự hai giây, cuối cùng vẫn bắt máy: "Thầy Liêu có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu đối phương vẫn luôn ôn hòa pha chút ý cười: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe nói thầy Lộ tiếp tục đóng phim nên muốn hỏi xem có phải cậu buồn bực gì tôi không.
Nếu không thì sao lại tìm người khác mà không tìm tôi tư vấn?"
Lộ Thiên Tinh bình thản nói: "Thầy Liêu nghĩ nhiều rồi, dạo này tôi bận việc, không có thời gian."
Liêu Thanh Minh: "Vậy giờ thầy Lộ có thời gian không?"
"Không có." Lộ Thiên Tinh dứt khoát từ chối: "Tôi mới nhận mở bài hát, muốn viết cho xong trước khi bắt đầu kỳ mới show du lịch."
Liêu Thanh Minh thở dài: "Thầy Lộ nhận một phần dự án do Phàn Vân Cảnh đầu tư tôi không có gì để nói.
Nhưng cậu chấp nhận lời mời của người lạ nhưng lại từ chối tôi....!Thầy Lộ đã nghe được chuyện gì sao?"
"Anh hiểu nhầm rồi."
Lộ Thiên Tinh bốn lạng đẩy ngàn cân: "Tôi nhận bài hát này vì đây là dự án Phàn Vân Cảnh đầu tư, anh ta có tiền, tôi cũng hết cách."
Giọng điệu cậu hiếm khi vui vẻ, gằn từng chữ: "Người yêu tôi làm gì tôi cũng chiều thôi, sao vậy?".
Ân Lương Thần xem vẻ mặt cậu, cẩn thận bổ sung: "Em xin đảm bảo với mắt nhìn..
Không, với sự đam mê âm nhạc, ký hợp đồng với họ tuyệt đối sẽ không lỗ!"
Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ đỡ trán: "Được rồi, hôm nào đưa đến đây."
Ân Lương Thần pắn hoa hòe: "Vâng ạ! Cảm ơn thầy Lộ đã tin tưởng."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, lại hỏi: "Còn việc gì nữa không? Không thì tôi đi trước."
"Ủa?" Ân Lương Thần: "Sao hôm nay về sớm vậy ạ?"
"Có hẹn." Lộ Thiên Tinh nói ngắn gọn nhưng vẫn bị Ân Lương Thần dễ dàng đoán được.
Ân Lương Thần nhớ đến cái mặt của ai đó, ký ức suýt bị đào thải bị kéo lên lại, nghiến răng nói: "Là Phàn Vân Cảnh phải không ạ? Thầy Lộ phải biết anh ta đáng ghét cực kỳ.
Lúc trước anh ta muốn nhờ em làm chút chuyện, hứa để em tham gia kỳ ba chương trình, em tưởng sẽ gặp anh, nhưng không ngờ anh với anh ta đều xin nghỉ mất rồi.
Nếu anh ta không cố ý thì em không phải họ Ân!"
Lộ Thiên Tinh có chút kinh ngạc: "Cậu có tham gia chương trình hả?"
"Dạ, bị lừa đó anh." Ân Lương Thần lắc đầu: "Hai khách kia một muốn leo núi cắm trai, một muốn đi Nam Cực...!Cũng may anh xin nghỉ, như cực hình.".
Ngôn Tình Ngược
Lộ Thiên Tinh: "Vất vả rồi."
"Không ạ, nếu không bị Phàn Vân Cảnh lừa một phen, nói không chừng em đã có thể chơi rất vui vẻ." Ân Lương Thần nhân cơ hội mách lẻo: "Phàn Vân Cảnh nhìn nghiêm túc vậy thôi, nhưng lòng dạ không đáy, thầy Lộ cũng phải đề phòng, đừng để anh ta bắt nạt."
Lộ Thiên Tinh bật cười: "Không có gì đâu, anh ta không dám bắt nạt tôi."
"Ai muốn bắt nạt Tinh Tinh?" Phàn Vân Cảnh đột nhiên đi vào phòng tập, coi như Ân Lương Thần không tồn tại, luyện tập, lập tức đi đến trước mặt Lộ Thiên Tinh: "Anh tới đón em."
"Phàn Vân Cảnh!" Gặp mặt kẻ thù, Ân Lương Thần đột nhiên nổi xung, nhấc chân muốn đá lên sườn hắn.
Phàn Vân Cảnh đỡ lấy hất ra, tay siết thành nắm đấm phóng tới.
Nói lời không vừa lòng nhau thì dùng bạo lực, như thù nhau từ mấy đời trước nữa rồi, chiêu nào cũng chĩa vào mặt tiền trước.
Lộ Thiên Tinh cạn lời, im lặng dọn dẹp đồ đạc rồi mang ba lô rời đi.
Hiệu quả bất ngờ, hai người kia đồng thời dừng lại, trăm miệng một lời: "Tinh Tinh / thầy Lộ đi đâu vậy?"
"Không đánh nữa?" Lộ Thiên Tinh quay đầu nhìn, lại nói với Phàn Vân Cảnh: "Đi thôi, ăn cơm."
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, đảo mắt sang Ân Lương Thần, rời đi.
Ân Lương Thần bị ánh nhìn coi thường kia chọc điên, nhưng nhìn Lộ Thiên Tinh đến bên người kia, nhìn bóng lưng thân mật của hai người, cảm giác trong lòng suy sụp, không nói gì nữa.
Người trong phòng không thoải mái, ngoài phòng cũng không.
Trên đường đi Phàn Vân Cảnh cứ luôn miệng: "Dạo này em vẫn luôn gặp Ân Lương Thần sao? Bình thường cậu ta toàn nói xấu anh với em?"
"Không có, hôm nay trùng hợp nhắc đến anh thôi." Lộ Thiên Tinh cười như không cười nói: "Mà không nói thì em cũng không biết anh lừa người ta."
Phàn Vân Cảnh đúng lý hợp tình: "Do cậu ta suy nghĩ nhiều, anh còn chưa đảm bảo gì."
Nhưng nếu hắn không mập mờ thì Ân Lương Thần cũng sẽ không sập bẫy.
Lộ Thiên Tinh lười vạch trần hắn.
Phàn Vân Cảnh không đồng ý: "Tinh Tinh mới gặp cậu ta mấy ngày mà đã bắt đầu nói đỡ cho cậu ta rồi, không phải em nên đứng về phía người yêu mình sao?"
Lộ Thiên Tinh không hề có thành ý nói: "Được, đứng, đứng về phía anh."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn nhìn quanh xem không có ai rồi xách Lộ Thiên Tinh tới một góc tối, cười lạnh: "Tinh Tinh dạo này miệng lưỡi quá, phải hôn vài cái mới được."
Lộ Thiên Tinh không sợ hắn, hất cằm khiêu khích.
Phàn Vân Cảnh cảm thấy tôn nghiêm bạn trai của mình đang hao mòn nặng nề, phạt cắn lên môi cậu.
Hắn không dùng lực nhiều, nhưng nhìn người trong lòng nhíu mày thì lại hối hận, liếm liếm an ủi, tư tưởng xây dựng lại tôn nghiêm đã sớm bị đập tan.
Lộ Thiên Tinh cũng tính cắn trả, lần đầu tiên từ bị động biến thành hùa theo, đầu lưỡi chủ động câu lấy răng nanh của Phàn Vân Cảnh, kích thích hắn vồ lấy cậu, hận không thể hôn chết cậu.
Đây là lần đầu hai người hôn nhau kịch liệt như vậy, khi tách ra môi mỏng bị sưng đỏ cả lên.
Phàn Vân Cảnh bóp lấy mông người trong lòng, bị chân dài cuốn eo, càng hôn càng muốn đè người ta ra tử hình luôn.
Thế mà người kia lại lớn mật, nhận ra chỗ kia của hắn cứng lên cũng không sợ hãi, tay nhỏ còn dám thò vào trong áo sờ sờ cơ bụng hắn.
Chung chăn chung gối bao lâu, tuy không làm đến bước cuối, sờ soạng thân mật là chuyện thường tình.
Phàn Vân Cảnh biết cậu thích cơ bụng của hắn, khi ân ái cũng cực kì thích sờ chỗ đấy.
Tay nhỏ lành lạnh cứ xoa quanh bụng đúng là tra tấn.
Hắn cắn lên tai cậu, cười nói: "Lớn không? Em đoán xem địa điểm du lịch của anh là nơi nào?"
Đây là lần thứ hai Phàn Vân Cảnh hỏi cậu.
Lần trước là kỳ một, lúc ấy Lộ Thiên Tinh đang coi hắn là kẻ địch, cho rằng hắn đang uy hiếp mình nên cực kì đề phòng, bây giờ thì cậu khá tò mò: "Nơi nào?"
"Không nói cho em." Phàn Vân Cảnh để lại một dấu đỏ sau cổ cậu, vui vẻ nói: "Đi rồi sẽ biết."
Tay Lộ Thiên Tinh dừng lại, rút ra.
Phàn Vân Cảnh cố ý hôn cậu: "Có gì đâu, đợi được một lần thì sẽ được hai lần."
Lộ Thiên Tinh: "......!Em đói, mình đi ăn cơm thôi."
Phàn Vân Cảnh nhịn cười, đè cậu xuống hôn thêm vài cái nữa mới thỏa mãn.
Hai người chỉnh lại quần cho cho phẳng phiu rồi mới đi ra.
Khi chuẩn bị đi vào thang máy thì đúng lúc gặp được Tiền Lãng.
Tiền Lãng còn cầm theo tập tài liệu trong tay, kinh ngạc nói: "Hôm nay về sớm vậy?"
"Ừm, về hẹn hò." Lộ Thiên Tinh nói cực kì nghiêm túc.
Tiền Lãng giật giật khóe miệng: "Cho tôi hai phút.
Lúc nãy Lưu Vân Trường gọi, nói là cậu có nhận bài OST không.
Đoàn phim kia khá ổn, muốn sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Của ai?"
Tiền Lãng mở tập tài liệu đưa sang.
Phàn Vân Cảnh đọc thấy tiêu chí công ty mình, khóe miệng giật giật, hỏi: "Tinh Tinh muốn nhận không?"
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Không có ý định."
"Vậy thì không nhận." Phàn Vân Cảnh trả tập tài liệu lại: "Bảo Lưu Vân Trường tìm người khác đi."
Nghe giọng điệu này, Lộ Thiên Tinh giật lấy tập tài liệu, tìm được dòng Công ty truyền thông Phàn thị: "Bên anh đầu tư hả?"
Phàn Vân Cảnh không phủ nhận: "Ừ."
Lộ Thiên Tinh: "Vậy được, nể mặt anh, em nhận."
Phàn Vân Cảnh: "Đừng làm khó mình."
"Gì mà khó."
"Không phải vì thế nên em mới không nhận sao?"
"Bởi vì lười."
Những lời này cực kì có sức nặng, làm Phàn Vân Cảnh không dám phản bác.
Xác định Lộ Thiên Tinh thật sự không cậy mạnh mới buông: "Mặt mũi anh có giá thế sao?"
"Dù sao cũng là người yêu em." Lộ Thiên Tinh liếc hắn, cố ý nói: "Anh nói em phải đứng về phía anh còn gì?"
"Đúng vậy, đứng về phía anh." Trong mắt Phàn Vân Cảnh tràn ngập ý cười, dịu dàng đến lạ.
Tiền Lãng đau cả răng, ấn nút thang máy rồi nở một nụ cười thương mại: "Hai người nên đi nhanh đi, sợ ở đây lâu người ta chết vì bội thực cơm chó mất."
Lộ Thiên Tinh nhướng mày nói: "Không phải chỉ có một con hả?"
Tiền Lãng: "......"
Chó FA thì sao! Chó FA thì không có quyền à! Nếu Tổng giám đốc Phàn mà không có ở đây thì con chó này cắn đứt cổ cậu rồi!!
Cửa thang máy khép lại, Lộ Thiên Tinh nhìn bộ dạng tức giận mà không dám nói gì của Tiền Lãng thì vui vẻ lắm.
Phàn Vân Cảnh đương nhiên là chiều theo rồi, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Hai người đi ăn cơm hẹn hò, đến chạng vạng Lộ Thiên Tinh mới về đến nhà.
Phàn Vân Cảnh hạ cửa sổ xe xuống, chua lòm dặn: "Mai chán thì đến công ty tìm anh, đừng tìm Ân Lương Thần."
Lộ Thiên Tinh nghe lời, hôm sau tới công ty hắn thật...!Sau đó gặp được đạo diễn và biên kịch bộ phim để thảo luận về ý tưởng.
Dù sao cũng là lần đầu viết bài hát cho công ty của Phàn Vân Cảnh, Lộ Thiên Tinh rất coi trọng.
Đoàn phim vừa bấm máy, đạo diễn mời Lộ Thiên Tinh đến trường quay quan sát, cho rằng cậu xem diễn viên nhập vai trực tiếp sẽ có thêm linh cảm.
Lộ Thiên Tinh đồng ý.
Vì thế, tin tức Lộ Thiên Tinh đóng phim bất ngờ xuất hiện trên mạng lần hai, phóng viên ngồi bu kín cả trước cửa.
Đạo diễn trêu: "Thầy Lộ có muốn thử một vai luôn không?"
Lộ Thiên Tinh nhìn đạo diễn, trả lời: "Được, cho tôi vai nào có cảnh nóng ấy."
"Đừng đừng, bộ xương già tôi không can nổi tổng giám đốc hay fan cậu đâu." Đạo diễn không dám nói gì nữa, tiếp tục thảo luận về nội dung bộ phim.
Lộ Thiên Tinh tham khảo hai ngày, cầm ghi chú về nhà sáng tác.
Đang cầm điện thoại tắt máy thì Liêu Thanh Minh đột nhiên gọi đến.
Lộ Thiên Tinh do dự hai giây, cuối cùng vẫn bắt máy: "Thầy Liêu có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu đối phương vẫn luôn ôn hòa pha chút ý cười: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe nói thầy Lộ tiếp tục đóng phim nên muốn hỏi xem có phải cậu buồn bực gì tôi không.
Nếu không thì sao lại tìm người khác mà không tìm tôi tư vấn?"
Lộ Thiên Tinh bình thản nói: "Thầy Liêu nghĩ nhiều rồi, dạo này tôi bận việc, không có thời gian."
Liêu Thanh Minh: "Vậy giờ thầy Lộ có thời gian không?"
"Không có." Lộ Thiên Tinh dứt khoát từ chối: "Tôi mới nhận mở bài hát, muốn viết cho xong trước khi bắt đầu kỳ mới show du lịch."
Liêu Thanh Minh thở dài: "Thầy Lộ nhận một phần dự án do Phàn Vân Cảnh đầu tư tôi không có gì để nói.
Nhưng cậu chấp nhận lời mời của người lạ nhưng lại từ chối tôi....!Thầy Lộ đã nghe được chuyện gì sao?"
"Anh hiểu nhầm rồi."
Lộ Thiên Tinh bốn lạng đẩy ngàn cân: "Tôi nhận bài hát này vì đây là dự án Phàn Vân Cảnh đầu tư, anh ta có tiền, tôi cũng hết cách."
Giọng điệu cậu hiếm khi vui vẻ, gằn từng chữ: "Người yêu tôi làm gì tôi cũng chiều thôi, sao vậy?".
Danh sách chương