Lộ Thiên Tinh không kịp đề phòng, hai giây sau mới phản ứng lại đẩy hắn ra: "Anh đáng yêu thì có!" Sau đó lại cảm thấy mình đặt trọng tâm không đúng lắm, lại nói thêm: "Đừng xoa đầu tôi!"
"Được rồi được rồi, anh sai." Phàn Vân Cảnh không muốn trêu cậu quá đà, kịp thời đổi đề tài: "Đi ăn sáng cùng anh trước, hôm qua vận động nhiều mà không ăn uống bổ sung dinh dưỡng sẽ bị choáng đấy."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy, nhìn quanh phòng mình.
Nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp lại chăn gối, không có gì lạ.
Cậu do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người sang phòng Phàn Vân Cảnh ăn bữa sáng.
Lộ Thiên Tinh định về lại phòng mình, nhưng lại nhận ra dì nhân viên kia vẫn đang dọn dẹp, một góc chết cũng không buông.
Hết cách, lãnh đạo trực tiếp chỉ đạo thì ai dám sơ suất.
Lộ Thiên Tinh mặc áo ngủ, không thể đi lung tung, chỉ có thể ngồi đợi trong phòng Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh không rảnh, văn kiện chồng chất, mail reo liên tục.
Hai người tự làm việc mình, không ai quấy rầy nhau, chớp mắt cái đã năm tiếng trôi qua.
Phàn Vân Cảnh ấn ấn mi tâm, nhớ ra người bên cạnh còn chưa ăn cơm trưa, tạm thời bỏ dở công việc, gập máy tính gọi cơm.
Lộ Thiên Tinh vẫn đeo tai nghe, nhưng lần này không viết lách gì, có vẻ như đang gặp khó khăn.
Phàn Vân Cảnh gõ gõ bàn.
Lộ Thiên Tinh ngẩng đầu, tháo một bên tai nghe xuống hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghỉ ngơi, ăn cơm đã." Phàn Vân Cảnh đưa điện thoại sang: "Ăn không?"
Lộ Thiên Tinh không khách sáo, cầm điện thoại gọi món, ngón tay lúc xẹt qua món cá thì dừng lại, giả vờ nói: "Ăn canh cá không?"
Phàn Vân Cảnh: "Cũng được."
Lộ Thiên Tinh vừa nhìn vừa hỏi: "Anh không thích ăn cá sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Bình thường thôi."
Lộ Thiên Tinh gọi món xong lại hỏi: "Anh còn nuôi cá không?" Nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: "Bể cá nhà tôi lâu rồi không dùng, định nuôi nhưng chưa có thời gian."
Phàn Vân Cảnh hiểu ý, mỉm cười, bình tĩnh nói: "Vẫn nuôi, lớn nhanh lắm, rất đáng yêu nữa.
Nếu muốn anh sẽ giới thiệu một vài loài cho em." Dừng một chút: "Thầy Lộ từng nói nuôi cá ăn được thì thà mua cả ao cả còn hơn mà."
Lộ Thiên Tinh: "......!Trí nhớ không tệ."
Phàn Vân Cảnh nhận lời khen: "Ý thầy Lộ thế nào?"
"Loại như của anh." Lộ Thiên Tinh mặt không đổi sắc nói: "Tôi nghĩ cũng khá ổn, sao?"
Phàn Vân Cảnh dừng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi chỉ có một con thôi."
Trong mắt Lộ Thiên Tinh lóe lên: "Vậy anh vẫn luôn nuôi con cá kia sao?"
Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cậu: "Đúng vậy."
Lượng thông tin trong câu này rất lớn, Lộ Thiên Tinh nhớ tới mấy cục màn thầu, sóng lòng vỗ lớn: "Vậy sao."
Phàn Vân Cảnh vui vẻ mở ảnh lên cho cậu xem: "Đẹp quá đúng không?"
Đây đúng là trảm công khai.
Lộ Thiên Tinh liếc tấm ảnh, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh vẫn hỏi tiếp: "Đẹp nhỉ?"
Lộ Thiên Tinh tự sa ngã: "Đẹp!"
Phàn Vân Cảnh không cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng nhìn cậu: "Anh nghĩ là rất đẹp, là con cá đẹp nhất anh từng thấy."
Lộ Thiên Tinh không được tự nhiên tránh đi tầm mắt của hắn, sóng lòng vẫn chưa nhẹ xuống, người kia lại nói tiếp: "Chỉ tiếc là càng lớn thì tính tình càng kém, luôn trốn anh, lâu rồi chưa nhìn thấy nữa."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Tính tình kém cái gì, là tự bảo vệ bản thân đó!!
Lộ Thiên Tinh trầm xuống, ghét bỏ liếc xéo hắn.
Phàn Vân Cảnh rất thích những vẻ mặt của Lộ Thiên Tinh, ngón tay ngưa ngứa gõ măt bàn: "Nhưng vẫn là con cá đẹp nhất trong lòng anh, dù thầy Lộ thích anh cũng không nỡ cho được."
Lộ Thiên Tinh hừ một tiếng, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh chuẩn bị nói thêm, điện thoại Lộ Thiên Tinh reo, là Lưu Vân Trường gọi.
Vừa bắt máy đã nghe đối phương nhắc nhở: "Dạo này thầy Lộ chơi vui không? Đã tham quan hết địa điểm chưa? Hôm nay trời không nóng lắm nên cũng đi chơi chứ nhỉ?"
Lộ Thiên Tinh tỏ vẻ: "Không vui, chưa, không muốn."
Lưu Vân Trường khóc ròng: "Không phải thầy Lộ định nghỉ phát trực tiếp mấy ngày nay đấy?"
Lộ Thiên Tinh: "Đúng vậy, khi nào hoàn thành thăm thú hết thì tôi sẽ thông báo."
Lưu Vân Trường khuyên nhủ: "Đừng đừng, dù không đi chơi thì cũng nên phát trực tiếp hàng ngày, nếu cậu lười thì tôi có thể nhờ người quay dùm nè......"
Bên kia điện thoại vẫn còn lải nhải, bên này Lộ Thiên Tinh đã đưa bảo Phàn Vân Cảnh giải quyết —— Lưu Vân Trường không muốn nhờ Phàn Vân Cảnh khuyên nhủ Lộ Thiên Tinh, như vậy chả khác gì đi vào ngõ cụt vì kiểu gì người trước cũng bênh người sau.
Vì thế Lưu Vân Trường ca một hồi, chỉ nhận được một câu của Tổng giám đốc Phàn: "Sao không gọi cho tôi?"
Lưu Vân Trường cứng họng chừng năm, sáu giây mới cười gượng nói tiếp: "Tôi định gọi thầy Lộ rồi mới gọi ngài haha."
Tổng giám đốc Phàn lạnh nhạt: "Cúp máy đây."
"Chờ một chút!" Lưu Vân Trường héo úa mất: "Tổng giám đốc Phàn, chúng ta còn chương trình, còn khán giả mà? Ngài và thầy Lộ cần phải phát trực tiếp, phải hoàn thành nhiệm vụ của chương trình đã chứ!"
Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Lộ Thiên Tinh cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ẩn giấu sự chờ mong.
Phàn Vân Cảnh không chút do dự nói: "Không phát, nghỉ ngơi."
Lưu Vân Trường: "???"
Lạm dụng chức quyền! Tư bản! Đả đảo!
Nhưng Phàn Vân Cảnh mặc kệ, từ chối xong thì cúp máy luôn: "Đừng để ý, nếu có cuộc gọi tới nữa thì đưa cho anh.
Ăn trưa xong thì lát ngủ một giấc, chân còn khó chịu thì để anh đưa đi mát xa."
Lộ Thiên Tinh rất hài lòng: "Được."
Có tấm khiên Phàn Vân Cảnh, Lưu Vân Trường đúng là an phận không ít.
Lộ Thiên Tinh cơm nước xong lại đánh một giấc hai tiếng đồng hồ, vừa tỉnh dậy thì đúng lúc Liêu Thanh Minh gọi tới.
Giọng nói của y ôn hòa, dường như không còn nhớ rõ chuyện hôm qua nữa: "Chào buổi chiều, hôm nay cậu không phát trực tiếp sao?"
Lộ Thiên Tinh chép miệng: "Không biết vì ai mà chân tôi rất đau, không muốn đi lại nên không phát trực tiếp nữa."
Liêu Thanh Minh cười: "Là tôi sai rồi, vậy để đền bù, tôi mời thầy Lộ một bữa nha?"
Lộ Thiên Tinh từ chối: "Không, ra cửa với anh nguy hiểm lắm, xin thứ lỗi."
Lời này tuyệt đối không hề gọi là nói quá.
Tuy rằng địa vị lẫn lượng fan của Lộ Thiên Tinh không thấp hơn y, nhưng quần chúng chỉ biết rõ giọng của cậu chứ ngoại hình thì không phải kiểu nhìn cái là biết ngay.
Liêu Thanh Minh thì ngược lại, y là minh tinh màn ảnh, tham gia đủ các phim truyền hình lẫn điện ảnh, là khách quen của ống kính.
Người xem có ấn tượng rất sâu đối với khuôn mặt và dáng người của y, nói đi đường sẽ bị nhận ra ngay không phải nói ngoa, ở với y rất nguy hiểm, hôm qua chính là một ví dụ điển hình.
Liêu Thanh Minh cũng tự biết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chỗ khách sạn cậu đang ở tạm thì sao?" Giọng y hơi trầm xuống, "Nghe nói nơi này rất kín tiếng, không có paparazzi trà trộn, vậy nên thầy Lộ mới chọn ở lại nhỉ."
Lộ Thiên Tinh rất muốn hỏi y nghe ai nói thế, nhưng lại cố nhịn: "Làm phiền anh rồi."
Liêu Thanh Minh nói: "Được, đợi tôi 30 phút."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, cúp máy.
30 phút không dài, Lộ Thiên Tinh tắm rửa thay quần áo, còn thời gian thừa thì nghe lại mấy đoạn ghi âm.
Khi Liêu Thanh Minh gọi điện tới đang đợi dưới sảnh mới cầm điện thoại mở cửa ra ngoài.
Đi vào thang máy còn vô tình gặp người quen —— trợ lý của Phàn Vân Cảnh.
Lộ Thiên Tinh có hơi chột dạ, kéo thấp vành mũ lướt qua người kia.
Lúc trợ lý quay lại thì cửa thang máy đã đóng, dù chần chừ nhưng lúc giao tài liệu cho Tổng giám đốc vẫn kể lại.
Tay đang ký tên của Phàn Vân Cảnh dừng lại: "Cậu vừa nói gì?"
Trợ lý trả lời: "Lúc tôi ra khỏi thang máy thì gặp cậu Lộ, có vẻ cậu ấy muốn ra ngoài."
Phàn Vân Cảnh nói: "Nửa câu sau."
Trợ lý: "......!Tôi gặp ai giống Liêu Thanh Minh ở dưới sảnh."
Rầm ——
Bút máy bị đập mạnh xuống bàn, tâm trạng tốt của Phàn Vân Cảnh biến mất, đẩy ghế đứng dậy rồi rời đi.
Nhà hàng tầng 5.
Lộ Thiên Tinh vừa tới nơi, Liêu Thanh Minh đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy cậu thì đứng dậy chào hỏi: "Chân thầy Lộ còn đau không? Lát nữa ăn xong chúng ta đi mát xa nhé?"
"Không cần, tôi nghỉ ngơi chút là được." Lộ Thiên Tinh nói: "Chỉ là lấy cớ không phải phát trực tiếp thôi, thầy Liêu đừng để ý."
Liêu Thanh Minh kéo ghế cho cậu: "Sao lại không để ý được.
Cơ thể thầy Lộ không tốt, tôi lại không chăm sóc chu đáo cho cậu, làm lương tâm tôi cắn rứt lắm."
Lộ Thiên Tinh rất muốn chửi tục: "Có lương tâm thì không phải anh nên tránh xa tôi một chút sao?"
Liêu Thanh Minh không nề hà cười: "Có vẻ như tôi bị ghét rồi."
Lộ Thiên Tinh nói: "Hết cách, tại anh nổi tiếng quá."
Liêu Thanh Minh cười vui vẻ, rót trà cho Lộ Thiên Tinh: "Thật ra hôm nay tôi không chỉ đến để xin lỗi, còn có chút chuyện muốn hỏi thầy Lộ......" Y dừng một chút, tiếp tục nói: "Thầy Lộ còn nhớ Thường Nhã không?"
Nữ chính!
Lộ Thiên Tinh cảnh giác: "Á quân Tân Tinh Tú? Cô ta thì sao?"
Liêu Thanh Minh nói: "Nghe nói thầy Lộ không thích người này nhỉ?"
Ngón tay Lộ Thiên Tinh vuốt ve miệng tách trà, không phủ nhận: "Đúng vậy."
Liêu Thanh Minh nhìn cậu, giọng điệu vẫn ôn hòa như nước: "Nếu có cơ hội trừng phạt cô ấy, thầy Lộ sẽ làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Chết tiết, thằng ảnh đế này tới thử mình!.
"Được rồi được rồi, anh sai." Phàn Vân Cảnh không muốn trêu cậu quá đà, kịp thời đổi đề tài: "Đi ăn sáng cùng anh trước, hôm qua vận động nhiều mà không ăn uống bổ sung dinh dưỡng sẽ bị choáng đấy."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy, nhìn quanh phòng mình.
Nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp lại chăn gối, không có gì lạ.
Cậu do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người sang phòng Phàn Vân Cảnh ăn bữa sáng.
Lộ Thiên Tinh định về lại phòng mình, nhưng lại nhận ra dì nhân viên kia vẫn đang dọn dẹp, một góc chết cũng không buông.
Hết cách, lãnh đạo trực tiếp chỉ đạo thì ai dám sơ suất.
Lộ Thiên Tinh mặc áo ngủ, không thể đi lung tung, chỉ có thể ngồi đợi trong phòng Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh không rảnh, văn kiện chồng chất, mail reo liên tục.
Hai người tự làm việc mình, không ai quấy rầy nhau, chớp mắt cái đã năm tiếng trôi qua.
Phàn Vân Cảnh ấn ấn mi tâm, nhớ ra người bên cạnh còn chưa ăn cơm trưa, tạm thời bỏ dở công việc, gập máy tính gọi cơm.
Lộ Thiên Tinh vẫn đeo tai nghe, nhưng lần này không viết lách gì, có vẻ như đang gặp khó khăn.
Phàn Vân Cảnh gõ gõ bàn.
Lộ Thiên Tinh ngẩng đầu, tháo một bên tai nghe xuống hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghỉ ngơi, ăn cơm đã." Phàn Vân Cảnh đưa điện thoại sang: "Ăn không?"
Lộ Thiên Tinh không khách sáo, cầm điện thoại gọi món, ngón tay lúc xẹt qua món cá thì dừng lại, giả vờ nói: "Ăn canh cá không?"
Phàn Vân Cảnh: "Cũng được."
Lộ Thiên Tinh vừa nhìn vừa hỏi: "Anh không thích ăn cá sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Bình thường thôi."
Lộ Thiên Tinh gọi món xong lại hỏi: "Anh còn nuôi cá không?" Nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: "Bể cá nhà tôi lâu rồi không dùng, định nuôi nhưng chưa có thời gian."
Phàn Vân Cảnh hiểu ý, mỉm cười, bình tĩnh nói: "Vẫn nuôi, lớn nhanh lắm, rất đáng yêu nữa.
Nếu muốn anh sẽ giới thiệu một vài loài cho em." Dừng một chút: "Thầy Lộ từng nói nuôi cá ăn được thì thà mua cả ao cả còn hơn mà."
Lộ Thiên Tinh: "......!Trí nhớ không tệ."
Phàn Vân Cảnh nhận lời khen: "Ý thầy Lộ thế nào?"
"Loại như của anh." Lộ Thiên Tinh mặt không đổi sắc nói: "Tôi nghĩ cũng khá ổn, sao?"
Phàn Vân Cảnh dừng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi chỉ có một con thôi."
Trong mắt Lộ Thiên Tinh lóe lên: "Vậy anh vẫn luôn nuôi con cá kia sao?"
Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cậu: "Đúng vậy."
Lượng thông tin trong câu này rất lớn, Lộ Thiên Tinh nhớ tới mấy cục màn thầu, sóng lòng vỗ lớn: "Vậy sao."
Phàn Vân Cảnh vui vẻ mở ảnh lên cho cậu xem: "Đẹp quá đúng không?"
Đây đúng là trảm công khai.
Lộ Thiên Tinh liếc tấm ảnh, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh vẫn hỏi tiếp: "Đẹp nhỉ?"
Lộ Thiên Tinh tự sa ngã: "Đẹp!"
Phàn Vân Cảnh không cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng nhìn cậu: "Anh nghĩ là rất đẹp, là con cá đẹp nhất anh từng thấy."
Lộ Thiên Tinh không được tự nhiên tránh đi tầm mắt của hắn, sóng lòng vẫn chưa nhẹ xuống, người kia lại nói tiếp: "Chỉ tiếc là càng lớn thì tính tình càng kém, luôn trốn anh, lâu rồi chưa nhìn thấy nữa."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Tính tình kém cái gì, là tự bảo vệ bản thân đó!!
Lộ Thiên Tinh trầm xuống, ghét bỏ liếc xéo hắn.
Phàn Vân Cảnh rất thích những vẻ mặt của Lộ Thiên Tinh, ngón tay ngưa ngứa gõ măt bàn: "Nhưng vẫn là con cá đẹp nhất trong lòng anh, dù thầy Lộ thích anh cũng không nỡ cho được."
Lộ Thiên Tinh hừ một tiếng, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh chuẩn bị nói thêm, điện thoại Lộ Thiên Tinh reo, là Lưu Vân Trường gọi.
Vừa bắt máy đã nghe đối phương nhắc nhở: "Dạo này thầy Lộ chơi vui không? Đã tham quan hết địa điểm chưa? Hôm nay trời không nóng lắm nên cũng đi chơi chứ nhỉ?"
Lộ Thiên Tinh tỏ vẻ: "Không vui, chưa, không muốn."
Lưu Vân Trường khóc ròng: "Không phải thầy Lộ định nghỉ phát trực tiếp mấy ngày nay đấy?"
Lộ Thiên Tinh: "Đúng vậy, khi nào hoàn thành thăm thú hết thì tôi sẽ thông báo."
Lưu Vân Trường khuyên nhủ: "Đừng đừng, dù không đi chơi thì cũng nên phát trực tiếp hàng ngày, nếu cậu lười thì tôi có thể nhờ người quay dùm nè......"
Bên kia điện thoại vẫn còn lải nhải, bên này Lộ Thiên Tinh đã đưa bảo Phàn Vân Cảnh giải quyết —— Lưu Vân Trường không muốn nhờ Phàn Vân Cảnh khuyên nhủ Lộ Thiên Tinh, như vậy chả khác gì đi vào ngõ cụt vì kiểu gì người trước cũng bênh người sau.
Vì thế Lưu Vân Trường ca một hồi, chỉ nhận được một câu của Tổng giám đốc Phàn: "Sao không gọi cho tôi?"
Lưu Vân Trường cứng họng chừng năm, sáu giây mới cười gượng nói tiếp: "Tôi định gọi thầy Lộ rồi mới gọi ngài haha."
Tổng giám đốc Phàn lạnh nhạt: "Cúp máy đây."
"Chờ một chút!" Lưu Vân Trường héo úa mất: "Tổng giám đốc Phàn, chúng ta còn chương trình, còn khán giả mà? Ngài và thầy Lộ cần phải phát trực tiếp, phải hoàn thành nhiệm vụ của chương trình đã chứ!"
Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Lộ Thiên Tinh cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ẩn giấu sự chờ mong.
Phàn Vân Cảnh không chút do dự nói: "Không phát, nghỉ ngơi."
Lưu Vân Trường: "???"
Lạm dụng chức quyền! Tư bản! Đả đảo!
Nhưng Phàn Vân Cảnh mặc kệ, từ chối xong thì cúp máy luôn: "Đừng để ý, nếu có cuộc gọi tới nữa thì đưa cho anh.
Ăn trưa xong thì lát ngủ một giấc, chân còn khó chịu thì để anh đưa đi mát xa."
Lộ Thiên Tinh rất hài lòng: "Được."
Có tấm khiên Phàn Vân Cảnh, Lưu Vân Trường đúng là an phận không ít.
Lộ Thiên Tinh cơm nước xong lại đánh một giấc hai tiếng đồng hồ, vừa tỉnh dậy thì đúng lúc Liêu Thanh Minh gọi tới.
Giọng nói của y ôn hòa, dường như không còn nhớ rõ chuyện hôm qua nữa: "Chào buổi chiều, hôm nay cậu không phát trực tiếp sao?"
Lộ Thiên Tinh chép miệng: "Không biết vì ai mà chân tôi rất đau, không muốn đi lại nên không phát trực tiếp nữa."
Liêu Thanh Minh cười: "Là tôi sai rồi, vậy để đền bù, tôi mời thầy Lộ một bữa nha?"
Lộ Thiên Tinh từ chối: "Không, ra cửa với anh nguy hiểm lắm, xin thứ lỗi."
Lời này tuyệt đối không hề gọi là nói quá.
Tuy rằng địa vị lẫn lượng fan của Lộ Thiên Tinh không thấp hơn y, nhưng quần chúng chỉ biết rõ giọng của cậu chứ ngoại hình thì không phải kiểu nhìn cái là biết ngay.
Liêu Thanh Minh thì ngược lại, y là minh tinh màn ảnh, tham gia đủ các phim truyền hình lẫn điện ảnh, là khách quen của ống kính.
Người xem có ấn tượng rất sâu đối với khuôn mặt và dáng người của y, nói đi đường sẽ bị nhận ra ngay không phải nói ngoa, ở với y rất nguy hiểm, hôm qua chính là một ví dụ điển hình.
Liêu Thanh Minh cũng tự biết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chỗ khách sạn cậu đang ở tạm thì sao?" Giọng y hơi trầm xuống, "Nghe nói nơi này rất kín tiếng, không có paparazzi trà trộn, vậy nên thầy Lộ mới chọn ở lại nhỉ."
Lộ Thiên Tinh rất muốn hỏi y nghe ai nói thế, nhưng lại cố nhịn: "Làm phiền anh rồi."
Liêu Thanh Minh nói: "Được, đợi tôi 30 phút."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, cúp máy.
30 phút không dài, Lộ Thiên Tinh tắm rửa thay quần áo, còn thời gian thừa thì nghe lại mấy đoạn ghi âm.
Khi Liêu Thanh Minh gọi điện tới đang đợi dưới sảnh mới cầm điện thoại mở cửa ra ngoài.
Đi vào thang máy còn vô tình gặp người quen —— trợ lý của Phàn Vân Cảnh.
Lộ Thiên Tinh có hơi chột dạ, kéo thấp vành mũ lướt qua người kia.
Lúc trợ lý quay lại thì cửa thang máy đã đóng, dù chần chừ nhưng lúc giao tài liệu cho Tổng giám đốc vẫn kể lại.
Tay đang ký tên của Phàn Vân Cảnh dừng lại: "Cậu vừa nói gì?"
Trợ lý trả lời: "Lúc tôi ra khỏi thang máy thì gặp cậu Lộ, có vẻ cậu ấy muốn ra ngoài."
Phàn Vân Cảnh nói: "Nửa câu sau."
Trợ lý: "......!Tôi gặp ai giống Liêu Thanh Minh ở dưới sảnh."
Rầm ——
Bút máy bị đập mạnh xuống bàn, tâm trạng tốt của Phàn Vân Cảnh biến mất, đẩy ghế đứng dậy rồi rời đi.
Nhà hàng tầng 5.
Lộ Thiên Tinh vừa tới nơi, Liêu Thanh Minh đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy cậu thì đứng dậy chào hỏi: "Chân thầy Lộ còn đau không? Lát nữa ăn xong chúng ta đi mát xa nhé?"
"Không cần, tôi nghỉ ngơi chút là được." Lộ Thiên Tinh nói: "Chỉ là lấy cớ không phải phát trực tiếp thôi, thầy Liêu đừng để ý."
Liêu Thanh Minh kéo ghế cho cậu: "Sao lại không để ý được.
Cơ thể thầy Lộ không tốt, tôi lại không chăm sóc chu đáo cho cậu, làm lương tâm tôi cắn rứt lắm."
Lộ Thiên Tinh rất muốn chửi tục: "Có lương tâm thì không phải anh nên tránh xa tôi một chút sao?"
Liêu Thanh Minh không nề hà cười: "Có vẻ như tôi bị ghét rồi."
Lộ Thiên Tinh nói: "Hết cách, tại anh nổi tiếng quá."
Liêu Thanh Minh cười vui vẻ, rót trà cho Lộ Thiên Tinh: "Thật ra hôm nay tôi không chỉ đến để xin lỗi, còn có chút chuyện muốn hỏi thầy Lộ......" Y dừng một chút, tiếp tục nói: "Thầy Lộ còn nhớ Thường Nhã không?"
Nữ chính!
Lộ Thiên Tinh cảnh giác: "Á quân Tân Tinh Tú? Cô ta thì sao?"
Liêu Thanh Minh nói: "Nghe nói thầy Lộ không thích người này nhỉ?"
Ngón tay Lộ Thiên Tinh vuốt ve miệng tách trà, không phủ nhận: "Đúng vậy."
Liêu Thanh Minh nhìn cậu, giọng điệu vẫn ôn hòa như nước: "Nếu có cơ hội trừng phạt cô ấy, thầy Lộ sẽ làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Chết tiết, thằng ảnh đế này tới thử mình!.
Danh sách chương