Lộ Thiên Tinh cả kinh, siết chặt cái cục tròn trong tay không dám buông.
Phàn Vân Cảnh bật đèn phòng, nhìn bộ dạng dại ra của cậu còn tưởng vị đau đến choáng váng, nhíu mày nói: "Va chỗ nào? Đau lắm không?"
Lộ Thiên Tinh thấy hắn tới gần, theo bản năng đứng dậy né tránh, lắp bắp: "K-Không có gì, tôi mệt rồi, nghỉ ngơi đây, anh đi đi!"
Phàn Vân Cảnh càng nhăn mày hơn: "Làm cậu sợ rồi sao? Tôi chỉ đùa thôi, sẽ không đánh cậu."
Lộ Thiên Tinh đâu còn tâm trí nữa, chắp tay sau lưng cảnh giác nói: "Anh đừng tới đây!"
Phàn Vân Cảnh dừng lại, nhìn cậu đề phòng dữ dội như thế, chỉ có thể lùi lại hai bước rồi thương lượng: "Vậy tôi đi, cậu nhớ ăn cơm rồi nghỉ ngơi, tạm biệt." Nói xong, thử thăm dò lùi lại bước nữa.
Lộ Thiên Tinh nhìn chằm chằm hắn, không hé răng, ý tứ rất rõ ràng.
Phàn Vân Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người ra khỏi phòng.
Đến khi cửa đóng lại, Lộ Thiên Tinh mới nhẹ nhàng thở ra, ngã trên giường, mở tay ra.
Hột trên châu tròn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, lấp lánh dưới ánh đèn, hoàn toàn không nghĩ được lúc trước nó chỉ là một giọt nước mắt.
Trời đậuuuu!!!
Lộ Thiên Tinh tuyệt vọng: Hệ thống mày bước ra đây! Đcm đây là cái gì! Không phải tao chưa tiến hóa đến bậc người cá à!!"
Hệ thống chậm rì nói: 【 Nhưng gần rồi.
】
Lộ Thiên Tinh: Sao nhanh thế? Còn mấy nhiệm vụ nữa?
Hệ thống: 【 Nhiều nhất hai cái.
】
Lộ Thiên Tinh: Còn dấu hiệu gì nữa không? Không nói hết một lần luôn được à?
Hệ thống nói: 【 Cơ thể cậu thì sao tui biết.
】
Lộ Thiên Tinh:??? Bây giờ thế này rồi mà mày không muốn chịu trách nhiệm?
Hệ thống: 【 Cậu không quan tâm đến nhiệm vụ, mắc mớ gì tui quan tâm cậu.
】
Lộ Thiên Tinh: Tao có quan tâm...!mà.
Hệ thống: 【 ha hả.
】
Lộ Thiên Tinh nhụt chí: Phải làm sao giờ, Phàn Vân Cảnh đối xử tốt với tao lắm, tao tức giận vô cớ hắn cũng không đánh tao kìa, thêm nữa......!
【 Thêm nữa.
】 hệ thống tiếp lời: 【 Cậu cũng hay rồi, muốn ôm ấp với hắn chứ gì? 】
Lộ Thiên Tinh phủ nhận: 【 Không.
】
Hệ thống: 【 Cậu nói "không" không có nghĩa là không, nếu không phải cậu biết thân phận nam chính thì làm giờ có chuyện bối rối như bây giờ.
】
Lộ Thiên Tinh bị nói cho á khẩu, chỉ có thể im lặng cất hột trân châu xin thề nước mắt đàn ông không thể tùy tiện rơi!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lộ Thiên Tinh hoảng hồn, cảnh giác nói: "Ai đó?"
"Xin chào cậu Lộ, bữa tối của cậu đã đến." Âm thanh của giám đốc rất quen.
Lộ Thiên Tinh do dự một lát, đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có một mình giám đốc, sau khi đẩy xe thức ăn vào, bày biện lên bàn, trải một cái khăn sạch và để thêm một giỏ đá thì mỉm cười nói: "Phàn tổng có nói cậu bị thương, dặn tôi chuẩn bị đá chườm, hi vọng cậu nhanh chườm đá, tránh bị bầm."
"Tôi biết rồi." Lộ Thiên Tinh sờ ót, không biết Phàn Vân Cảnh là cái gì mà mỗi lần đụng phải hắn là cứ phải bị đau chỗ nào đó.
Sau khi giám đốc rời đi, Lộ Thiên Tinh dùng khăn lông bọc đá chườm lên ngón chân.
Ngối một lát mới đi tới bàn cơm, nhìn chằm chằm, là phần cơm của hai người, tự dưng nhớ tới Phàn Vân Cảnh nói đã đợi mình 2 tiếng.
Lương tâm bắt đầu trỗi dậyH, cảm thấy mình hơi quá đáng thật, tự dưng gắt lên đuổi người ta đi..
Dù gì cũng đang ăn nhờ ở đậu chỗ người ta.
Lộ Thiên Tinh chần chừ một lúc lâu, cuối cùng lương tâm vẫn chiếm thế thượng phong, thử nhắn tin tới cho đối phương: "Anh ăn cơm chưa?"
Lúc Phàn Vân Cảnh nhận được tin nhắn, hắn đang ngồi ở phòng bên cạnh nghe giám đốc thuật lại tình hình của Lộ Thiên Tinh, nghe được chuông báo tin vang hắn lập tức quét mắt, ý bảo giám đốc dừng lại, cầm điện thoại lên trả lời: "Chưa."
Bên kia lại nói: "Có bữa tối rồi, anh muốn sang ăn cùng không?"
Phàn Vân Cảnh hơi dịu xuống, chắc là hết giận rồi: "Được."
Không cần Phàn Vân Cảnh mở lời, giám đốc đã hiểu chuyện, thức thời nói: "Ngài tiếp tục, tôi đi trước."
Phàn Vân Cảnh gật đầu, đứng dậy tới trước gương sửa sang quần áo, rồi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Cửa phòng hé từ từ, đến khi người bên trong xác định là hắn mới mở hoàn toàn: "Vào đi."
Phàn Vân Cảnh im lặng đi vào, nhìn cậu đóng cửa lại.
Lộ Thiên Tinh thấy hắn không nói gì, đành phải mở lời trước: "Bữa tối ở bên kia, chúng ta ăn thôi."
Phàn Vân Cảnh ừ một tiếng, đi theo cậu ngồi xuống, lẳng lặng ăn cơm.
Cái người vốn chủ động bây giờ đột nhiên trở nên lãnh đạm.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng đũa va vào chén.
Lộ Thiên Tinh liếc hắn, cảm thấy hình như hắn giận rồi.
Nếu mình quan tâm người khác rồi bị mắng thì kiểu gì cũng tức giận, tổn thương..
Lộ Thiên Tinh càng nghĩ càng thêm ăn năn, yên lặng nhìn hắn, không biết nói sao mới phải.
Phàn Vân Cảnh rũ mắt, tỉnh bơ dùng đũa phẻ thịt cá.
Lộ Thiên Tinh ớn lạnh, suýt nữa bị sặc cơm.
Cậu ho nhẹ, dùng khăn giấy lau miệng một chút rồi vo vo lại trong tay.
Lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Lúc nãy tức giận với anh là tôi sai."
Phàn Vân Cảnh dừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu, vẫn không mở miệng.
Lộ Thiên Tinh nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn, đột nhiên gục đầu xuống: "Xin lỗi."
Tay cầm đũa hơi siết lại, Phàn Vân Cảnh cố nhịn xuống cảm xúc trong lòng, tỏ vẻ bình thản nói: "Không sao."
Lộ Thiên Tinh lại vo vo cục giấy, thấy đối phương vẫn không nói gì thêm, cảm giác có chút buồn bã.
Ừm ờ rồi lại cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Cậu cũng gặp một miếng cá vào chén, ăn đến nghiến răng nghiến lợi.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh xẹt qua ý cười, muốn xoa đầu an ủi cậu nhưng vẫn nhịn lại.
Hai người sau khi ăn no thì buông chén đũa, gọi người đến dọn dẹo, sau đó mới đứng dậy tạm biệt.
Không một câu dư thừa, cũng không có ý ở lại, hoàn toàn khác hẳn mấy ngày nay.
Khác tới mức..
Lộ Thiên Tinh có chút không quen.
Cậu nhìn chằm chằm ván cửa, không có tâm trí đi chỉnh lại bản nhạc nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi lên giường ngủ.
Hôm sau theo dự tính sẽ đi đến địa điểm phía Nam.
Lộ Thiên Tinh tự mình sắp xếp balo, có người gõ cửa thì trong lòng còn nhảy nhót trong chốc lát, mắt sáng lấp lánh đến mở cửa, lại thấy giám đốc đại diện.
Cậu hơn trầm xuống, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Giám đốc cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Hôm nay Phàn tổng bận việc nên không thể đi cùng cậu nên đã dặn dò tôi đưa cậu đi.
Xe đã đợi phía dưới, cậu muốn bao giờ xuất phátt?"
"Anh ta không đi?" Lộ Thiên Tinh kinh ngạc hỏi lại, nghe được cậu trả lời thì chép miệng, đen mặt: "Tôi tự đi cũng được."
"Cậu Lộ!" Giám đốc vội vàng giữ cửa lại, vẻ mặt khẩn trương: "Phàn tổng đã dặn dò tôi, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì khó mà giữ nổi chén cơm.
Nếu cậu có gì không vừa lòng hãy nói cho tôi, đừng từ chối được không?".
Lộ Thiên Tinh muốn đóng cửa, nhưng đấu không lại sức đối phương, giằng co một lúc rồi cũng phải buông tay, cắn răng nói: "Đi! Bây giờ đi luôn!"
Giám đốc thở phào, duỗi tay: "Mời cậu đi hướng này."
Lộ Thiên Tinh đóng cửa, nhìn phòng bên cạnh, xoay người đi về phía thang máy.
Không đi cùng thì thôi, ông đây lại muốn đi với nam chính quá cơ!
Lộ Thiên Tinh ngồi xe đến địa điểm thứ hai, tự mở máy lên phát trực tiếp.
Fan hăng hái vào phòng, phát hiện chỉ có một mình Lộ Thiên Tinh thì ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay có mỗi Tinh Tinh vậy? Mới qua một đêm mà hai anh tách nhau rồi?"
Lộ Thiên Tinh đơ mặt nhìn chằm chằm màn hình: "Mình tôi không được à?"
Fan only bắn ra: "Được được anh ơi, bọn em chỉ có mình anh thui moah moah!"
Lộ Thiên Tinh hừ nhẹ, kéo thấp vành mũ rồi đi tiếp.
Chỗ này còn vắng người hơn hôm qua, nhưng xung quanh lại khá là náo nhiệt, còn có cả khói bếp thôn xóm nữa.
Lộ Thiên Tinh cầm gậy selfie đi thẳng, lướt qua khá nhiều miếu nhỏ, sau đó mới đến đích —— hẻm núi lớn.
Nơi này có rất nhiều điểm giải trí nhỏ, như leo núi, cắm trại, nhảy dù..
Lộ Thiên Tinh quay xung quanh cho fan xem, dù fan có ồn ào bảo cậu chơi thử cậu vẫn lạnh nhạt bỏ qua: "Không được, không muốn!"
Fan buồn bực: "Đi mà anh, Tinh Tinh anh là đồ thẳng nam lạnh lùng, chỉ có đứng trước mặt Phàn tổng mới dễ thương, em nhớ Phàn tổng, anh kêu Phàn tổng về đi!"
Lộ Thiên Tinh hơi khó chịu, giả lơ nhìn sang chỗ khác bình tĩnh nói: "Coi như thăm thú hết chỗ này rồi, hôm nay tới thêm chỗ khác."
Fan không ngờ kết thúc phát sóng nhanh thế, sổi nổi cướp lời, còn có người hỏi: "Chỗ tiếp có Phàn tổng không anh?"
"Em mún gặp Phàn tổng, mún xem góc quay bạn trai của ảnh."
Có lẽ do spam quá nhiều, bắt đầu có người bất bình: "Đây là phòng của Tinh Tinh, mấy người đừng có nhắc tới người khác riết thế được không? Phàn tổng với Tinh Tinh chỉ là quan hệ bạn bè thôi, hôm qua mấy người được voi nên hôm nay đòi Hai Bà Trưng chứ gì."
"Sao, tụi này làm fan CP thì cũng phải tự đấu tranh cho CP chứ, mắc mớ gì mấy người."
"Nói mãi, Phàn tổng với Tinh Tinh không có khả năng đâu.
Dù có Ảnh đế Liêu hay Cún con cản đường hay không thì Phàn tổng cũng không có khả năng.
Mấy người coi tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều quá rồi phải không? Người ta có gia tài bạc tỷ kìa, chắc gì đã bỏ đi cơ hội có người nối nghiệp."
"Tôi..
Tôi qua AllxTinh, mở hậu cung cho Tinh Tinh!"
"???Này cùng là fan CP thì đừng nói lời tàn nhẫn thế được không? Không thích thì thôi, có ai bắt thích đâu."
"Đừng phá OTP, fan only bớt bớt lại."
"Không phải fan cũng đừng quá lời, hồ này quá nhiều cá rồi."
Lời này đánh lời kia bụi bay mịt mù.
Lộ Thiên Tinh đứng nhìn toàn bộ quá trình, mắt nhìn chằm chằm bốn chữ "không có khả năng" hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn..
Phàn Vân Cảnh bật đèn phòng, nhìn bộ dạng dại ra của cậu còn tưởng vị đau đến choáng váng, nhíu mày nói: "Va chỗ nào? Đau lắm không?"
Lộ Thiên Tinh thấy hắn tới gần, theo bản năng đứng dậy né tránh, lắp bắp: "K-Không có gì, tôi mệt rồi, nghỉ ngơi đây, anh đi đi!"
Phàn Vân Cảnh càng nhăn mày hơn: "Làm cậu sợ rồi sao? Tôi chỉ đùa thôi, sẽ không đánh cậu."
Lộ Thiên Tinh đâu còn tâm trí nữa, chắp tay sau lưng cảnh giác nói: "Anh đừng tới đây!"
Phàn Vân Cảnh dừng lại, nhìn cậu đề phòng dữ dội như thế, chỉ có thể lùi lại hai bước rồi thương lượng: "Vậy tôi đi, cậu nhớ ăn cơm rồi nghỉ ngơi, tạm biệt." Nói xong, thử thăm dò lùi lại bước nữa.
Lộ Thiên Tinh nhìn chằm chằm hắn, không hé răng, ý tứ rất rõ ràng.
Phàn Vân Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người ra khỏi phòng.
Đến khi cửa đóng lại, Lộ Thiên Tinh mới nhẹ nhàng thở ra, ngã trên giường, mở tay ra.
Hột trên châu tròn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, lấp lánh dưới ánh đèn, hoàn toàn không nghĩ được lúc trước nó chỉ là một giọt nước mắt.
Trời đậuuuu!!!
Lộ Thiên Tinh tuyệt vọng: Hệ thống mày bước ra đây! Đcm đây là cái gì! Không phải tao chưa tiến hóa đến bậc người cá à!!"
Hệ thống chậm rì nói: 【 Nhưng gần rồi.
】
Lộ Thiên Tinh: Sao nhanh thế? Còn mấy nhiệm vụ nữa?
Hệ thống: 【 Nhiều nhất hai cái.
】
Lộ Thiên Tinh: Còn dấu hiệu gì nữa không? Không nói hết một lần luôn được à?
Hệ thống nói: 【 Cơ thể cậu thì sao tui biết.
】
Lộ Thiên Tinh:??? Bây giờ thế này rồi mà mày không muốn chịu trách nhiệm?
Hệ thống: 【 Cậu không quan tâm đến nhiệm vụ, mắc mớ gì tui quan tâm cậu.
】
Lộ Thiên Tinh: Tao có quan tâm...!mà.
Hệ thống: 【 ha hả.
】
Lộ Thiên Tinh nhụt chí: Phải làm sao giờ, Phàn Vân Cảnh đối xử tốt với tao lắm, tao tức giận vô cớ hắn cũng không đánh tao kìa, thêm nữa......!
【 Thêm nữa.
】 hệ thống tiếp lời: 【 Cậu cũng hay rồi, muốn ôm ấp với hắn chứ gì? 】
Lộ Thiên Tinh phủ nhận: 【 Không.
】
Hệ thống: 【 Cậu nói "không" không có nghĩa là không, nếu không phải cậu biết thân phận nam chính thì làm giờ có chuyện bối rối như bây giờ.
】
Lộ Thiên Tinh bị nói cho á khẩu, chỉ có thể im lặng cất hột trân châu xin thề nước mắt đàn ông không thể tùy tiện rơi!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lộ Thiên Tinh hoảng hồn, cảnh giác nói: "Ai đó?"
"Xin chào cậu Lộ, bữa tối của cậu đã đến." Âm thanh của giám đốc rất quen.
Lộ Thiên Tinh do dự một lát, đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có một mình giám đốc, sau khi đẩy xe thức ăn vào, bày biện lên bàn, trải một cái khăn sạch và để thêm một giỏ đá thì mỉm cười nói: "Phàn tổng có nói cậu bị thương, dặn tôi chuẩn bị đá chườm, hi vọng cậu nhanh chườm đá, tránh bị bầm."
"Tôi biết rồi." Lộ Thiên Tinh sờ ót, không biết Phàn Vân Cảnh là cái gì mà mỗi lần đụng phải hắn là cứ phải bị đau chỗ nào đó.
Sau khi giám đốc rời đi, Lộ Thiên Tinh dùng khăn lông bọc đá chườm lên ngón chân.
Ngối một lát mới đi tới bàn cơm, nhìn chằm chằm, là phần cơm của hai người, tự dưng nhớ tới Phàn Vân Cảnh nói đã đợi mình 2 tiếng.
Lương tâm bắt đầu trỗi dậyH, cảm thấy mình hơi quá đáng thật, tự dưng gắt lên đuổi người ta đi..
Dù gì cũng đang ăn nhờ ở đậu chỗ người ta.
Lộ Thiên Tinh chần chừ một lúc lâu, cuối cùng lương tâm vẫn chiếm thế thượng phong, thử nhắn tin tới cho đối phương: "Anh ăn cơm chưa?"
Lúc Phàn Vân Cảnh nhận được tin nhắn, hắn đang ngồi ở phòng bên cạnh nghe giám đốc thuật lại tình hình của Lộ Thiên Tinh, nghe được chuông báo tin vang hắn lập tức quét mắt, ý bảo giám đốc dừng lại, cầm điện thoại lên trả lời: "Chưa."
Bên kia lại nói: "Có bữa tối rồi, anh muốn sang ăn cùng không?"
Phàn Vân Cảnh hơi dịu xuống, chắc là hết giận rồi: "Được."
Không cần Phàn Vân Cảnh mở lời, giám đốc đã hiểu chuyện, thức thời nói: "Ngài tiếp tục, tôi đi trước."
Phàn Vân Cảnh gật đầu, đứng dậy tới trước gương sửa sang quần áo, rồi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Cửa phòng hé từ từ, đến khi người bên trong xác định là hắn mới mở hoàn toàn: "Vào đi."
Phàn Vân Cảnh im lặng đi vào, nhìn cậu đóng cửa lại.
Lộ Thiên Tinh thấy hắn không nói gì, đành phải mở lời trước: "Bữa tối ở bên kia, chúng ta ăn thôi."
Phàn Vân Cảnh ừ một tiếng, đi theo cậu ngồi xuống, lẳng lặng ăn cơm.
Cái người vốn chủ động bây giờ đột nhiên trở nên lãnh đạm.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng đũa va vào chén.
Lộ Thiên Tinh liếc hắn, cảm thấy hình như hắn giận rồi.
Nếu mình quan tâm người khác rồi bị mắng thì kiểu gì cũng tức giận, tổn thương..
Lộ Thiên Tinh càng nghĩ càng thêm ăn năn, yên lặng nhìn hắn, không biết nói sao mới phải.
Phàn Vân Cảnh rũ mắt, tỉnh bơ dùng đũa phẻ thịt cá.
Lộ Thiên Tinh ớn lạnh, suýt nữa bị sặc cơm.
Cậu ho nhẹ, dùng khăn giấy lau miệng một chút rồi vo vo lại trong tay.
Lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Lúc nãy tức giận với anh là tôi sai."
Phàn Vân Cảnh dừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu, vẫn không mở miệng.
Lộ Thiên Tinh nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn, đột nhiên gục đầu xuống: "Xin lỗi."
Tay cầm đũa hơi siết lại, Phàn Vân Cảnh cố nhịn xuống cảm xúc trong lòng, tỏ vẻ bình thản nói: "Không sao."
Lộ Thiên Tinh lại vo vo cục giấy, thấy đối phương vẫn không nói gì thêm, cảm giác có chút buồn bã.
Ừm ờ rồi lại cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Cậu cũng gặp một miếng cá vào chén, ăn đến nghiến răng nghiến lợi.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh xẹt qua ý cười, muốn xoa đầu an ủi cậu nhưng vẫn nhịn lại.
Hai người sau khi ăn no thì buông chén đũa, gọi người đến dọn dẹo, sau đó mới đứng dậy tạm biệt.
Không một câu dư thừa, cũng không có ý ở lại, hoàn toàn khác hẳn mấy ngày nay.
Khác tới mức..
Lộ Thiên Tinh có chút không quen.
Cậu nhìn chằm chằm ván cửa, không có tâm trí đi chỉnh lại bản nhạc nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi lên giường ngủ.
Hôm sau theo dự tính sẽ đi đến địa điểm phía Nam.
Lộ Thiên Tinh tự mình sắp xếp balo, có người gõ cửa thì trong lòng còn nhảy nhót trong chốc lát, mắt sáng lấp lánh đến mở cửa, lại thấy giám đốc đại diện.
Cậu hơn trầm xuống, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Giám đốc cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Hôm nay Phàn tổng bận việc nên không thể đi cùng cậu nên đã dặn dò tôi đưa cậu đi.
Xe đã đợi phía dưới, cậu muốn bao giờ xuất phátt?"
"Anh ta không đi?" Lộ Thiên Tinh kinh ngạc hỏi lại, nghe được cậu trả lời thì chép miệng, đen mặt: "Tôi tự đi cũng được."
"Cậu Lộ!" Giám đốc vội vàng giữ cửa lại, vẻ mặt khẩn trương: "Phàn tổng đã dặn dò tôi, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì khó mà giữ nổi chén cơm.
Nếu cậu có gì không vừa lòng hãy nói cho tôi, đừng từ chối được không?".
Lộ Thiên Tinh muốn đóng cửa, nhưng đấu không lại sức đối phương, giằng co một lúc rồi cũng phải buông tay, cắn răng nói: "Đi! Bây giờ đi luôn!"
Giám đốc thở phào, duỗi tay: "Mời cậu đi hướng này."
Lộ Thiên Tinh đóng cửa, nhìn phòng bên cạnh, xoay người đi về phía thang máy.
Không đi cùng thì thôi, ông đây lại muốn đi với nam chính quá cơ!
Lộ Thiên Tinh ngồi xe đến địa điểm thứ hai, tự mở máy lên phát trực tiếp.
Fan hăng hái vào phòng, phát hiện chỉ có một mình Lộ Thiên Tinh thì ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay có mỗi Tinh Tinh vậy? Mới qua một đêm mà hai anh tách nhau rồi?"
Lộ Thiên Tinh đơ mặt nhìn chằm chằm màn hình: "Mình tôi không được à?"
Fan only bắn ra: "Được được anh ơi, bọn em chỉ có mình anh thui moah moah!"
Lộ Thiên Tinh hừ nhẹ, kéo thấp vành mũ rồi đi tiếp.
Chỗ này còn vắng người hơn hôm qua, nhưng xung quanh lại khá là náo nhiệt, còn có cả khói bếp thôn xóm nữa.
Lộ Thiên Tinh cầm gậy selfie đi thẳng, lướt qua khá nhiều miếu nhỏ, sau đó mới đến đích —— hẻm núi lớn.
Nơi này có rất nhiều điểm giải trí nhỏ, như leo núi, cắm trại, nhảy dù..
Lộ Thiên Tinh quay xung quanh cho fan xem, dù fan có ồn ào bảo cậu chơi thử cậu vẫn lạnh nhạt bỏ qua: "Không được, không muốn!"
Fan buồn bực: "Đi mà anh, Tinh Tinh anh là đồ thẳng nam lạnh lùng, chỉ có đứng trước mặt Phàn tổng mới dễ thương, em nhớ Phàn tổng, anh kêu Phàn tổng về đi!"
Lộ Thiên Tinh hơi khó chịu, giả lơ nhìn sang chỗ khác bình tĩnh nói: "Coi như thăm thú hết chỗ này rồi, hôm nay tới thêm chỗ khác."
Fan không ngờ kết thúc phát sóng nhanh thế, sổi nổi cướp lời, còn có người hỏi: "Chỗ tiếp có Phàn tổng không anh?"
"Em mún gặp Phàn tổng, mún xem góc quay bạn trai của ảnh."
Có lẽ do spam quá nhiều, bắt đầu có người bất bình: "Đây là phòng của Tinh Tinh, mấy người đừng có nhắc tới người khác riết thế được không? Phàn tổng với Tinh Tinh chỉ là quan hệ bạn bè thôi, hôm qua mấy người được voi nên hôm nay đòi Hai Bà Trưng chứ gì."
"Sao, tụi này làm fan CP thì cũng phải tự đấu tranh cho CP chứ, mắc mớ gì mấy người."
"Nói mãi, Phàn tổng với Tinh Tinh không có khả năng đâu.
Dù có Ảnh đế Liêu hay Cún con cản đường hay không thì Phàn tổng cũng không có khả năng.
Mấy người coi tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều quá rồi phải không? Người ta có gia tài bạc tỷ kìa, chắc gì đã bỏ đi cơ hội có người nối nghiệp."
"Tôi..
Tôi qua AllxTinh, mở hậu cung cho Tinh Tinh!"
"???Này cùng là fan CP thì đừng nói lời tàn nhẫn thế được không? Không thích thì thôi, có ai bắt thích đâu."
"Đừng phá OTP, fan only bớt bớt lại."
"Không phải fan cũng đừng quá lời, hồ này quá nhiều cá rồi."
Lời này đánh lời kia bụi bay mịt mù.
Lộ Thiên Tinh đứng nhìn toàn bộ quá trình, mắt nhìn chằm chằm bốn chữ "không có khả năng" hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn..
Danh sách chương