Đm không cố ý không làm người!
Phàn Vân Cảnh nổi lửa, nếu mà đứng trước mặt Ân Lương Thần thì nhất định hắn sẽ xách cổ áo cho đối phương một đấm.

Tên khốn này!
Phàn Vân Cảnh cắn răng dời mắt đi, bên trong nổi giông bên ngoài tĩnh lặng, cố gắng không để cho Lộ Thiên Tinh để ý.

Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Ngày hôm qua mới gửi ảnh của Liêu Thanh Minh, không ngờ hôm nay lại bị gửi ảnh làm chuyện xấu.

Hơn nữa hủ đoạn của Ân Lương Thần còn cao hơn hắn, làm hắn không có cả cơ hội giải thích..

Nếu lúc đấy Lộ Thiên Tinh không ở đó thì chỉ sợ một chậu nước bẩn dội lên đầu này có gội mấy cũng không sạch nổi.

Lộ Thiên Tinh đúng là không nghĩ gì nhiều thật, coi lại nhạc phổ của Ân Lương Thần gửi đến rồi ghi âm chỉ cho hắn chỗ nào cần chỉnh sửa.

Ân Lương Thần rất nghe lời, hai người vui vẻ thảo luận, cứ như chưa hề có chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng Phàn Vân Cảnh thì khó chịu lắm, càng nghĩ càng thấy uất ức —— chủ yếu là không thể giải thích sự tủi khổ này, cục tức nghẹn ứ trong lòng ngày một lớn, muốn chạy thẳng đến phòng tập Tân Tinh Tú cho Ân Lương Thần một trận.

......!Nhưng vẫn không thể.

6 ngày nữa là đến vòng chung kết, nếu mình đánh người thì không chỉ cho Ân Lương Thần cơ hội cáo trạng, mà quan hệ giữa mình với Lộ Thiên Tinh sẽ trở nên xấu đi, cho nên không thể được.


Phàn Vân Cảnh gắng nhịn lửa giận, vừa đi vừa nghĩ: Bây giờ so đo cũng chỉ là nhất thời, đến khi mình giành được người hoàn toàn xem bọn họ còn mở mồm cười được nữa không.....!Nghĩ thế, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Toàn bộ quá trình Lộ Thiên Tinh đều tập trung vào điện thoại, không nhận ra sự biến hóa cảm xúc của người bên cạnh, cũng không thấy vách dốc phía trước, chân vừa đạp xuống chưa hoàn hồn đã cảm nhận được sức hút của Trái Đất rồi.

"Cẩn thận." Phàn Vân Cảnh túm chặt tay lôi cậu lại, Lộ Thiên Tinh xoay tròn nửa vòng rồi đâm thẳng vào ngực hắn, mũi đau muốn chảy nước mắt.

Phàn Vân Cảnh thấy cậu bụm mặt, lập tức nhíu mày.

Cúi đầu ghé sát lại: "Không sao chứ? Đụng phải chỗ nào sao?"
"Không có gì." Lộ Thiên Tinh nói xong thì hít sâu một hơi, nhìn thể nào cũng không giống không có gì.

Phàn Vân Cảnh càng lo lắng, kéo tay cậu xuống: "Để tôi nhìn xem."
"Không cần." Lộ Thiên Tinh từ chối, nhưng sức đấu không lại đối phương, tay phải che mặt bị cầm lấy.

Cậu lập tức đổi tay trái che lại, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa, đáy mắt còn có chút vệt nước.

Chắc là nước mắt sinh lý khi bị đau.

Phàn Vân Cảnh nhíu mày, tay trái túm tay phải của cậu, tay phải thì túm cổ tay trái kéo xuống.

Nói đi nói lại mệt quá, hai người chật vật một lát, sau đó lộ ra..

cái mũi sưng đỏ.

Phàn Vân Cảnh xác định chỉ bị đỏ lên do va chạm, hắn cong mắt: "Hơi đỏ, về chườm đá chút là được rồi."
Lộ Thiên Tinh biết ngay là bị sưng mà, hơi mất mặt lần nữa che mũi, lạnh nhạt nói: "Không được cười."
"Không cười." Phàn Vân Cảnh an ủi nói: "Hơi đỏ thôi mà."
Lộ Thiên Tinh nheo mắt khó hiểu, phải biết rằng nguyên chủ được nuông chiều từ bé nên da rất trắng, bình thường mà sơ ý đụng phải góc bàn thôi cũng sẽ đỏ tấy hoặc bầm tím luôn mấy ngày vẫn chưa hết, giờ đau ứa nước mắt mà hơi đỏ thôi á?
Phàn Vân Cảnh ho nhẹ một tiếng, cầm tay cậu nói sang chuyện khác: "Về biệt thự trước đã, tôi đưa cậu đi.".

truyện đam mỹ
Lộ Thiên Tinh khó chịu hất tay: "Thôi, tôi không tham quan nữa."
"Đừng khách sáo."
"Ai khách sáo má!" Lộ Thiên Tinh miễn cưỡng đuổi kịp theo bước chân hắn, đi phía sau rầm rì: "Anh có nghe không thế? Tôi không muốn tham quan nữa, anh bỏ ra."
Phàn Vân Cảnh mắt điếc tai ngơ, siết chặt cổ tay cậu hơn, vừa đi vừa cười, lần đầu tiên hi vọng con đường này có thể dài hơn một chút.

Lúc đi thì tốn 2 phút, về thì tốn tận 5 phút.

Khả năng vận động của Lộ Thiên Tinh rất yếu, không còn sức giãy dụa.

Cuối đường, từ "bỏ ra" nói mãi đã biến thành "sao không đi xe về".

Bàn tay to lớn cầm trên cổ tay đã chuyển sang nắm tay từ khi nào không biết, Phàn Vân Cảnh đi chậm dần để song song với cậu, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ thầy Lộ không thích ngồi xe."
Lộ Thiên Tinh vẫn che mũi, nhíu mày cãi: "Tôi nói không thích khi nào?"
Phàn Vân Cảnh có trí nhớ rất tốt: "Lúc nãy xe có đậu trên bãi biển, nhưng thầy Lộ đi lướt qua không lên xe nên tôi tưởng rằng thầy Lộ thích tản bộ."
Lộ Thiên Tinh hoang mang nhớ lại: "Có sao?"
Phàn Vân Cảnh chắc nịch gật đầu: "Có."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Thôi được, có thể tại cậu không để ý.


Tự mình hại mình, Lộ Thiên Tinh không còn gì để nói, chỉ có thể che mũi buồn rầu đi tiếp.

Phàn Vân Cảnh cũng đi theo, ghé sát vào hỏi: "Mũi còn đau không? Để tôi nhìn xem."
Lộ Thiên Tinh cảnh giác nghiêng đầu sang một bên, ồm ồm nói: "Không đẹp đẽ gì đâu, sao anh phiền thế?"
Phàn Vân Cảnh thấp giọng cười: "Được rồi, không nhìn nữa." Hắn dừng một chút, lại nói: "Thật ra hồng hồng rất đáng yêu."
Lộ Thiên Tinh quay đầu trừng hắn: "Anh đang mỉa mai tôi đấy à?"
"Không có."
"Anh còn cười!"
"Ha ha ha ha." Phàn Vân Cảnh bật cười thành tiếng.

Cái mũi hồng của Lộ Thiên Tinh với khuôn mặt lãnh đạm quá đáng yêu, làm hắn không nhịn được muốn ôm thật chặt vào lòng vuốt ve.

Sao lại đáng yêu đến vậy chứ.

Trong mắt Phàn Vân Cảnh chỉ có ý cười, càng nhìn càng thấy Tinh Tinh như mèo con đang xù lông, vừa kiêu ngạo vừa dễ thương.

Lộ Thiên Tinh vô tình chạm mắt hắn, sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên né sang đạp chân hắn một cái, bựt tay ra tay đi.

Phàn Vân Cảnh mỉm cười nhắc nhở: "Cẩn thận bị thương đấy."
"Cút!!!"
"Ha ha ha ha." Phàn Vân Cảnh hiếm khi nào vui vẻ như bây giờ, vừa cười vừa chạy đuổi theo Lộ Thiên Tinh.

Nhưng mà, sự thật chứng minh làm gì thì cũng phải có giới hạn.

Phàn Vân Cảnh vừa bước đến biệt thự thì nụ cười trên mặt tắt ngúm, đứng trước cửa vội vàng nhận lỗi: "Thầy Lộ à tôi sai rồi, tôi không nên cười cậu, không nên trêu chọc cậu, tôi thật sự xin lỗi mà."
Biệt thự yên tĩnh, không có tiếng trả lời.

Phàn Vân Cảnh thử đẩy cửa, ừm, khóa trong rồi.

Phàn Vân Cảnh có chút bất đắc dĩ lại buồn cười, gõ cửa: "Thầy Lộ à, tôi biết sai rồi mà."
"Thầy Lộ? Cậu có nghe không?"
Toàn bộ quá trình Lộ Thiên Tinh đều làm lơ, vào bếp lấy một chén đá cầm lên phòng ngủ tầng hai, âm thanh ngoài cửa chính biến mất, cậu rất hài lòng với chất lượng cách âm, tìm một cái khăn lông bọc đá lại, đi vào nhà tắm soi gương.

Lúc bị va mũi đến giờ chỉ có 5 phút, quanh chóp mũi đã bớt đỏ rồi, nhưng lại tụ về một chỗ ở giữa, làm cái mặt như tấu hài.

Lộ Thiên Tinh chấm chấm khăn lên mũi, lượn qua lượn lại một hồi mới ngồi lên giường.

Hơi lạnh không chỉ làm chóp mũi bớt đỏ mà còn khiến cả cơ thể bớt nóng hẳn.

Lộ Thiên Tinh không hưởng thụ được bao lâu thì đã thấy ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bàn tay.

Lộ Thiên Tinh:???
Cậu hoang mang nhìn cái tay kia nắm chặt lấy xà ngang của lan can ngoài ban công ——
Lúc Phàn Vân Cảnh nhảy vào ban công liền thấy Lộ Thiên Tinh tay cầm khăn lông che nửa khuôn mặt, hai mắt mở to kinh ngạc.

Phàn Vân Cảnh nhân cơ hội đẩy cửa sổ sát đất ra đi vào phòng ngủ, quan tâm nói: "Mũi còn đau không? Chườm đá lâu chưa?"
Lộ Thiên Tinh nhìn ban công rồi lại nhìn hắn, chưa hoàn hồn.


Nếu nhớ không nhầm thì đây là tầng 2 mà? Thời đại hòa bình mà thân thủ nam chính tốt thế à? Tay không trèo lên tầng 2 lun?
Phàn Vân Cảnh ngồi xuống cạnh cậu, thử cầm lấy khăn lông.

Lộ Thiên Tinh nhận ra, theo bản năng túm khăn lại, tỉnh táo nói: "Anh làm gì đấy! Ai cho anh vào đây! An ninh cái biệt thự này kiểu gì vậy!"
"Nhớ khóa cửa sổ." Phàn Vân Cảnh nói: "Ở đây có nhiều thiết bị báo nguy khẩn cấp, bảo vệ được phân công quan sát kỹ càng, rất an toàn."
Lộ Thiên Tinh lạnh lùng nói: "Trả lời câu hỏi trước!"
Phàn Vân Cảnh thành thật nhận sai: "Tôi tới để xin lỗi, thật sự rất xin lỗi thầy Lộ, tôi sai rồi, không nên cười nhạo cậu, nếu cậu giận cứ đánh tôi đi, đừng để bản thân chịu thiệt."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy thì không khách sáo đá một cái vào chân hắn, dép đi trong nhà mềm như bông nên chả đau chút nào, dấu chân cũng không có.

Vì thế Lộ Thiên Tinh lại phát hiện một vấn đề khác: "Anh dám đi giày vào!!"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Có những cuộc cãi nhau, chưa giải quyết được chuyện này thì chuyện khác lại tới, hai đầu hai miệng xử lý không xuể.

Phàn Vân Cảnh ngậm đắng nuốt cay, cố gắng làm cho người kia bình tĩnh lại, lấy cớ chuộc lỗi dẫn người ta đi ăn tối rồi mới đưa về nhà an toàn.

Sau khi về nhà nhận được tin nhắn của Ân Lương Thần, Lộ Thiên Tinh mới nhớ ra lúc mình bị té là đang thảo luận nhạc phổ với hắn.

Lúc đấy vì tai nghe rơi ra nên không nghe được tin nhắn của Ân Lương Thần, thế là quên luôn.

Lộ Thiên Tinh gõ gõ đầu, cảm thấy mình lú quá rồi, bấm máy nhắn tin cho Ân Lương Thần.

Lộ Thiên Tinh: "Xin lỗi, tôi quên mất, giờ còn vấn đề gì nữa thì cứ hỏi đi."
Ân Lương Thần trả lời rất nhanh, ngoài mặt thì không để ý nhưng trong lòng đang chửi Phàn Vân Cảnh xối xả —— chắc chắn là tại hắn làm dời lực chú ý của Lộ Thiên Tinh đi! Không cố ý mới là lạ, đây là trả thù......!Đồ khốn nạn!
Ân Lương Thần bắt đầu nhớ lại xem mình còn có gì nắm thóp được hắn không.

Đương nhiên, sau lưng thì đâm chém nhau lia lịa nhưng trước mặt Lộ Thiên Tinh thì đều không hẹn mà cùng nhau giả vờ bình tĩnh.

Ân Lương Thần tỏ vẻ không có gì rồi tiếp tục nói chuyện nhạc phổ, Lộ Thiên Tinh cũng xuôi theo.

Hai người thảo luận đến tận khuya, ngày hôm sau Lộ Thiên Tinh quả nhiên không dậy nổi.

Dứt khoát bỏ hết lịch trình, ngủ li bì liên tục mấy ngày.

Sáu ngày sau, vòng chung kết Tân Tinh Tú lên sóng.

Vì cuộc đánh cược của 3 giám khảo, cùng với 6 Đảng CP lớn đang nín thở chờ đợi kết quả, dù là fan hay không, mọi người ai cũng ùa vào livestream, trong thời gian ngắn đã tạo nên con số cực kì khủng bố.

Tất cả đều nhón chân mong chờ Ân Lương Thần đoạt giải quán quân, để Lộ Thiên Tinh tham gia thêm show giải trí.

Giờ khắc này cả fan only lẫn CP cùng chung chí hướng —— Ân Lương Thần cố lên!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện