Đám thanh niên tri thức nữ quay sang, nghi ngờ hỏi: “Đương nhiên là bàn chuyện cô gả cho ai! Vì cả thanh niên tri thức Từ và đồng chí Giang đều xuất lực cứu cô, ừm... còn động chạm cơ thể của cô nữa, đời này cô muốn gả, không phải chỉ có thể gả cho một trong hai người họ hay sao?”
“Đây gọi là lấy thân báo đáp!” Có thanh niên tri thức nữ phụ họa.
“Thời đại nào rồi!” Lâm Hiểu Nhan là người đầu tiên không đồng ý: “Nếu mỗi lần các cô cứu người, buộc phải lấy người bị mình cứu, các cô còn dám cứu người chắc!”
“Dám!” Có thanh niên tri thức nữ hùng hồn lên tiếng: “Nếu người ấy đẹp trai, tôi sẽ yêu cầu lấy thân báo đáp! Còn không đẹp sao, có quà cảm ơn cũng không tệ lắm đâu.”
Lời thanh niên tri thức nữ vừa dứt, tiếng cười sang sảng truyền khắp khu thanh niên tri thức. Cố Yên Nhiên che mặt, không muốn giao tiếp cùng đám người mặt dày này nữa.
Đều nói thiếu nữ mười tám đôi mươi, dễ ngại ngùng. Nhưng nhìn bọn họ xem, chỗ nào ngại ngùng chứ? Đợi ở trạm xá vài ngày, cơ thể Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng tốt lên.
Trong mấy ngày này, số lần Chu Tiểu Phương đến thăm cô không dưới hai bàn tay, nhiều đến nỗi mọi người đều trêu chọc cô là con dâu tương lai của bà ấy.
Cố Yên Nhiên phí miệng lưỡi giải thích thế nào, họ đều không tin.
Hôm nay, khí trời rất tốt.
Cố Yên Nhiên kéo Lâm Hiểu Nhan cùng lên trấn trên, mua quà đáp lễ Từ Cẩn và Giang Khắc.
Lâm Hiểu Nhan muốn đi tìm thợ mộc Vương, đặt làm ít đồ thủ công, nên vui vẻ đồng ý.
Mùa đông đã qua, hợp tác xã mua bán lại ồn ào trở lại. Cố Yên Nhiên rảo bước đi dạo, tâm tình tốt cực kỳ.
“Cậu chậm rãi chọn đồ, tớ đến nhà thợ mộc Vương trước.” Lâm Hiểu Nhan phất tay cười nói, đợi Cố Yên Nhiên gật đầu, cô ấy vòng qua con phố sầm uất, rẽ vào hẻm Khổng Tước nơi thợ mộc Vương ở.
Cố Yên Nhiên thu mắt, nhanh tay chọn mấy bọc quà bánh, lại chọn thêm mấy thước vải màu xanh quân đội, đưa cho nhân viên hợp tác xã tính tiền.
Lại đi quanh hợp tác xã mấy vòng, không hiểu sao Cố Yên Nhiên cảm thấy bất an.
Nhìn sắc trời, còn sớm.
Lâm Hiểu Nhan hẹn cô buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Nhưng cô không giống những cô gái khác, mỗi lần dạo phố phải dạo thật lâu, chỉ trong chưa đầy một tiếng, cô đã mua hết những thứ cần mua rồi.
Thời gian còn thừa, Cố Yên Nhiên đến bưu cục, nhìn xem có thư cha mẹ gửi tới không.
Đúng như cô đoán, cha mẹ lại gửi thư.
Cô nhét vội bức thư vào túi áo, lại nhìn kiện bưu phẩm to bằng cái rương kia, tự hỏi không biết cha mẹ gửi gì nữa.
Cô nhét kiện bưu phẩm vào gùi, thử nhấc chân.
Ồ, không nhấc được...
Cố Yên Nhiên đỏ mặt nhìn nhân viên bưu cục, lí nhí hỏi mình có thể để lại hàng, mai tới lấy được không?
Nhân viên bưu cục khá kinh ngạc.
Vì mỗi lần có người tới lấy hàng, đều vội vội vàng vàng mang hàng đi, như chỉ sợ hàng để lại bưu cục thêm một giây, sẽ có người trộm mất vậy.
Nhân viên bưu cục thoải mái đồng ý: “Được, đồng chí cứ để hàng ở đây đi, tôi sẽ trông cho!”
“Cảm ơn anh!” Cố Yên Nhiên nhoẻn miệng cười, đồng thời nhét vào tay nhân viên bưu cục hai viên kẹo sữa.
Đúng lúc này, từ sau lưng cô truyền đến tiếng nói trầm ổn: “Thanh niên tri thức Cố?"
Cổ Yên Nhiên theo phản xạ quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Giang Khắc đang đạp xe, một đầu tay nắm treo hai miếng thịt, phía sau lưng đeo gùi, để ngổn ngang đồ, đến mức nắp gùi không thể đóng lại được.
“Đồng chí Giang?” Cố Yên Nhiên lên tiếng chào hỏi: “Anh dạo phố đấy à?”
“Đây gọi là lấy thân báo đáp!” Có thanh niên tri thức nữ phụ họa.
“Thời đại nào rồi!” Lâm Hiểu Nhan là người đầu tiên không đồng ý: “Nếu mỗi lần các cô cứu người, buộc phải lấy người bị mình cứu, các cô còn dám cứu người chắc!”
“Dám!” Có thanh niên tri thức nữ hùng hồn lên tiếng: “Nếu người ấy đẹp trai, tôi sẽ yêu cầu lấy thân báo đáp! Còn không đẹp sao, có quà cảm ơn cũng không tệ lắm đâu.”
Lời thanh niên tri thức nữ vừa dứt, tiếng cười sang sảng truyền khắp khu thanh niên tri thức. Cố Yên Nhiên che mặt, không muốn giao tiếp cùng đám người mặt dày này nữa.
Đều nói thiếu nữ mười tám đôi mươi, dễ ngại ngùng. Nhưng nhìn bọn họ xem, chỗ nào ngại ngùng chứ? Đợi ở trạm xá vài ngày, cơ thể Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng tốt lên.
Trong mấy ngày này, số lần Chu Tiểu Phương đến thăm cô không dưới hai bàn tay, nhiều đến nỗi mọi người đều trêu chọc cô là con dâu tương lai của bà ấy.
Cố Yên Nhiên phí miệng lưỡi giải thích thế nào, họ đều không tin.
Hôm nay, khí trời rất tốt.
Cố Yên Nhiên kéo Lâm Hiểu Nhan cùng lên trấn trên, mua quà đáp lễ Từ Cẩn và Giang Khắc.
Lâm Hiểu Nhan muốn đi tìm thợ mộc Vương, đặt làm ít đồ thủ công, nên vui vẻ đồng ý.
Mùa đông đã qua, hợp tác xã mua bán lại ồn ào trở lại. Cố Yên Nhiên rảo bước đi dạo, tâm tình tốt cực kỳ.
“Cậu chậm rãi chọn đồ, tớ đến nhà thợ mộc Vương trước.” Lâm Hiểu Nhan phất tay cười nói, đợi Cố Yên Nhiên gật đầu, cô ấy vòng qua con phố sầm uất, rẽ vào hẻm Khổng Tước nơi thợ mộc Vương ở.
Cố Yên Nhiên thu mắt, nhanh tay chọn mấy bọc quà bánh, lại chọn thêm mấy thước vải màu xanh quân đội, đưa cho nhân viên hợp tác xã tính tiền.
Lại đi quanh hợp tác xã mấy vòng, không hiểu sao Cố Yên Nhiên cảm thấy bất an.
Nhìn sắc trời, còn sớm.
Lâm Hiểu Nhan hẹn cô buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Nhưng cô không giống những cô gái khác, mỗi lần dạo phố phải dạo thật lâu, chỉ trong chưa đầy một tiếng, cô đã mua hết những thứ cần mua rồi.
Thời gian còn thừa, Cố Yên Nhiên đến bưu cục, nhìn xem có thư cha mẹ gửi tới không.
Đúng như cô đoán, cha mẹ lại gửi thư.
Cô nhét vội bức thư vào túi áo, lại nhìn kiện bưu phẩm to bằng cái rương kia, tự hỏi không biết cha mẹ gửi gì nữa.
Cô nhét kiện bưu phẩm vào gùi, thử nhấc chân.
Ồ, không nhấc được...
Cố Yên Nhiên đỏ mặt nhìn nhân viên bưu cục, lí nhí hỏi mình có thể để lại hàng, mai tới lấy được không?
Nhân viên bưu cục khá kinh ngạc.
Vì mỗi lần có người tới lấy hàng, đều vội vội vàng vàng mang hàng đi, như chỉ sợ hàng để lại bưu cục thêm một giây, sẽ có người trộm mất vậy.
Nhân viên bưu cục thoải mái đồng ý: “Được, đồng chí cứ để hàng ở đây đi, tôi sẽ trông cho!”
“Cảm ơn anh!” Cố Yên Nhiên nhoẻn miệng cười, đồng thời nhét vào tay nhân viên bưu cục hai viên kẹo sữa.
Đúng lúc này, từ sau lưng cô truyền đến tiếng nói trầm ổn: “Thanh niên tri thức Cố?"
Cổ Yên Nhiên theo phản xạ quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Giang Khắc đang đạp xe, một đầu tay nắm treo hai miếng thịt, phía sau lưng đeo gùi, để ngổn ngang đồ, đến mức nắp gùi không thể đóng lại được.
“Đồng chí Giang?” Cố Yên Nhiên lên tiếng chào hỏi: “Anh dạo phố đấy à?”
Danh sách chương