Lục Áo suy nghĩ cả buổi trưa, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện từ chối Nghiêm Chính Trữ.

Nghiêm Chính Trữ cảm thấy mất mác, "Cậu thật sự không tới sao? Hai ngày trước có một ngư dân câu được 1 con cá lù đù vàng nặng 1.85kg bán được gần 100.000 tệ."
Trong giọng nói của ông ta là sự tiếc nuối thật lòng, Lục Áo có chút không hiểu nối, một ông chủ lớn tùy tiện chọn một chiếc xe yêu thích cũng phải hơn mấy trăm vạn tệ lại đi hứng thú với món tiền nhỏ gần 100.000 tệ?
Lục Áo từ chối nói:" Tôi muốn đi chung với bạn, đi chung với chỗ ông không thích hợp, tôi có thể sẽ tìm những người khác cùng đi."
"Cậu tìm ai vậy, đi đâu câu?"
"Vẫn chưa biết, chắc phải hỏi qua rồi mới biết." Lục Áo nói:" Ngài Nghiêm ông vẫn nên đi chung với bạn của mình thì tiện hơn, chỗ của tôi chưa xác định sẽ đi hay không."
"Được rồi, lần sau có đi câu thì chúng ta cùng đi.

Nếu đi thường thì tôi có thể mua một chiếc thuyền...."
Ông ta lại nói một hồi lâu, Lục Áo thật vất vả mới kết thúc được cuộc gọi này, nghĩ một hồi, gọi điện cho Điền Minh Chí.

Lục Áo đã lâu rồi không gọi điện cho Điền Minh Chí.

Điền Minh Chí nhìn thấy cậu gọi đến, khẩn cấp bắt máy, gọi 1 tiếng, "Lục thần?"
"Là tôi."
"Ài! Biết chứ, đã lâu không tám chuyện với cậu rồi, cậu về quê sống sao rồi, thuận lợi chứ?"
"Vẫn ổn." Lục Áo không định vòng vo với cậu ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:" Tôi nghe nói thành phố Tây Đỉnh gần đây đang có phong trào đi câu dưa leo?"
"Đúng vậy, sao thế? Đã câu được một hồi lâu rồi, rất nhiêu người chuẩn bị thu dọn về nhà, mấy hôm trước có người câu được 1 con lớn, làm cho bầu không khí vốn uể oải nay hưng phấn trở lại.

Lục thần cậu muốn câu dưa leo?"
"Có ý định, các cậu có hứng thú không?"
"Chúng tôi sao?" Giọng nói của Điền Minh Chí xoay vòng trên đầu lười, gần như ngay tức khắc đáp:" Có có có! Lục thần khi nào cậu về, chúng ta cùng đi?"
"Các cậu có giấy chứng nhận nghề cá không?"
"Có chứ, năm nay mới đi gia hạn, có thể ra biển đánh bắt, nếu câu cá thì không thành vấn đề."
Tác dụng của giấy chứng nhận nghề cá chính là để ra biển đánh bắt, nếu mà câu cá gần bờ, chỉ cần lái ca-nô đi câu là được, không cần phải có giấy cũng được.

Lục Áo đặc biệt hỏi vấn đề này là vì cá lù đù vàng mà họ muốn câu có giá quá mắc, nếu thật sự câu được, không dám bảo đảm sẽ không có người ghen tị, giấy tờ mà không đủ, bị báo cáo lên thì phiền lắm.

"Có thể đi chung." Lục Áo nhận được đáp án khẳng định, trong lòng thở phào nói:" Tôi muốn thuê thuyền của các cậu ra biển câu cá lù đù vàng, chỗ tôi có lẽ sẽ có thêm vài người nữa, để tôi hỏi trước xem họ đi không đã."
"Không thành vấn đề, thuyền bọn tôi lớn lắm, hơn mười người cũng được." Điền Minh Chí nói:" Nói thuê nghe khách sáo quá, nếu như cậu không ngại, chúng ta kết đội ra biển ha? Bọn tôi ra thuyền, các cậu ra mồi với phí xăng dầu các loại, vừa lúc bọn tôi cũng định quay 1 kỳ câu cá lù đù vàng."
"Được, tôi đi hỏi trước, tối nay sẽ trả lời câu."
Lục Áo xác định xong thì vào nhóm đánh cá của bọn họ nói một tiếng, hỏi Lâm Mãn Chương bọn họ có đi không.

Lâm Cống Thương rãnh rỗi nhất, hỏi đầu tiên: Chừng nào đi?
Lục Áo: mấy ngày nay sẽ đi, thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng nóng, cá lù đù vàng có lẽ sẽ không xuất hiện.

Cá lù đù vàng không thích trời nóng, khi nhiệt độ nước biển từ 20 độ trở lên, chúng nó sẽ hạn chế hoạt động, bị vây trong thời kỳ ngủ đông.

Đến lúc đó, cá lù đù vàng căn bản sẽ không đến chỗ biển nông để hoạt động, bọn họ muốn đi câu cũng không câu được.

Thực ra hiện tại cũng không phải thời điểm tốt nhất để câu cá lù đù vàng.

Đoạn thời gian trước có người kiếm được món tiền to như vậy đã cỗ vũ cho người ra biển câu, tết Đoan Ngọ lại sắp tới làm cho giá của cá lù đù vàng bị đẩy lên đỉnh cao nhỏ, tất cả mọi người đều muốn thừa dịp ngày lễ kiếm một mớ tiền, bởi vậy người câu cá nhiều càng thêm người.

Lâm Cống Thương nghe thấy mấy ngày nữa mới đi, tiếc nuối đáp: Vậy thì tôi không đi được rồi, chỗ tôi còn chuyện chưa giải quyết xong.

Lục Áo: chúng ta năm nay đi thử trước, cũng không nhất định sẽ câu được.

Lâm Cống Thương: không thể nào, ai cũng có thể không câu được cá, nhưng cậu nhất định được!

Lâm Quý Hiếu ngoi lên: Lục Áo, nhất định phải đi thành phố Tây Đỉnh sao?
Lục Áo: Đúng vậy, tại không có nghe nói rằng gần chỗ chúng ta có đàn cá lù đù vàng.

Lâm Mãn Chương: đúng là không có, chỗ chúng ta ít khi vớt được dưa leo.

Cá lù đù vàng thích sống ở vùng biển cạn gần bờ có rạn san hô và tảo biển, chỗ bọn họ không có hoàn cảnh sống thích hợp cho cá lù đù vàng sinh trưởng.

Nghe nói phải đi thành phố Tây Đỉnh xa như vậy.

Lâm Quý Hiếu suy nghĩ một hồi, trả lời: vậy tôi không đi đâu, kỹ thuật của tôi bình thường, không nên đi theo giày vò làm gì.

Lục Áo: được.

Đàm Quân Hạo cũng login: Lục Áo tôi cũng không đi, trong nhà còn con nhỏ, tôi phải ở nhà trông con.

Con gái nhỏ của anh ta còn chưa tới 5 tháng tuổi, đang ở thời điểm dính người, anh đi không được.

Lục Áo thông cảm, đáp lời.

Lục Áo hỏi: vậy anh Chương với Tê Nham thì sao?
Cậu tiện tay tag hai người.

Lâm Tê Nham: tôi đi!
Lâm Tê Nham: tôi quen bọn Điền Minh Chí, vừa lúc có thể hoạt động chung.

Lục Áo cậu dẫn thôi theo á!
Lâm Tê Nham: có thể câu được hay không, không quan trọng, tôi muốn quay video đề tài này thôi.

Lục Áo: được, thêm cậu
Lâm Mãn Chương: tôi cũng đi, vừa hỏi chị dâu cậu rồi, trong nhà không có chuyện gì lớn.

Lâm Cống Thương: mọi người đi đi, qua 2 ngày tôi sẽ về, tới chừng đó tôi giúp cậu cho ngỗng ăn @ Lục Áo.

Lục Áo: được, cảm ơn nhiều.

Lần này đi cùng Lục Áo chỉ có Lâm Tê Nham và Lâm Mãn Chương.

Lục Áo và bọn họ bàn tính, định ngày mai tức 21/6 xuất phát, câu khoảng 3 ngày, tối 25/6 thì về.

Ngày 25 vừa hay là tết Đoan Ngọ, phải về nhà cùng người thân đón lễ.

Ba người bàn xong các chi tiết nhỏ.

Lục Áo đem Lâm Mãn Chương, Lâm Tê Nham, Điền Minh Chí, Hồ Tinh Tân và Trần Thăng Vinh 5 người kéo vào chung, tạo thành 1 nhóm tên Ra biển câu cá.

Lâm Tê Nham quen biết với 3 người Điền Minh Chí.

Tính cách Lâm Mãn Chương chín chắn có trách nhiệm, nói chuyện với họ cũng rất hài hòa.

Mọi người bàn bạc cả buổi chiều, Lục Áo bắt cá xong trở về, bọn họ vẫn còn đang thảo luận.

Lục Áo nhìn thoáng qua, thấy họ vẫn đang hồ hở tán gẫu, nên không xen vào nữa, dứt khoát cầm giỏ rau đi chăm rau.

Rau cậu trồng rất khá, cà tím và ớt đều đã nở hoa, có vài cây còn kết quả nhỏ, qua thêm khoảng 1 tuần là có thể ăn.

Bí đỏ bí đao v.v.

cũng đã lớn thành một gốc to, leo bò khắp nơi.

Cây lớn khỏe nhất là khoai lang.

Lục Áo định dùng dây khoai lang trộn với gạo hoặc hạt kê cho ngỗng ăn, nên dứt khoát trồng nửa mẫu.

Hiện tại những dây khoai lang này rất tươi tốt, trên từng lá khoai lang một cái lỗ sâu đục cũng không có, làm cho người ta không khỏi vui mừng.

Hôm nay Lục Áo muốn hái một giỏ dây khoai lang về, một phần là tự cậu ăn, một phần dùng để cho ngỗng ăn.

Những rau dưa này, có chút phải ngắt ngọn, có chút ra lá non, có chút phải tỉa lá, có chút phải làm giàn tre cho chúng bò....!linh tinh các loại đủ thứ.

Lục Áo vừa làm việc trong ruộng vừa chờ Tống Châu.

Khi mặt trời sắp xuống núi, Tống Châu cuối cùng cũng đã đến.

Tống Châu nhìn sắc trời, lại nhìn hai gò má đã đỏ lên vì bị phơi nắng của Lục Áo, nói:" Đợi lâu,"
"Không sao, giờ cũng chưa trễ lắm." Lục Áo lau mồ hôi, xách giỏ rau chạy tới bờ ruộng, "Tôi chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu học làm mưa phải không?"
"Phải." Tống Châu nhìn thấy trong mắt cậu là căng thẳng và mong chờ, cười, "Đừng căng thẳng, hô mưa gọi gió vốn là năng lực của Long tộc các cậu.

Cậu chỉ cần quen thuộc nó, sau đó dùng nó là được."
"Được, vậy phải làm thế nào?"
"Muốn sử dụng năng lực của rồng, trước hết đối với thân phận rồng của mình phải có một sự thừa nhận.

Hiện tại điều đầu tiên cậu phải làm, chính là hiểu rõ từ đáy lòng, cậu là rồng, không phải nhân loại."
Lục Áo có chút đăm chiêu, cậu biến thành rồng đã có một khoản thời gian.

Nhưng cậu lại ít khi nghĩ đến thân phận của mình.

Phần lớn thời gian, cậu vẫn lấy thân phận loài người để sống, cũng quyết không để lộ điểm khác thường của bản thân.

Cậu nhìn Tống Châu, "Phải thừa nhận thế nào? Thôi miên bản thân thừa nhận mình là 1 con rồng sao?"
"Cái này tôi không phải rất rõ." Tống Châu thẳng thắn nói:" Tôi cũng là lần đầu tiên thấy tình huống từ người biến thành rồng.

Tôi không có cách nào nói cho câu biết, làm thế nào để thừa nhận, chỉ có thể nói cho cậu biết một số chuyện của long tộc."
"Ừ?"
"Nào, chúng ta cùng ngồi nói."
Tống Châu di chuyển 2 khối đá đặt trên bờ ruộng, lại gọi một đáp mây đen đến treo trên đỉnh đầu để che nắng, gọi thêm một trận gió mát, sau đó kéo Lục Áo đến ngồi xuống, chậm rãi nói:" Rồng là thần thú, cũng là vua của muôn thú."
Lục Áo gật đầu,
Tống Châu cười cười, "Những lời này tuy đơn giản, nhưng bên trong lại bao hàm một tin tức quan trọng."
Lục Áo không chắc đáp:" Vua của muôn thú?"
"Đúng, chính là vua của muôn thú." Tống Châu nói:" Trở thành vua của muôn chú, không chỉ có nghĩa là cậu có thể áp chế chúng nó, còn có nghĩa là cậu có thể sai khiến chúng nó, nếu như muốn sử dụng — —"
Tống Châu đưa tay chỉ, "Nếu như trong đất của cậu có sâu, nếu cậu không thích chút nó, có thể trực tiếp đuổi đi, chỉ cần trong đất vẫn còn mùi của cậu, chúng nó vĩnh viễn sẽ không dám tới lần nữa."

Kỹ năng này thực dụng, hai mắt Lục Áo sáng lên.

Tống Châu thấy con ngươi cậu lấp lánh, ý cười trong mắt càng thêm sâu, "Này chỉ là một cái ví dụ nhỏ."
"Lại ví dụ như ngỗng của cậu, mỗi ngày phải chăm chúng thật phiền, phải cho ăn cho uống, còn phải đuổi chúng ra ngoài để hoạt động.

Thật ra nếu dùng thân phận của rồng để mà nuôi thì không cần phức tạp như thế, cậu có thể trực tiếp sai khiến chúng đi tới bờ sông tìm thức ăn nước uống, trời tối rồi thì trở về ngủ."
Lục Áo nhịn không được hỏi:" Còn có thể dùng như vậy sao?"
"Đương nhiên, này chỉ là một chút kĩ xảo nhỏ bé không đáng kể mà thôi, trên thực tế, sau khi cậu thừa nhận thân phận có rất nhiều chỗ dùng, nếu như cậu muốn, cậu cũng có thể sai khiến bất kỳ một sinh vật nào trên mảnh lục địa này làm việc cho mình, bao gồm cả con người."
Lục Áo nhìn anh, hỏi:" Cái này chắc khó lắm?"
Tống Châu vui vẻ đồng ý, "Đúng là rất khó, cực kỳ khó, chỉ là trên lý thuyết mà nói, cậu có thể đạt tới trình độ đó."
Lục Áo chăm chú nghĩ nghĩ, "Tôi hiểu rồi.

hiện tại tôi cần làm cái gì?"
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà cậu có thể thử giao tiếp với các sinh vật phi nhân loại, quen rồi có thể hay làm khéo tay."
"Được."
Hai người trò chuyện từ khi mặt trời còn trên cao đến khi mặt trời xuống núi.

Tống Châu lại giúp tạo một trận mưa.

Hai người trở về nhà ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lục Áo nói:" Đúng rồi, ngày mai tôi phải đi thành phố Tây Đỉnh để ra biển câu cá."
"Câu cái gì?"
"Câu dưa leo." Lục Áo giải thích, "Cũng chính là cá lù đù vàng hoang dã, loài này gần đây giá khá cao."
"Tôi biết rồi." Tống Châu nhắc nhở:" Chiều có nói phải giao tiếp với sinh vật, khi cậu câu cá có thể thử giao tiếp với chúng.

Thông thường mà nói, cậu không có cách nào phát ra giao tiếp bằng lời nói với cá, nhưng cậu có thể nhận được phản hồi nhất định."
Lục Áo có chút đăm chiêu, "Được, đến lúc đó tôi thử xem."
Tống Châu rót ly trà cho cậu, "Chừng nào về?"
"Có thể tối ngày 25."
Tống Châu cười cười, "Vậy mấy ngày này tôi giúp cậu tưới nước?"
"Được á, giao hết cho anh, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, tôi ăn ké của cậu nhiều như vậy, nên làm mà."
Tống Châu là người đáng tin cậy, giao nhà cho anh, Lục Áo cực kỳ yên tâm.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lục Áo cùng Lâm Mãn Chương, Lâm Tê Nham hai người ngồi xe đi thành phố Tây Đỉnh.

Khi bọn họ tới thành phố Tây Đỉnh đã là hơn 3 giờ chiều.

Ba người Điền Minh Chí tới nhà ga đón họ, lại dẫn họ đi ăn chút đồ, nói phải làm tốt bổn phận người địa phương.

Trên bàn cơm bọn họ thảo luận chuyện ngày mai đi ra biển câu cá, xác định địa điểm, mồi cá, cần câu, dây câu v.v
Sau khi ăn no uống đủ là hơn 8 giờ tối.

Lục Áo đã lâu không về nhà, ăn cơm tối xong, nhanh chóng dẫn 2 người về nhà của mình ở.

Nhà cậu rất lớn, diện tích 1 tầng là 160m2, 3 người ở dư sức.

Mệt mỏi cả ngày, 3 người tranh thủ tắm rửa xong thì đi ngủ.

Ngày hôm sau hơn 3 giờ sáng, 3 người dậy sớm đi bến tàu tập hợp chuẩn bị ngồi thuyền đi điểm câu cá.

Ba người Điền Minh Chí tới tương đối sớm, khi bọn họ tới, 3 người Điền Minh Chí đã ngồi ở bến tàu đợi họ.

"Nào nào nào, chúng ta mua chút đồ ăn sáng, mọi người ăn sáng xong thì mới chuẩn bị lên thuyền."
Điền Minh Chí nhiệt tình đưa thức ăn sáng cho Lâm Tê Nham và Lâm Mãn Chương, rồi đưa riêng cho Lục Áo 1 túi lớn, "Lục thần, cái này của cậu."
Lục Áo cúi đầu nhìn trong túi, trong túi có đủ loại sủi cảo, hoành thánh, bánh ngọt, bánh mì, bánh tương, sữa bò các loại, có thể nói cái gì cần có đều có.

Trong mắt cậu không khỏi lộ ra chút ý cười, gật đầu nói:" Làm phiền rồi."
"Không phiền, dù sao mua 1 phần là mua, mà 3 phần cũng là mua." Điền Minh Chí vui vẻ đón họ lên thuyền, "Mới vừa rồi chúng tôi dọn đồ lên hết rồi, hiện tại chuẩn bị xuất phát thôi, mọi người không bị say tàu chứ?"
"Không có."
"OKELA, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
Sáu người lên thuyền, Trần Thăng Vinh đi đến khoang điều khiển để lái thuyền.

Âm thanh thình thịch của động cơ vang lên, thuyền cá dần dần rời bến, chạy tới phương xa.

Hiện tại đã hơn 4 giờ sáng, trời vẫn chưa sáng, nhưng từ xa sắc trời đã là màu trắng, không bao lâu, ánh sáng mặt trời sẽ xua tan đi đêm tối, lại một phần nữa buông xuống thế gian.

Gió sớm rất lạnh, Lục Áo ngồi dựa vào lan can, vừa ăn sáng, vừa ngắm nhìn phong cảnh.

Trên bầu trời có chim biển lượn vòng, lâu lâu lao xuống nước bắt cá ăn.

Hơn 5 giờ, trời sáng hẳn.

Mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nhưng mà có thể nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ, đem bầu trời biến thành một mảnh đỏ rực.

Điền Minh Chí và Lâm Tê Nham cầm camera lên quay ánh bình minh và chim biển.

Lục Áo ăn xong bữa sáng lười biếng ngủ bù.

Trần Thăng Vinh lái thuyền hơn 1 tiếng, mới đến được vùng biển mục đích.

Điểm câu dưa leo thì chỉ có vài chỗ, khi bọn họ tới nơi đó đã có sẵn mấy người rồi.

Mọi người tản ra, ai cũng không tới gần ai.

Lục Áo còn chăm chú cảm nhận một chút, chỉ dẫn Trần Thăng Vinh đem thuyền dừng ở một vị trí cố định.

Cá lù đù vàng cũng giống như phần lớn những loài cá khác không thích nơi có ánh sáng mạnh, phần lớn thời gian ban ngày chúng đều thích lặn vào rãnh biển ở trong chỗ sâu để trốn ánh mặt trời, chỉ có sáng sớm hoặc tối mới đi tới khu nước cạn để hoạt động.

Lục Áo kiểm tra xung quanh một chút, nói:" Làm ổ mồi đi."
Ổ mồi mà họ dùng là loại mồi bình thường mà trên thị trường bán, dùng nước pha, mùi rất thơm.

Mấy người họ làm xong ổ mồi, bỏ xuống 4 phía của thuyền cá, rồi bắt đầu móc mồi cá.

Cá lù đù vàng thực ra chia làm 2 loại, 1 loại là cá lù đù vàng lớn, 1 loại là cá lù đù vàng nhỏ, họ hôm nay câu chính là cá lù đù vàng lớn.

Cần câu là Lục Áo tự mình chọn – cần câu cá tráp, dây cước số 6, máy câu cá tay quay.

Đây là combo thường dùng của lính mới.


Mồi câu thì dùng sò dương và giun biển.

Sáu người chi ra đem phao bỏ vào trong nước, lẳng lặng đờ cá mắc câu.

Điền Minh Chí và Lâm Tê Nham ngoài trừ câu cá ra, còn muốn quay video câu cá của hôm nay, cầm camera quay không tiên, bọn họ hay dùng giá đỡ bạch tuộc để cố định camera trên lan can.

Câu cá cực kỳ khó.

Bọn họ đem cần câu quăng vào trong biển, trừ bỏ Lục Áo, những người khác hơn nửa tiếng cũng không có động tĩnh gì.

Không chỉ bọn họ, những chiếc thuyền lân cận cũng vậy, 1 con cá cắn câu cũng không có.

Có 2 chiếc thuyền hoài nghi nơi này không có cá, dứt khoát thu dọn đồ đạt lái đi chỗ khác câu, rất nhanh lại có 1 chiếc thuyền cá mới tới bù vào chỗ trống của họ.

Trái lại Lục Áo thì câu được 2 con cá tráp đen, khá hơn so với không thu hoạch.

Sáu người lười nói chuyện, lẳng lặng ngồi trên ghế đợi cá cắn câu.

Mọi người canh rồi lại canh, sắp nghi ngờ có phải cá đã ăn hết mồi rồi lại chạy mất hay không.

Ngay vào lúc bọn họ đang nôn nóng, bỗng nhiên nghe được 1 âm thanh, "Cắn câu rồi!!! Tôi nhìn thấy nè! Là dưa leo!"
Tinh thần của mọi người rung lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy người của chiếc thuyền kế bên bỗng nhiên tất cả đều đứng dậy hết, trong đó có người còn cầm vợt lưới đi mép thuyền chờ.

Người câu được cá kia cẩn thận thu dây.

Lát sau, bọn họ nhấc cá lên, cá vừa ra khỏi mặt nước, vảy cá màu vàng như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, "Đệch! Thật sự là dưa leo! Có 350-400 gram!"
Lục Áo nhìn thoáng qua, thu hồi tầm mắt.

Cậu cũng cảm giác được, bên thuyền đó quả thật có cá.

Đúng lúc này, cần câu trong tay cậu chợt nặng — cá mắc câu!
Lục Áo đứng lên, cẩn thận điều khiển máy câu cá, nói:" Cắn câu rồi, không nhỏ đâu, lấy cho tôi cây vợt lưới."
"OK!" Lâm Tê Nham lên tiếng, vội vã cầm vợt tới, lại hoang mang rối loạn xoay camera, muốn quay cảnh cá ra khỏi nước.

Lâm Mãn Chương tiếp nhận vợt lưới, nói:" Để tôi."
Lục Áo không quan tâm trong 2 người ai làm, cậu chỉ hết sức chuyên chú đem cá kéo lên.

Cá vừa ra khỏi mặt nước, Lâm Tê Nham hưng phấn nói:" Dưa leo! Là dưa leo rồi!"
Điền Minh Chí vội vã đem camera của cậu ta cũng ngắm chuẩn về phía con cá trên mặt nước, Hồ Tinh Tân cùng Trần Thăng Vinh đã chạy tới hỗ trợ.

Lâm Mãn Chương nhanh tay lẹ mắt, trong giây phút cậu kéo cá lên, liền đưa cái vợt về phía trước, trực tiếp bọc lấy con cá lù đù vàng.

Cá lù đù vàng vừa ra khỏi nước vẫn còn sống, Hồ Tinh Tân nhịn không được nói:" Cẩn thận, đừng làm nó bị thương!"
Giá của cá lù đù rất cao, coi trọng phẩm chất, một khi bị thương liền biến thành hàng thứ phẩm, thì sẽ mất giá.

Lâm Mãn Chương đem vợt chuyển lên boong tàu, đánh giá một chút, "Ồ, con cá này có 1kg chứ?"
Lục Áo đưa tay vào vợt, vừa gỡ lưỡi câu vừa ước lượng, "Hơn 1,5 kg."
Vì sắp tới tết Đoan Ngọ, đối với cá lù đù vàng nặng 1kg có giá từ 3.500 tệ nửa kg, 1kg đến 1,1kg là 3.500 tệ, trong khoảng 1.5kg, mỗi lần tăng 1 lạng, giá tiền mắc thêm 500 tệ.*
Nghe xong lời của Lục Áo, Hồ Tinh Tân líu lưỡi, "6.000 tệ tới tay?"
"Không biết nữa, đợit lát nữa về cân." Lục Áo nói:" Cho tôi cái túi nilong."
Để bảo quản cá lù đù vàng hoang dã sau khi rời khỏi môi trường nước phải dùng một cái túi nilong màu đục để gọi lại bỏ vào trong đá tránh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, như vậy cá lù đù vàng mới có màu vàng rực.

Nếu mà bị phơi nắng, màu vàng tươi của cá lù đù sẽ mất đi, giá tiền sẽ bị giảm nghiêm trọng.

Động tĩnh của bọn họ khá lớn, mấy chiếc thuyền xung quanh nghe thấy bọn họ câu được con cá lù đù vàng nặng hơn 1,5kg, ai nay cũng hồ hở kích động.

Chỗ này lớn như vậy, cá lù đù vàng ăn mồi của bọn họ, thì đương nhiên cũng có thể ăn mồi của mình.

Mọi người lại hết sức chú tâm câu cá.

Hai tiếng tiếp theo, Lục Áo liên tục có cá cắn câu.

Mấy người ở thuyền khác nhìn tới đỏ cả mắt, nhưng mà biết sao được cá chỉ thích cắn mồi của Lục Áo, mồi của những người khác nó chê.

Duy nhất khiến người ta cảm thấy có chút vui mừng, chính là người cùng thuyền với Lục Áo cũng không bắt được bao nhiêu, chỉ có Lâm Tê Nham cậu được 1 con cá lù đù vàng khoảng 534 gam.

Trong 3 tiếng Lục Áo tổng cộng câu được 5 con, trong đó có 3 con năng hơn 1kg.

Mắt thấy mặt trời sắp lên cao, nhiệt độ từ từ tăng, câu cá lù đù vàng càng lúc càng khó, mọi người đều chuẩn bị thu dọn đồ đẹp đường hồi phủ.

Bon họ trước tiên phải đem cá đi bán, lúc chạng vạng lại ra câu.

Ngay khi bọn họ tính đi, cần câu trong tay Hồ Tinh Tân chợt nặng, có cá cắn câu.

Hồ Tinh Tân kích động, "Đợi xíu, tôi có cá cắn câu."
Mọi người vội vàng dừng chân, quay đầu nhìn,
"Động tác nhẹ nhàng một chút." Lâm Mãn Chương cầm vợt lưới, vội nói:" Cẩn thân kéo nó lên."
"Ừ!" Hồ Tinh Tân chậm rãi đem cá kéo lên, kéo được 1 nửa, cậu ta nhìn ra bộ dạng của con cá, không khỏi hưng phấn la to, "Là dưa leo! Dưa leo kìa! Tối thiếu có 1 kg."
Mọi người ở thuyền cá xung quanh nghe được âm thanh của cậu ta, trong nhất thời ánh mắt khỏi phải nói có bao nhiêu ghen tị.

Thật là tà, cùng một nơi, cùng một cần câu, cùng dùng chung 1 mồi câu, sao mấy con cá này chỉ ăn mồi của người thuyền bên đó chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện