Ông chủ nổi giận, Trì Tự vô cùng thấu hiểu.
Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể do công ty tổ chức, Triệu Phó giám đốc là người phụ trách lần này, toàn bộ nhân viên đều đúng giờ, chỉ có mình hắn đến trễ, tính nghiêm trọng tương đương với việc người nổi tiếng chờ được thả bồ câu trước mặt quần chúng.
(đoạn này tui hông hiểu cho lắm:)))))
Nhưng Trì Tự thật sự không nghĩ tới, Triệu Thụy Hoài sẽ đợi anh.
Đến trễ mười phút, nghĩa là hắn đợi ít nhất mười lăm phút.
Sao lại không gọi điện cho anh?
Trì Tự lặng lẽ móc di động nhìn thoáng qua, lòng trầm xuống.
Ca khúc nhẹ nhàng vui tươi trong xe đến tai anh đều như biến thành nhạc tang.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.
Tối qua anh đổi sang chiếc điện thoại mới mà Tống Đại Minh Bạch cho mình, vì quá nhiều thông báo nên đã tắt âm, sáng nay quên chỉnh lại, chú Ba gọi anh 3 cuộc đều không nghe thấy.
Trường hợp này, nhất định phải cho ông chủ một lời giải thích hợp lý.
Nói trắng ra chính là dỗ ngọt.
"Triệu...Triệu tổng, thật ra sáng hôm nay tôi đến trước là vì...vì..."
Trì Tự nhìn chiếc gáy lạnh lẽo của Triệu Thụy Hoài, nghĩ đến chuyện trước đó mình nói cùng Tống Đại Minh Bạch.
Vì là con giun trong bụng ông chủ, dứt khoát quyết định hy sinh thể diện đổi lấy hòa bình.
Anh nâng tay lên, khẽ kéo kéo tay áo Triệu Thụy Hoài.
Triệu Thụy Hoài vô cảm liếc anh một cái, "Tại sao?"
Trì Tự hơi nhích người xuống, co người lại, tựa đầu trốn vào lưng ghế xe buýt rồi mới không tình nguyện gỡ mũ xuống.
Khóe mắt rũ xuống, cực kỳ nhỏ giọng nói, "Tóc cắt không đẹp, tôi đi mua mũ."
Bùm.
Triệu Thụy Hoài thấy như có thứ gì đánh mạnh vào ngực mình, tim vỡ toạc ra, hóa thành từng dòng điện chạy dọc theo mạch máu nhanh chóng khếch tán đến từng chỗ trên cơ thể.
Cả người mềm nhũn.
"Em...em...em..."
Ông chủ bị kiểu tóc mới của anh hù sợ đến tái phát bệnh cũ, có thể đoán trước chuyện này nếu bị đồng nghiệp trên xe nhìn thấy sẽ có hậu quả gì.
Trong lòng Trì Tự vừa hận Tony vừa phải vội đội lại mũ, "Thật xin lỗi, Triệu tổng.
Tôi chỉ muốn cắt một chút..."
Trì Tự xin lỗi hắn xem ra cũng là chuyện đương nhiên.
Làm thư ký, nhất cử nhất động của anh đều đại diện cho hình tượng của Triệu Thụy Hoài, không có bất kỳ thương nhân nào tín nhiệm một ông chủ không có thư ký đáng tin cậy, cũng không có cấp dưới nào sẽ tôn trọng một thư ký giám đốc buồn cười như vậy.
Anh cắt tóc hỏng rồi, chính là làm sai, không chỉ phải xin lỗi, còn phải tìm biện pháp giải quyết.
Đây là suy nghĩ của Trì Tự.
"Khá...khá đẹp."
"Hả?"
Triệu Thụy Hoài giơ tay kéo vành mũ anh ra sau đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười chân thành, "Rất hợp với em."
Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi là một người tốt tính vậy hả?
Không phải, bộ dáng tức giận vừa rồi của hắn đã dọa người trên xe không dám ho thành tiếng á!
Cho nên, hắn đột nhiên thay đổi thái độ là vì kiểu tóc của mình quá buồn cười.
Trì Tự miên man suy nghĩ, vẫn không quên trả lời ông chủ, "Có lẽ tại tôi không quen."
"Không sao, hơn hai ngày là quen, cũng không phải lúc nào em cũng có thể đội mũ, cởi ra đi."
Chẳng những không trách anh, còn an ủi, còn bao dung anh? Đây là ông chủ tuyệt nhất trên đời hay là Triệu Thụy Hoài uống lộn thuốc? Hay là hắn có gì đó không ổn?
Trong đầu Trì Tự linh quang chợt lóe.
Gần như anh nhìn ra được mắc xích quan trọng khiến chuyện kỳ lạ này xuất hiện.
Trì Tự biết rằng nghĩ quá nhiều sẽ khiến người ta nghĩ sai đi, đã nghĩ sai mà còn không biết thì sẽ gây hậu quả không cứu vãn nổi, chỉ có hành động là con đường duy nhất để tìm ra sự thật.
"Nhưng mà...!Triệu tổng,"
Triệu Thụy Hoài nhìn anh giơ bàn tay giấu trong tay áo, dùng đầu ngón tay nhích vành mũ từ từ chỉnh lại.
Đôi mắt hẹp dài hạ xuống, cánh môi hồng nhuận mím chặt, má phải phồng lên, bộ dáng vô cùng ủy khuất, lại vô cùng nhu thuận, mềm mại, "Tôi sợ bị người khác cười."
Bùm.
"Sao...sao lại thế?"
Triệu Thụy Hoài bỗng nhiên lớn tiếng làm át cả tiếng nhạc trong xe, khiến đám nhân viên lập tức nín thở.
Trời đựu, Triệu tổng cãi nhau với thư ký Trì ỏ???
Trì Tự cũng bị hắn hù sợ, nhưng rất nhanh đã hồi hồn.
Anh ngồi thẳng người, giọng nói mang theo ý cười, "Anh nói vậy là tôi yên tâm rồi."
Triệu Thụy Hoài cũng nhận ra mình vô tình tạo áp lực cho những nhân viên trong xe, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, "Vậy là được rồi."
"Triệu tổng, anh muốn ăn cherry không?"
"Ừm"
Trì Tự nghe rõ được tiếng thở phào của những người phía sau, không khí trong xe dần dịu lại.
Triệu Thụy Hoài cảm thấy cherry Trì Tự mua rất ngọt.
Trái một quả, phải một quả, rất nhanh đã ăn hơn nửa hộp.
Trì Tự cũng bắt đầu ăn hai quả, nhưng mà thấy Triệu Thụy Hoài thích như vậy nên cũng không ăn tiếp nữa.
Anh tựa trên ghế chợp mắt, trong lòng nghĩ đến sự thật vừa nãy, bỗng nhiên cảm giác có người kéo kéo vạt áo mình.
Trì Tự nghiêng người, nhìn Dương Mộng phía sau, xuyên qua cái hình tròn vo.
Cô nhìn anh, cười híp mắt.
Khuôn mặt tròn xoe trông rất vui vẻ, "Thư ký Trì, anh muốn nếm thử bánh quy tôi làm không?"
Trì Tự đã có một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Dương Mộng, ấn tượng đối với cô là một người có gia cảnh rất tốt, được cha mẹ cưng chiều, có chút đơn thuần, ngây thơ của thiếu nữ.
Trì Tự thật sự rất thích người như vậy, nhưng anh vĩnh viễn không thích theo kiểu mà Dương Mộng chờ mong, "Không cần đâu."
Vừa nghe em họ bị từ chối, Tống Đại Minh Bạch chòm nửa người lên, "Cứ thử đi, làm từ lúc bình minh đó."
Trì Tự biết nếu mình không ăn, với cố chấp của Tống Giai Từ có thể sẽ lải nhải liên mồm với mình, chuyện này không cần thiết, "Cũng được, cảm ơn cô."
Dương Mộng vẻ mặt mất mát vừa nãy lập tức đã vô tư nở nụ cười, "Đây."
Trì Tự cầm hộp bánh quy xanh đỏ, vừa quay người lại liền đối diện với Triệu Thụy Hoài đang nhìn anh chằm chằm.
"Triệu tổng, anh muốn ăn hả?"
Triệu Thụy Hoài không để ý đến anh mà nhìn ra phía sau.
Hắn lại nhìn thoáng qua Tống Giai Từ, sau đó nhìn Dương Mộng, khiến cô gái nhỏ bị nhìn đến mức sợ trắng mặt.
Trong lòng Tống Giai Từ cũng hoảng sợ.
Triệu Thụy Hoài đã từng nói với ả, không cho phép làm bà mối.
Vậy mà ả vẫn cười khanh khách, "Triệu tổng, sao vậy?"
Ả thành công giúp em họ tránh đạn.
Triệu Thụy Hoài nhíu mày, bất mãn nói, "Cô xịt bao nhiêu nước hoa thế? Mùi nồng vậy?"
"Xin lỗi Triệu tổng, sau này tôi sẽ chú ý."
Tống Giai Từ không nói chuyện nữa, Dương Mộng ở bên cạnh cũng an tĩnh lại.
Triệu Thụy Hoài thấy thế tiếp tục ăn cherry của mình.
Xe buýt không nhanh không chậm chạy trên đường, còn 3 tiếng nữa đến nơi.
Người trong xe mơ mơ màng màng lên cơn buồn ngủ.
Hôm qua, đến 1 giờ sáng Trì Tự mới ngủ, sáng chưa đến 7 giờ đã rời giường, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Ngáp vài cái liên tục, cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Ở cạnh Triệu Thụy Hoài, anh có thói quen giữ mình tỉnh táo, lần trước uống say là chuyện ngoài ý muốn.
"Trì Tự."
"Vâng."
Triệu Thụy Hoài đem hộp nhựa trống rỗng và một bọc hạt nhét vào lồng ngực anh, "Tôi ăn xong rồi." (u là trời, bồ bịch v đó, coi tức ko)
Hộp này cũng không ít, vậy mà ăn sạch hết luôn!
Tuổi trẻ, ăn được mới là tốt.
Trì Tự buộc chặt bọc nilon, đặt dưới ghế, rồi đứng dậy cởi balo lấy một chai nước trái cây ra.
Cầm chai nước, vừa ngồi xuống, Triệu Thụy Hoài bên cạnh nói, "Tôi không khát."
"Anh ăn cả hộp cherry rồi, tôi biết anh không khát."
Trì Tự lấy nước cho mình uống, nhưng mà nghe Triệu Thụy Hoài nói như vậy, anh cũng không thể đánh vào mặt ông chủ, "Chờ anh khát thì uống."
Triệu Thụy Hoài nhìn anh, "Sao em biết tôi uống cái này?"
Trì Tự ngẩn người, cúi đầu nhìn nước trái cây vị nho trong tay mình.
Cái này là anh tự mua cho mình, nhưng thật sự là loại Triệu Thụy Hoài thích uống.
Không hay không biết, thói quen của anh đồng điệu với thói quen của Triệu Thụy Hoài.
"Tôi cũng thích." Trì Tự nói, rồi đem chai nước trái cây đặt giữa hai người.
Triệu Thụy Hoài cầm lấy rồi đặt sau lưng.
Nếu không phải Trì Tự biết hắn ngại cộm chân không thoải mái, nhất định sẽ nghĩ rằng hắn còn giận vì chuyện hồi sáng mà cố ý nhịn khát.
Ông chủ cẩn trọng trong công việc, làm việc rất nhiều nhưng lại không nghĩ cho người khác.
Nhưng nghĩ lại, không phải hắn cố ý, chẳng qua từ nhỏ đến lớn quen được người khác chăm sóc nên không có ý thức này.
Tuy Trì Tự có thể hiểu hắn, nhưng cảm giác khát nước không dễ chịu, "Triệu tổng, không thì anh ngủ một chút đi, còn tận mấy tiếng mới đến nơi."
Ông chủ ngủ rồi, anh có thể tự do một chút.
Vậy mà Triệu Thụy Hoài thật sự nghe lời, rất nhanh đã nhắm mắt.
Trì Tự đợi hai mươi phút, thấy hắn đã ngủ, mới chuẩn bị lấy nước.
Trùng hợp, chiếc xe đang chạy trên đường bỗng nhiên rẽ vào một khúc cua.
Thân thể Triệu Thụy Hoài nghiêng ngả, gục đầu vào vai anh.
Có thể là cảm thấy không thoải mái, hắn theo bản năng điều chỉnh tư thế làm tóc cọ trên cổ Trì Tự, hơi ngứa.
"..."
Công việc thư ký này, đúng là càng làm càng không ổn.
Trì Tự cảm thấy mình cần ám chỉ ông chủ tăng lương, tuy là hắn vừa mới tăng không lâu.
_______________________________
Hết chương 15
Hôm nay tôi update sớm đóooo.
Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể do công ty tổ chức, Triệu Phó giám đốc là người phụ trách lần này, toàn bộ nhân viên đều đúng giờ, chỉ có mình hắn đến trễ, tính nghiêm trọng tương đương với việc người nổi tiếng chờ được thả bồ câu trước mặt quần chúng.
(đoạn này tui hông hiểu cho lắm:)))))
Nhưng Trì Tự thật sự không nghĩ tới, Triệu Thụy Hoài sẽ đợi anh.
Đến trễ mười phút, nghĩa là hắn đợi ít nhất mười lăm phút.
Sao lại không gọi điện cho anh?
Trì Tự lặng lẽ móc di động nhìn thoáng qua, lòng trầm xuống.
Ca khúc nhẹ nhàng vui tươi trong xe đến tai anh đều như biến thành nhạc tang.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.
Tối qua anh đổi sang chiếc điện thoại mới mà Tống Đại Minh Bạch cho mình, vì quá nhiều thông báo nên đã tắt âm, sáng nay quên chỉnh lại, chú Ba gọi anh 3 cuộc đều không nghe thấy.
Trường hợp này, nhất định phải cho ông chủ một lời giải thích hợp lý.
Nói trắng ra chính là dỗ ngọt.
"Triệu...Triệu tổng, thật ra sáng hôm nay tôi đến trước là vì...vì..."
Trì Tự nhìn chiếc gáy lạnh lẽo của Triệu Thụy Hoài, nghĩ đến chuyện trước đó mình nói cùng Tống Đại Minh Bạch.
Vì là con giun trong bụng ông chủ, dứt khoát quyết định hy sinh thể diện đổi lấy hòa bình.
Anh nâng tay lên, khẽ kéo kéo tay áo Triệu Thụy Hoài.
Triệu Thụy Hoài vô cảm liếc anh một cái, "Tại sao?"
Trì Tự hơi nhích người xuống, co người lại, tựa đầu trốn vào lưng ghế xe buýt rồi mới không tình nguyện gỡ mũ xuống.
Khóe mắt rũ xuống, cực kỳ nhỏ giọng nói, "Tóc cắt không đẹp, tôi đi mua mũ."
Bùm.
Triệu Thụy Hoài thấy như có thứ gì đánh mạnh vào ngực mình, tim vỡ toạc ra, hóa thành từng dòng điện chạy dọc theo mạch máu nhanh chóng khếch tán đến từng chỗ trên cơ thể.
Cả người mềm nhũn.
"Em...em...em..."
Ông chủ bị kiểu tóc mới của anh hù sợ đến tái phát bệnh cũ, có thể đoán trước chuyện này nếu bị đồng nghiệp trên xe nhìn thấy sẽ có hậu quả gì.
Trong lòng Trì Tự vừa hận Tony vừa phải vội đội lại mũ, "Thật xin lỗi, Triệu tổng.
Tôi chỉ muốn cắt một chút..."
Trì Tự xin lỗi hắn xem ra cũng là chuyện đương nhiên.
Làm thư ký, nhất cử nhất động của anh đều đại diện cho hình tượng của Triệu Thụy Hoài, không có bất kỳ thương nhân nào tín nhiệm một ông chủ không có thư ký đáng tin cậy, cũng không có cấp dưới nào sẽ tôn trọng một thư ký giám đốc buồn cười như vậy.
Anh cắt tóc hỏng rồi, chính là làm sai, không chỉ phải xin lỗi, còn phải tìm biện pháp giải quyết.
Đây là suy nghĩ của Trì Tự.
"Khá...khá đẹp."
"Hả?"
Triệu Thụy Hoài giơ tay kéo vành mũ anh ra sau đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười chân thành, "Rất hợp với em."
Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi là một người tốt tính vậy hả?
Không phải, bộ dáng tức giận vừa rồi của hắn đã dọa người trên xe không dám ho thành tiếng á!
Cho nên, hắn đột nhiên thay đổi thái độ là vì kiểu tóc của mình quá buồn cười.
Trì Tự miên man suy nghĩ, vẫn không quên trả lời ông chủ, "Có lẽ tại tôi không quen."
"Không sao, hơn hai ngày là quen, cũng không phải lúc nào em cũng có thể đội mũ, cởi ra đi."
Chẳng những không trách anh, còn an ủi, còn bao dung anh? Đây là ông chủ tuyệt nhất trên đời hay là Triệu Thụy Hoài uống lộn thuốc? Hay là hắn có gì đó không ổn?
Trong đầu Trì Tự linh quang chợt lóe.
Gần như anh nhìn ra được mắc xích quan trọng khiến chuyện kỳ lạ này xuất hiện.
Trì Tự biết rằng nghĩ quá nhiều sẽ khiến người ta nghĩ sai đi, đã nghĩ sai mà còn không biết thì sẽ gây hậu quả không cứu vãn nổi, chỉ có hành động là con đường duy nhất để tìm ra sự thật.
"Nhưng mà...!Triệu tổng,"
Triệu Thụy Hoài nhìn anh giơ bàn tay giấu trong tay áo, dùng đầu ngón tay nhích vành mũ từ từ chỉnh lại.
Đôi mắt hẹp dài hạ xuống, cánh môi hồng nhuận mím chặt, má phải phồng lên, bộ dáng vô cùng ủy khuất, lại vô cùng nhu thuận, mềm mại, "Tôi sợ bị người khác cười."
Bùm.
"Sao...sao lại thế?"
Triệu Thụy Hoài bỗng nhiên lớn tiếng làm át cả tiếng nhạc trong xe, khiến đám nhân viên lập tức nín thở.
Trời đựu, Triệu tổng cãi nhau với thư ký Trì ỏ???
Trì Tự cũng bị hắn hù sợ, nhưng rất nhanh đã hồi hồn.
Anh ngồi thẳng người, giọng nói mang theo ý cười, "Anh nói vậy là tôi yên tâm rồi."
Triệu Thụy Hoài cũng nhận ra mình vô tình tạo áp lực cho những nhân viên trong xe, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, "Vậy là được rồi."
"Triệu tổng, anh muốn ăn cherry không?"
"Ừm"
Trì Tự nghe rõ được tiếng thở phào của những người phía sau, không khí trong xe dần dịu lại.
Triệu Thụy Hoài cảm thấy cherry Trì Tự mua rất ngọt.
Trái một quả, phải một quả, rất nhanh đã ăn hơn nửa hộp.
Trì Tự cũng bắt đầu ăn hai quả, nhưng mà thấy Triệu Thụy Hoài thích như vậy nên cũng không ăn tiếp nữa.
Anh tựa trên ghế chợp mắt, trong lòng nghĩ đến sự thật vừa nãy, bỗng nhiên cảm giác có người kéo kéo vạt áo mình.
Trì Tự nghiêng người, nhìn Dương Mộng phía sau, xuyên qua cái hình tròn vo.
Cô nhìn anh, cười híp mắt.
Khuôn mặt tròn xoe trông rất vui vẻ, "Thư ký Trì, anh muốn nếm thử bánh quy tôi làm không?"
Trì Tự đã có một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Dương Mộng, ấn tượng đối với cô là một người có gia cảnh rất tốt, được cha mẹ cưng chiều, có chút đơn thuần, ngây thơ của thiếu nữ.
Trì Tự thật sự rất thích người như vậy, nhưng anh vĩnh viễn không thích theo kiểu mà Dương Mộng chờ mong, "Không cần đâu."
Vừa nghe em họ bị từ chối, Tống Đại Minh Bạch chòm nửa người lên, "Cứ thử đi, làm từ lúc bình minh đó."
Trì Tự biết nếu mình không ăn, với cố chấp của Tống Giai Từ có thể sẽ lải nhải liên mồm với mình, chuyện này không cần thiết, "Cũng được, cảm ơn cô."
Dương Mộng vẻ mặt mất mát vừa nãy lập tức đã vô tư nở nụ cười, "Đây."
Trì Tự cầm hộp bánh quy xanh đỏ, vừa quay người lại liền đối diện với Triệu Thụy Hoài đang nhìn anh chằm chằm.
"Triệu tổng, anh muốn ăn hả?"
Triệu Thụy Hoài không để ý đến anh mà nhìn ra phía sau.
Hắn lại nhìn thoáng qua Tống Giai Từ, sau đó nhìn Dương Mộng, khiến cô gái nhỏ bị nhìn đến mức sợ trắng mặt.
Trong lòng Tống Giai Từ cũng hoảng sợ.
Triệu Thụy Hoài đã từng nói với ả, không cho phép làm bà mối.
Vậy mà ả vẫn cười khanh khách, "Triệu tổng, sao vậy?"
Ả thành công giúp em họ tránh đạn.
Triệu Thụy Hoài nhíu mày, bất mãn nói, "Cô xịt bao nhiêu nước hoa thế? Mùi nồng vậy?"
"Xin lỗi Triệu tổng, sau này tôi sẽ chú ý."
Tống Giai Từ không nói chuyện nữa, Dương Mộng ở bên cạnh cũng an tĩnh lại.
Triệu Thụy Hoài thấy thế tiếp tục ăn cherry của mình.
Xe buýt không nhanh không chậm chạy trên đường, còn 3 tiếng nữa đến nơi.
Người trong xe mơ mơ màng màng lên cơn buồn ngủ.
Hôm qua, đến 1 giờ sáng Trì Tự mới ngủ, sáng chưa đến 7 giờ đã rời giường, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Ngáp vài cái liên tục, cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Ở cạnh Triệu Thụy Hoài, anh có thói quen giữ mình tỉnh táo, lần trước uống say là chuyện ngoài ý muốn.
"Trì Tự."
"Vâng."
Triệu Thụy Hoài đem hộp nhựa trống rỗng và một bọc hạt nhét vào lồng ngực anh, "Tôi ăn xong rồi." (u là trời, bồ bịch v đó, coi tức ko)
Hộp này cũng không ít, vậy mà ăn sạch hết luôn!
Tuổi trẻ, ăn được mới là tốt.
Trì Tự buộc chặt bọc nilon, đặt dưới ghế, rồi đứng dậy cởi balo lấy một chai nước trái cây ra.
Cầm chai nước, vừa ngồi xuống, Triệu Thụy Hoài bên cạnh nói, "Tôi không khát."
"Anh ăn cả hộp cherry rồi, tôi biết anh không khát."
Trì Tự lấy nước cho mình uống, nhưng mà nghe Triệu Thụy Hoài nói như vậy, anh cũng không thể đánh vào mặt ông chủ, "Chờ anh khát thì uống."
Triệu Thụy Hoài nhìn anh, "Sao em biết tôi uống cái này?"
Trì Tự ngẩn người, cúi đầu nhìn nước trái cây vị nho trong tay mình.
Cái này là anh tự mua cho mình, nhưng thật sự là loại Triệu Thụy Hoài thích uống.
Không hay không biết, thói quen của anh đồng điệu với thói quen của Triệu Thụy Hoài.
"Tôi cũng thích." Trì Tự nói, rồi đem chai nước trái cây đặt giữa hai người.
Triệu Thụy Hoài cầm lấy rồi đặt sau lưng.
Nếu không phải Trì Tự biết hắn ngại cộm chân không thoải mái, nhất định sẽ nghĩ rằng hắn còn giận vì chuyện hồi sáng mà cố ý nhịn khát.
Ông chủ cẩn trọng trong công việc, làm việc rất nhiều nhưng lại không nghĩ cho người khác.
Nhưng nghĩ lại, không phải hắn cố ý, chẳng qua từ nhỏ đến lớn quen được người khác chăm sóc nên không có ý thức này.
Tuy Trì Tự có thể hiểu hắn, nhưng cảm giác khát nước không dễ chịu, "Triệu tổng, không thì anh ngủ một chút đi, còn tận mấy tiếng mới đến nơi."
Ông chủ ngủ rồi, anh có thể tự do một chút.
Vậy mà Triệu Thụy Hoài thật sự nghe lời, rất nhanh đã nhắm mắt.
Trì Tự đợi hai mươi phút, thấy hắn đã ngủ, mới chuẩn bị lấy nước.
Trùng hợp, chiếc xe đang chạy trên đường bỗng nhiên rẽ vào một khúc cua.
Thân thể Triệu Thụy Hoài nghiêng ngả, gục đầu vào vai anh.
Có thể là cảm thấy không thoải mái, hắn theo bản năng điều chỉnh tư thế làm tóc cọ trên cổ Trì Tự, hơi ngứa.
"..."
Công việc thư ký này, đúng là càng làm càng không ổn.
Trì Tự cảm thấy mình cần ám chỉ ông chủ tăng lương, tuy là hắn vừa mới tăng không lâu.
_______________________________
Hết chương 15
Hôm nay tôi update sớm đóooo.
Danh sách chương